Lương Đại Tráng xoay người lại nhìn thoáng qua, vội vàng nhắm đôi mắt nhỏ lại, trong lòng thầm than,
Thiếu gia ơi là thiếu gia bệnh ngốc lại tái phát rồi!
Cô nàng áo đỏ bị hắn lăn qua lăn lại như vậy, Ộc! Ộc!Ộc! liên
tục phun ra mấy ngụm nước, bởi vì uống nước quá nhiều dẫn đến
bụng chịu áp lực quá lớn, nước phun ra cũng mạnh mẽ mười
phần, đều không khác biệt bắn trúng đũng quần Hồ Tiểu Thiên,
nước dù sao cũng được ở trong thân thể ba mươi bảy độ, Làm
trong đũng quần lạnh buốt ướt đẫm của hắn cảm giáp được chút ấm áp.
Sau khi cho ộc nước ra, dựa theo quy trình thông thường thì kế
đó chính là hô hấp nhân tạo, là phương pháp lấy miệng kề
miệng để hà hơi thổi ngạt, Hồ Tiểu Thiên căn bản đã chuẩn bị
tốt việc này, nhưng vào thời điểm chuẩn bị áp dụng, thấy cô
nàng đã có thể tự hô hấp, tuy rằng còn khá yếu ớt, nhưng
vừa đủ để không nguy hiểm đến tính mạng, cho nên Hồ Tiểu Thiên
cũng không nhất thiết phải khiêu chiến tư tưởng của thế tục,
sau khi làm xong việc làm chấn động con ngươi của quần chúng vây xem xung quanh, hắn đang chuẩn bị nhẹ nhàng hạ cô nàng xuống.
Từ bên ngoài truyền đến tiếng võ ngựa dồn đập, đám người vây
quanh nhao nhao né tránh, thấy một gã tráng hán mặt đen mặc
cẩm bào xanh lá dẫn theo hơn hai chục tên võ sĩ phóng ngựa
chạy tới, gã tráng hán mặt đen khuôn mặt thô to, lông mày chữ
bát (八), mắt trâu mũi tẹt môi dầy, lớn lên tuy rằng có chút
cường tráng, nhưng tướng mạo lại vô cùng xấy xí, dưới mông là
một con Ô chuy mã, gã này gầm rú nói: "Oa nha nha nha, ta *** tám đời tổ tông nhà hắn, ai... ai dám cường đoạt muội muội ta,
lão tử nhất định chặt hắn thành vạn khúc!"
Một nhóm hai mươi người cưỡi ngựa phẫn nộ, hùng hổ, lao đến khiến du khách nhao nhao tránh ra, sợ né không kịp.
Lương Đại Tráng ở kinh thành cũng coi như là kiến văn quảng
bác(*), nhìn đại hán mặt đen lập tức nhận ra đối phương chính
là Đường Thiết Hán con của giá bộ thị lang Đường Văn Chính, Đường
Thiết Hán lại là bá chủ một phương ở kinh thành, ỷ vào cha có
chút quyền thế, âm thầm đứng sau khống chế việc buôn bán ngựa
ở kinh thành, nhờ đó kiếm chác món lợi kếch sù, ngày thường nuôi
một đám tay chân vô công rồi nghề, đi lừa gạt, lũng đoạn thị
trường, đã nhiều lần làm chuyện xấu, chợ ngựa của kinh thành
cách Thúy Vân Hồ không xa, gã cũng mới nghe được tin tức nói
muội muội gã bị một tên vô lại ném xuống hồ sau đó lại vớt
lên làm nhục. Muốn so về vô lại, khu vực chợ ngựa này làm gì
có ai vô lại hơn gã. Kẻ nào dám khi dễ muội muội của gã, chính
là không muốn sống, chính là thẳng tay tát vào mặt Đường gia.
Đường Thiết Hán liền lập tức tập kết hai mươi tên thủ hạ, võ trang
đầy đủ phóng ngựa tới đây giải cứu muội muội.
Lương Đại Tráng thấy Đường Thiết Hán đem người tới, lập tức biến
sắc, cuống quít nói với Hồ Tiểu Thiên: "Thiếu gia, việc lớn rồi... không tốt, người ta tìm đến gây phiền toái này."
Thực ra căn bản không cần gã nói, động tĩnh lớn như vậy đương nhiên Hồ Tiểu Thiên đã sớm biết.
Hồ Phật cũng nói: "Thiếu gia, người lên ngựa chạy trước đi, bọn nô
tài ở sau cản đường..." Nói ra nghe có vẻ trung thành vô cùng,
kỳ thực hai cái đùi hắn đã run rẩy, âm thanh rõ ràng đã trở
nên méo mó rồi. Đám gia đinh này tuy thân thể cường tráng, nhưng lại không có kinh nghiệm thực chiến, trước giờ đều là ỷ vào
chủ tử diễu võ dương oai, nói đến đánh nhau, chúng một tý
cũng không biết, nhìn hơn hai mươi người của đối phương lao tới,
chỉ thiếu chút nữa đã bị dọa cho vỡ gan vỡ mật.
Hồ Tiểu Thiên nhìn con ngựa đỏ sẫm, chưa nói tới kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn không tốt, coi như là có kỹ thuật cưỡi ngựa
thành thạo đi chăng nữa cũng không có khả năng thuận lợi thoát
khỏi tay hai mươi người kia, nhưng hắn cũng không sợ hãi hời hợt nói một câu: "Tại sao phải trốn? Đại Khang cũng có luật của
nó."
Lương Đại Tráng cầm chặt chuôi đao, to gan đứng ra phía trước ngăn
cản đường đám Đường Thiết Hán, đột nhiên rống lớn một tiếng, rống
to không phải để dọa đối phương mà là muốn truyền thêm can đảm
cảm tử cho chính mình: "Này! Người phương nào xông tới?"
Đường Thiết Hán cầm đầu đám võ sĩ áo đen như mây đen cuồn cuộn
lao tới, còn cách Lương Đại Tráng chưa đến năm trượng, Đường Thiết
Hán trong tay cầm đồng côn nổi giận gầm lên một tiếng, như trời nổi sấm làm Lương Đại Tráng sợ tới mức run rẩy: "Lão tử đánh
nhau khắp chợ ngựa vô đối thủ, Đường Thiết Hán, Ông bà ngươi, đồ
đui mùi khốn nạn, dám cưỡng đoạt muội muội ta."
Lương Đại Tráng thầm kêu khổ, (việc này thật đúng là khó giải
quyết, thiếu gia đúng là không cẩn thận a). Lương Đại Tráng thấp giọng nói về phía trước: "Lũ lụt đâng ngập miếu long vương,
người một nhà không nhận ra nhau a, Đường huynh, lão gia nhà chúng
ta là hộ bộ thượng thư Hồ đại nhân! Lưu lại cho chút thể diện đi!"
Thời khắc mấu chốt gã không thể không nói tên chủ nhân ra.
Đường Thiết Hán nhìn thấy em mình nằm bất động trên đám cỏ, Hồ
Tiểu Thiên lại cởi trần ngay cạnh đó, đai lưng của em gái cũng
bị ném ở cách đó không xa, sao còn không biết gia hỏa này đã
làm sự tình tán tận lương tâm gì với em gái mình, trong lúc
nhất thời máu dồn lên não, bất chấp thượng thư công tử gì đó,
(cha ngươi là quan cha ta cũng là mệnh quan triều đình, làm! tên
gia đinh mập mạp này lại còn dám xưng huynh gọi đệ với chính
mình, dám đánh đồng mình với hắn, không phải là chế nhạo lão tử sao?)
Nghĩ tới đây, Đường Thiết Hán mới bất chấp tất cả, thúc mạnh
ngựa, ô chuy mã cất vó đánh tới Lương Đại Tráng, Lương Đại Tráng
thấy vậy sợ hãi nhảy sang một bên. Đường Thiết Hán lại giơ đồng
côn gào thét phóng về phía Hồ Tiểu Thiên, muốn một côn đánh hắn thành thịt nát.
Giống như Lương Đại Tráng đám gia đinh đều sợ hãi dạt ra một bên, thời khắc mấu chốt bản tính mấy tên nô tài này mới bộc lộ
ra, cả một đám nhát như chuột, không một đứa nào nguyện đỡ hộ chủ nhân một côn, Gia đinh cũng có nguyên tắc của gia đinh, bán
mình không bán mạng!
Hồ Tiểu Thiên vẫn cười tủm tỉm như cũ, trong tay chẳng biết từ lúc nào có thêm một thanh dao ngắn, nhẹ nhàng dí lưỡi dao sắc bén
vào cái cổ mềm mại trắng như tuyết của cô nàng áo đỏ, sau đó tủm tỉm nhìn qua Đường Thiết Hán nói: "Ngươi có tin ta một dao
cắt đứt cổ em ngươi không?"
Đường Thiết Hán sợ tới mức mãnh liệt siết chặt dây cương, Ô chuy
mã phát ra một tiếng hí dài, hai vó giơ cao lên, suýt nữa hất
thân hình khôi ngô của gã xuống đất. Gã tức giận trợn trừng
mắt, đôi mắt như muốn nứt ra, do dự sợ ném chuột vỡ bình,
cuối cùng không dám lấy tính mạng em mình ra mạo hiểm, uy
hiếp: "Ngươi dám đụng vào một sợi tóc gáy em gái ta, lão tử
nhất định băm ngươi thành vạn mảnh!"
Hồ Tiểu Thiên thở dài nói: "Uy hiếp ra? Lão tử đến chết còn không
sợ. Mẹ nó uy hiếp ta?" Con dao trong tay khẽ động cứ vậy cắt
đứt một đám tóc gáy, (một cọng tóc gáy? lão tử trực tiếp
cắt một đám tóc)
"Ngươi. . ."
Hồ Tiểu Thiên lạnh lùng nhìn Đường Thiết Hán nói: "Ngươi tuy xem ra
không khôn ra được, nhưng cũng nên thành thật một chút, em gái
ngươi mà chết, thì cũng chính là do ngươi bức chết, chỉ sợ cả đời này ngươi khó có thể thanh thản a? Còn không nhanh lùi lại cho ta!"
Lúc này hơn hai mươi tên võ sĩ kia cũng đã tới, cả đám quây Hồ Tiểu Thiên lại.
Hồ Tiểu Thiên vô thức ôm cô nàng lên, dí dao vào nàng, cười nham
hiểm nói: "Xuống ngựa hết cho ta, nếu không lão tử coi như ngươi chấp nhận cấp cái chết cho em mình!" Trong lòng Hồ Tiểu Thiên
rõ ràng, chẳng qua là mình mở miệng hăm dọa, chứ nếu như
thằng này dẫn đám kia cùng xông lên e rằng mình cũng không thể
giết người được, hắn đoán đúng Đường Thiết Hán không dám làm như
vậy, không thể tưởng tượng ra mình từ trước đến nay đều một
mực tuân thủ pháp luật lại làm ra sự tình cưỡng ép con tin
này, nhưng trước mắt chỉ có biện pháp này mới khống chế được đại cục.
Thấy Đường Thiết Hán vẫn không có ý xuống ngựa, Hồ Tiểu Thiên lạnh
lùng quát: "Xuống ngựa! Có phải ngươi muốn chiêm ngưỡng bản
thiếu gia giải phẫu ở ngay đây không?"
Đường Thiết Hán cũng không biết cái gì là giải phẫu, nhưng cũng
bị lời Hồ Tiểu Thiên dọa, sợ hãi khóat tay, ý bảo mọi người
cùng xuống ngựa, được lệnh của gã, cả đám võ sĩ nhao nhao
xuống ngựa.
Hồ Tiểu Thiên cho thủ hạ tới dắt ba con ngựa tới, đem cô nàng áo đỏ giao cho Lương Đại Tráng, bắt gã cầm dao dí cổ nàng, còn
chính mình thì nhảy lên con ngựa màu đỏ thẫm.
Đường Thiết Hán nói: "thả muội muội ta ra!"
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Thả nàng? Ha ha, chờ ta về nhà hảo hảo suy nghĩ đã." Hắn giơ roi ngựa lên, khống chế tọa kỵ bỏ chạy về
phía Thượng Thư Phủ, bốn gã gia đinh cũng vậy đem theo cô nàng áo đỏ bỏ chạy theo Hồ Tiểu Thiên."
Đường Thiết Hán chứng kiến bọn hắn lại có thể đem theo em gái mình
chạy thoát, cuống quít nhảy lên ngựa, dẫn đám người đuổi theo
không rời. Dân chúng đứng xem đều đi theo, cũng nhiều người liều mạng chạy theo cem náo nhiệt, trong lúc huyên náo nghe thấy có
tiếng người kêu: "Cướp dân nữ rồi...Cướp đân nữ rồi.... công tử bộ hộ thượng thư mạnh mẽ đoạt dân nữ rồi..."
Hồ Tiểu Thiên nghe mọi người la lên, tròng lòng cũng không khỏi
mừng rỡ, mạnh mẽ đoạt đân nữ, hặc hặc, nói mạnh mẽ đoạt con
gái quan cũng không sai!
Thúy Vân Hồ vốn cách Thượng Thư Phủ không xa, đám Hồ Tiểu Thiên như
xe nhẹ chạy đường quen, tuy rằng đám Đường Thiết Hán vẫn tiếp tục
truy đuổi, cũng không dám đuổi đến quá gần, sợ làm Hồ Tiểu
Thiên tức giận, cấp cho em gái hắn một dao, chỉ dám ở phía sau
liên tục hét to, đe dọa, giả chịu thua... chiêu gì cũng đem ra
một lần, nhưng cũng chỉ có thể giương mắt nhìn đám Hồ Tiểu
Thiên đem em gái gã vào trong Thượng Thư Phủ.
Đường Thiết Hán dẫn thủ hạ chạy tới cửa sau đã thấy cửa sau
đóng chặt, vài tên gia đinh bên trong đã chốt cửa lại, Đường
Thiết Hán hét to: "Hồ Tiểu Thiên, nghe rõ cho ta, cha ta chính là
giá bộ thị lang đương triều, ngươi dám mạnh mẽ đoạt em gái ta, chỉ cần ông ấy vạch tội ngươi trước hoàng thượng, sẽ cho cả nhà
ngươi đầu rơi xuống đất, tịch thu tài sản." Gia hỏa này lúc nói
chuyện cũng không nghĩ đến với cấp quan của phụ thân hắn, muốn
gặp hoàng đế cũng không dễ dàng như vậy.
Vừa về tới Thượng Thư Phủ, đám gia đinh kia lập tức khôi phục tinh
thần, Hồ Tiểu Thiên sai người trói cô nàng áo đỏ lại, độ hung
hãn của cô nàng nóng bỏng này hắn cũng vừa được chứng kiến
qua, khá bướng bỉnh đó, vừa mới vụt cho lão tử một roi còn
nóng rát mà đau đớn đây.
Nghe Đường Thiết Hán đứng ngoài liên tục chửi rủa, Hồ Tiểu Thiên
cười nói: "Cái gì mà giá bộ thị lang chứ, không phải một tên Bật Mã Ôn sao(**)?" Hắn quay sang hỏi Lương Đại Tráng: "giá bộ thị lang
là quan mấy phẩm?"
Lương Đại Tráng thấp giọng nói: "Lục Phẩm a!" Sau đó lại giở giọng nịnh nọt nói: "Lão gia nhà mình lại chính là quan tam phẩm!"
Trong lời nói tràn ngập vẻ đắc ý.
Hồ Tiểu Thiên bấm bấm ngón tay tính toán, cha hắn chính là chính Tam phẩm, hai nhà so với nhau cũng không phải chỉ là hơn tý
tẹo, quan lớn hơn một cấp đè chết người, cha ta dựa vào quan
chức lúc nào cũng có thể đè cha ngươi thành cặn bã.
Hồ Phật dù sao cũng lớn tuổi hơn một
chút, nhiều kinh nghiệm hơn, hắn biết rõ cưỡng đoạt dân nữ là
việc trái vương pháp, đã vi phạm vào luật lệ Đại Khang, thấp
giọng khuyên bảo: "Chuyện này nếu để lão gia biết nhất định
sẽ trách tội, nếu để truyền ra ngoài nhất định sẽ có ảnh
hưởng không tốt, dù sao thì người cũng vừa đính hôn với tiểu
thư nhà họ Lý, nếu lời đồn đến tai họ thì..." Lời nói của Hồ Phật rất chính xác tình hình thực tế, nhưng người nói thì vô
tâm người nghe lại hữu ý...
Vài ngày này Hồ Tiểu Thiên vẫn luôn vì việc hôn nhân này mà buồn
rầu, nghe Hồ Phật nói vậy, liền dứt khoát không làm thì thôi,
đã làm thì làm cho tới bến, (cưỡng đoạt dân nữ thì sao? Lão
tử chính là muốn tự bôi nhọ thanh danh của bản thân a, chỉ cần ta không thực sự làm chuyện xấu là được rồi, cùng lắm chỉ
là bị trách cứ một hai, ông già lại là quan tam phẩm của
triều đình, chút sự tình nhỏ nhặt như vậy ông ta nhất định đủ sức dọn đẹp. Ta chính là cướp dâu đó, chính là muốn cho Lý
gia biết, làm cái hôn sự kia rối loạn lên, muốn ta lấy người
vợ xấu xí bị liệt làm vợ, không có cửa nha.)
Hồ Tiểu Thiên vốn có chút hảo cảm với vị phụ thân làm hộ bộ
thượng thư này, dù sao chính ông ta cũng cho hắn ăn ngon mặc đẹp, có thể là sau khi Hồ Bất Vi đứng ra định đoạt hôn sự cho hắn,
hắn liền hiểu rõ ông già đã đem mình trở thành quân cờ chính
trị rồi, căn bản không thèm quan tâm đến hạnh phúc cá nhân của
con cái.
Đã có loại ý nghĩ này, Hồ Tiểu Thiên dĩ nhiên không sợ quấy
nhiễu mọi việc lên, hắn cười ha hả, bế cô nàng áo đỏ từ dưới đất lên, bước tới gian phòng của mình.
Một đám gia đinh đều trợn mắt há mồm nhìn theo bóng lưng của
hắn, bọn chúng cũng nhìn ra, vị thiếu gia này ra không ngốc
một tý nào, tuyệt đối đủ sắc tâm a! Hồ Phật lay lay Lương Đại
Tráng: "Đại Tráng, ngươi đi khuyên nhủ..."
"Sao ngươi không đi?"
Đường Thiết Hán gấp đến độ vò đầu bứt tai, không ngừng chửi bậy từ bên ngoài vào, lại sai người đi chuyển tới một đoạn cây,
chuẩn bị phá cửa, đám thủ hạ của hắn cũng không lấy làm ngu
dốt gì lắm, có người ngăn lại nói: "Đại ca, đây là thượng thư
phủ, ngàn vạn lần không nên dùng sức mạnh a, Hồ Thượng Thư là
thần tài của Đại Khang, rất được đương kim Thánh Thượng sủng ái
a."
Đường Thiết Hán giận giữ nói: "Cha hắn là quan, cha ta cũng là
quan, hắn đoạt em gái ta, coi như là phải đến trước mặt hoàng
thượng nói rõ lý lẽ ta cũng không sợ."
Người nọ thở dài :"Người ta là quan lớn tam phẩm a!"
Đường Thiết Hán nghe ra ý tứ của gia hỏa này, rõ ràng muốn nói
cha của mình không bằng cha thằng kia a, liền cho gia hỏa này
một vả, làm tên này bắn ra ngoài hai vòng, sau khi phát tiết,
gã trở nên tỉnh táo lại một chút. Hắn tuy rằng có chút nóng
vội nhưng cũng không quá hồ đồ, hắn biết cha mình là quan lục
phẩm kém người ta không chỉ một cấp, những cái khác không nói, chỉ cần nhìn cổng sau Thượng Thư Phủ cũng thấy nếu so sánh
với cửa chính nhà gã còn khí phái hơn, rộng lớn hơn. Ở khu
vực chợ ngựa, trước tới giờ đều là Đường Thiết Hán cùng em gái đi khi dễ người khác, không nghĩ tới hôm nay lại bị khi dễ, gia hỏa này gấp gáp cứ đi vòng vòng thành hình tròn.
Bọn thủ hạ nghĩ kế trước hết phái người báo tin cho cha hắn
là Đường Văn Chính giá bộ thị lang, lại cho người đến đánh trống
ở Kinh Triệu Phủ kêu oan, hôm nay dù gì cũng là Đường gia nắm
hết đạo lý, là Đường gia bị người ta khi đễ, cho nên không ngại làm lớn chuyện.
Đường gia có ba gã con trai nhưng lại chỉ có một mụn con gái,
người con gái gọi là Đường Khinh Tuyền, binh thường đều được giá
bộ thị lang Đường Văn Chính coi như hòn ngọc quý, ba vị ca ca cũng
vô cùng chiều chuộng cô nàng, cứ như vậy đã làm cô nàng hình
thành tính tình cuồng ngạo kiêu căng, nếu không phải nàng vô
cùng điêu ngoa cuồng vọng, phi ngựa như điên trên phố, chỉ một
câu không hợp đã vung roi đánh người, cũng không gặp phiền toái
hôm nay.
Lão tam của Đường gia Đường Thiết Hâm lúc đi đánh trống kêu oan tại Kinh Triệu Phủ lại đúng thời điểm bãi triều.
Hộ Bộ thượng thư Hồ Bất Vi ngồi trong xe ngựa của mình, đang
tính toán việc cưới hỏi của hai nhà Hồ Lý, Lý Thiên Hành rất
được thái tử Long Diệp Khánh tín nhiệm, đã từng ra tay cứu tính
mạng Thái tử khỏi tay thích khách, đối với thái tử có ân tái
tạo. Đương kim hoàng thượng đã ba mươi sáu tuổi, tinh lực cùng
thân thể hiển nhiên càng ngày càng suy yếu, mấy lần đều nói
ra ý muốn truyền lại ngôi cho thái tử, xem ra ngày thái tử lên
ngôi không xa.
Có thể đoán được, chỉ cần Long Diệp Khánh lên ngôi, Lý Thiên Hành tất nhiên được trọng dụng, chính mình lúc đó lại là thông gia của Lý Thiên Hành, coi như không thể tiến lên một bước, thì cũng có
thể đảm bảo cho vị trí vững như bàn thạch.
Nghĩ vậy, khóe môi Hồ Bất Vi không khỏi hiện lên một tia cười,
lại nghĩ tới đứa con gái xấu xí bại liệt của Lý Thiên Hành,
nghĩ đến đứa con đột nhiên khôi phục lý trí của mình, trong
lòng Hồ Bất Vi mơ hồ cảm thấy chút áy náy, cho nhi tử làm rể
Lý gia quả thực có chút ủy khuất cho nó, nhưng vì địa vị của Hồ gia nên chỉ có thể chấp nhận hy sinh hạnh phúc cá nhân của nó.
Sở dĩ Hồ Bất Vi làm vậy còn có nguyên nhân ít người biết là
ông ta đã từng đắc tội Long Diệp Khánh, nên vị thái tử này đương nhiên không có cảm tình gì với ông ta, tuy rằng mấy năm gần đây Hồ Bất Vi không ngừng tìm cách cứu chữa, nhưng tác dụng xem ra
cực kỳ bé nhỏ, vua nào triều thần đó, chỉ sợ tân thiên tử
đăng cơ sẽ đại khai sát giới, đến lúc đó không những quan chức
không bảo vệ được, chỉ sợ ngay cả tính mệnh... Hồ Bất Vi hít
một hơi lạnh, may là mình đã chừa lại đường lui. Có thể tầng
quan hệ với Lý gia này có thể giúp Hồ gia bình an.
Một hồi tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, Hồ Bất Vi nghe thấy
tiếng hộ vệ bên ngoài đã rút đao ra khỏi vỏ, hai gã hộ vệ
của hắn đều là cao thủ nhất đẳng, tính cảnh giác cũng rất
lớn, thị vệ tên Hồ Thiên Hùng hét lớn: "Phía trước là người
phương nào, dám chặn kiệu của Hồ đại nhân?" Từ khí thế nói
chuyện này chứng minh gã thị vệ đã nhìn ra được thân phận
người đằng trước, ít nhất có thể khẳng định quan hàm người
kia thấp hơn Hồ Bất Vi, bằng không gã cũng không dám làm ra khí
thế lớn như vậy, quan trường có học vấn của quan trường.
Tiếng vó ngựa đột nhiên ngừng lại, một âm thanh lo lắng pha
chút khiêm nhường vang lên: "Hạ quan giá bộ thượng thư Đường Văn
Chính, có việc gấp bái kiến Hồ đại nhân!"
Hồ Bất Vi chậm rãi đẩy màn vải của xe ra, đã thấy giá bộ thị
lang Đường Văn Chính nhảy từ một con Tuyết Hoa Thông xuống, Giá bộ là một trong lục bộ, thuộc về Binh Bộ, không có quan hệ trực
tiếp cùng hộ bộ Hồ Bất Vi chủ trì, Đường Văn Chính cũng chỉ là
một viên quan lục phẩm nhỏ bé, tuy danh khí của người này tại
kinh thành xác thực không nhỏ hắn rất am hiểu về ngựa danh xưng đương thời là Bá Nhạc. Binh Bộ thượng thư Trương Chí Trạch cũng
có chút nể trọng hắn, nói ra hai người họ cũng thuộc loại
bạn tâm đầu ý hợp.
Đường Văn Chính cao lớn cơ bắp, da ngăm đen, là một điểm mà ba gã con trai hắn đều được kế thừa, nhưng ngược lại con gái là
Đường Khinh Tuyền da lại trắng như tuyết, mặt như vẽ, phàm là
người từng nhìn qua nàng cũng không tin lão Đường lại có thể
sinh ra người con gái xinh đẹp như vậy, nhưng nói về tính cánh
Đường Khinh Tuyền lại vô cùng giống Đường Văn Chính.
Quan lục phẩm nhìn thấy quan tam phẩm, xuống ngựa là lễ nghi
tối thiểu, tuy rằng tính tình Đường Văn Chính hung dữ, trong lòng lại đối với cách làm người của Hồ Bất Vi khinh thường không
thôi, nhưng ở ngoài mặt vẫn giữ sự cung kính, điểm này quan
trong triều ai cũng phải khắc cốt ghi tâm. Nếu còn muốn đứng
vứng tại triều đình bất định. Mặc dù trong lòng ghi hận, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra tý nào, chữ Nhẫn vốn ở trên
chữ Đao, mặc dù lửa giận trong lòng hắn không ngừng thiêu đốt.
Đường Văn Chính xuống ngựa, Hồ Bất Vi cũng không có ý xuống xe đi
tới, mỉm cười nói: "Ta lại tưởng ai, nguyên lai là Văn Chính
huynh, chúng ta đã lâu không gặp a." Lão cũng không hỏi Đường Văn
Chính tìm có việc gì, trong lòng biết rõ Đường Văn Chính có
chuyện mới tìm mình, nhưng thân là Hộ Bộ thượng thư Đại Khang,
chưởng quản ranh giới, ruộng đồng, hộ tịch thuế má, cùng với
hết thảy công việc tài chính của Đại Khang, quyền lực trong tay lão rất lớn, cấp dưới Tiền Pháp Đường cùng Bảo Tuyền Cục chịu
trách nhiệm đúc tiền, chưởng quản những thứ cất trong ba kho
của Hộ Bộ, chưởng quản vận chuyển đường thủy, ... Là thần
tài sống của Đại Khang. Hồ Bất Vi xem xét tên Đường Văn Chính
này mười phần là vì các loại chi phí tiền tài mới tìm mình
hỗ trợ, hoàng thượng giao sự tình quản lý ngựa quân đội cho
Đường Văn Chính, trù tính kinh phí lập mã trận cũng do Hồ Bất Vi
ra mặt giải quyết.
Đường Văn Chính ném cương ngựa cho tùy tùng, trong lòng vừa lo
lắng vừa căm tức, chẳng nhẽ Hồ Bất Vi còn chưa biết việc con
hắn bắt con gái của mình đi, Đường Văn Chính cũng coi như là bảo trì bình thản, gã tiến lên vài bước rỉ tai Hồ Bất Vi mấy câu.
Dùng công phu trấn định của Hồ Bất Vi nghe lời nói của gã cũng
không khỏi tím táu biến sắc. Con của hắn vậy mà lại làm ra
loại chuyện này? Kỳ thực Hồ Bất Vi cũng không đặc biệt hiểu rõ con trai của chính mình. Cái này tuyệt đối không phải do lão
không quan tâm đủ đến nhi tử, con lão từ nhỏ đến lớn, lão đều
dành hết mọi khả năng muốn con mình được sinh sống dễ chịu,
chỉ tiếc đứa con từu lúc sinh ra đã ngây ngốc, giữa bố con
cũng chưa có trao đổi gì, nửa năm trước đứa nhỏ này khôi phục
lý trí, lại có thể mở miệng ra nói chuyện, nhưng ngày nào con hắn cũng làm ra đủ loại ngôn ngữ cử chỉ kỳ quái, hai cha con
lão cũng ít trao đổi. Hồ bất vi rất vui mừng tuy cảm thấy
việc con lão khôi phục thần trí là vô cùng kỳ quái, nhưng bất
luận thế nào đi nữa đây đều là lễ vạt trời cao ban cho hắn.
Hồ Bất Vi ba mươi lăm tuổi mới có đứa con trai này, vợ hắn là
Hồ Dương Thị đời này chỉ có thể sinh ra một đứa bé này, mặc
dù Hồ Bất Vi là người gian trá nhưng tình cảm của lão với vợ
lại vô cùng tốt, đến bây giờ tình cảm vẫn thủy chung như một,
chưa bao giờ nạp thiếp cũng không có bất kỳ gút mắc tình cảm
gì với nữ tử khác. Trong khoảng thời gian vợ đi về quê ở Kim
Lăng, hắn lại bề bộn với chính sự, không khỏi có chút xem nhẹ về chuyện của đứa con, không thể tưởng tượng nổi thê tử vừa
đi năm ngày đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng dù sao hắn cũng là một lão thần trải qua hai triều đại, giỏi về tâm kế, trên
mặt rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh như nước, quay sang Đường
Văn Chính nói: "Văn Chính huynh, mời lên xe."
Trong lòng Đường Văn Chính cũng như lửa đốt, hận không thể mọc ra hai cánh bay tới cứu con gái mình khỏi ma trảo, nhưng mà hắn
rõ ràng thân phận đối phương, Hồ Bất Vi là quan tam phẩm đương
triều, không phải quan lục phẩm như mình có thể đắc tội, mặc
dù mọi đạo lý đứng về phía mình, nhưng cũng không dám lỗ
mãng đến gặp hoàng thượng tố cáo, huống chi con gái vẫn là
chưa có gả chồng nếu làm to chuyện này lên, khi giải cứu được
con gái ra e rằng danh tiết của con mình cũng... Đường Văn Chính
càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng oán hận.
Mặc dù hận ý dấy lên nhưng cũng phải đè nén lại, hắn đi vào
trong xe ngựa. Một lát sau Hồ Bất Vi gọi thị vệ thiếp thân là Hồ
Thiên Hùng tới ghé vào tai gã ra lệnh vài câu, sau khi nhận được lệnh, Hồ Thiên Hùng lập tức phóng ngựa như bay chạy về thượng
thư phủ.
Hồ Bất Vi an bài hết thảy liền quay sang thấp
giọng nói với Đường Văn Chính: "Văn Chính huynh, ta nhất định sẽ tra
việc này đến nơi đến chốn, huynh không cần lo lắng." Lão nói chỉ nói sẽ
tra ra đầu đuôi, chứ không hề nói cấp cho Đường Văn Chính một cái công
đạo.
Đường Văn Chính trong lòng thầm mắng, (Tra cái quái gì mà tra? Việc đã
rõ rành rành ra như vậy còn gì, không lo lắng? Con gái ta bị thằng con
khốn khiếp nhà ngươi bắt đi, bây giờ còn không biết nó thế nào), Nghĩ
đến đây gã kìm lòng lại, bi phẫn nói: "Hồ đại nhân, chúng ta mau chóng
trở về đi!" Do Hồ Bất Vi là quan lớn, nên dù cho gã có phẫn nộ nhiều
hơn nữa cũng phải đè nén xuống.
Xe ngựa bắt đầu chạy tiếp, Hồ Bất Vi cho Hồ Thiên Hùng chạy về trước là
để làm rõ chân tướng sự việc, (Nếu như lời Đường Văn Chính là thật thì
cho gã đi may ra có thể cản con mình làm chuyện điên rồ. Cưỡng đoạt con
gái nhà lành, mà còn không phải con của dân thường, là đoạt con gái của
mệnh quan triều đình, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ vô cùng bất
lợi với Hồ gia, coi như là Hoàng Thượng ân sủng mình đi nhưng đạo lý dù
sao cũng không đứng về phía mình), trong lòng Hồ Bất Vi rất rõ ràng.
Lúc này tình cảnh ở Thượng Thư Phủ vô cùng hỗn loạn, lúc đầu Đường Thiết Hán mang tới hơn hai mươi người, nhị đệ Đường Thiết Thành của gã biết
tin cũng cuống quít gọi hơn năm mươi người gấp rút chạy đến, Đường Thiết Hán mặc dù là anh cả trong nhà, nhưng so về độ táo bạo thì phải là
Đường Thiết Thành đứng đầu, sau khi đến Đường Thiết Thành dẫn năm mươi
người mạnh mẽ đập khuyên cửa(Cái vòng trước cửa trong phim đó).
Đường Thiết Hán quay sang Đường Thiết Thành nói: "Nhị đệ, ta đập cửa cả
buổi, bên trong nhất quyết không chịu mở!" Nói đến chất lượng thì cửa
của Thượng Thư Phủ hẳn là không tệ.
Đường Thiết Thành tức giận trừng mắt nhìn đại ca một cái, sau khi nghe
chuyện ở đây hắn đã chửi ầm lên, kể cả là đại ca cũng chửi, Đường Thiết
Hán mang theo hơn hai mươi người tới lại trơ mắt nhìn tên con đần độn
của Hồ Bất Vi bắt em gái của mình đi, phải nói là ngu ngốc, cực kỳ ngu
ngốc, Đường Thiết Thành phất tay hét lớn: "Làm, phá cửa ra!" Thủ hạ phía sau gã liền chia ra một phần chạy đi chặt cây, một phần chạy đi tìm
thang.
Đường Thiết Hán tới cạnh em trai, thấp giọng nói: "Nhị đê, đây là phủ thượng thư..."
Nộ khí đầy bụng của Đường Thiết Thành đều bị chọc giận phát tiết ra hết, gã giận giữ hét: "Phủ thượng thư thì sao? Dù là ông trời dám đoạt em
gái của ta, ta cũng chém hắn..." Ba đứa con của Đường gia một người này
so với người kia độ nóng tính còn lớn hơn, khi nổi giận thì người thân
cũng không nhận. Đường Thiết Hán vội vàng bịt miệng gia hỏa này, lời này nếu còn cứ tiếp tục sẽ càng ngày càng quá đáng.
Đường Thiết Thành giãy dụa thoát khỏi bàn tay to lớn của gã kia, giận
giữ hét: "Bọn người bên trong banh lỗ tai ra nghe đây, các ngươi chọc
giận lão tử, lão tử sẽ cho một mồi lửa đốt cháy phủ thượng thư!"
Hơn mười tên gia đinh hộ viện của Hồ gia, đều cùng tụ tập ở cửa sau,
nghe bên ngoài huyên náo như vậy, cả đám trở nên rối loạn. Lương Đại
Tráng trèo cầu thang lên tường nhìn thì thấy ngoài cửa đã có hơn trăm
người tụ tập, một đám đứng đó chặt cây, một đám đang bê thang tới, Lương Đại Tráng nhanh chóng chèo xuống, nói với đám gia đinh xung quanh: "
Lớn chuyện rồi, bọn chúng cầm thang tới, đã chặt cây xem ra muốn phát
động tấn công rồi."
Hồ Phật lo lắng chà xát hai tay : " Làm thế nào bây giờ." Chủ nhân
thượng triều còn chưa về, lại đúng lúc phu nhân về quê, mọi chuyện lớn
nhỏ trong Hồ gia đều do lão quản gia Hồ An quản lý, nhưng đúng hôm nay
lão lại bệnh liệt giường, về phần vị thiếu gia đã gây ra rắc rối kia, lúc này nói không chừng đang hưởng thụ a, toàn bộ phủ thượng thư như
rắn mất đầu.
Cả đám trong nhà đang bàn kế thì bên ngoài đã kiếm được thang chuẩn bị
leo lên, Lương Đại Tráng dẫn vài tên gia đinh leo lên trên tường lợi
dụng gậy gộc trong tay ngăn cảm đám người kia trèo lên, Lương Đại Tráng
cùng một gã gia đinh khác hợp lực hất cái thang ra khiến cho hai tên
đang trèo kêu thảm bay ra xuống.
Đường Thiết Thành tức giận tới mức hai mắt bốc hỏa, lúc này cây đại thụ
đã được chặt xuống, hơn mười người liền nâng lên, gào thét xông tới cửa
sau phủ thượng thư.
Hồ Phật dẫn hơn mười tên gia đinh dùng tất cả mọi thứ có thể cố gắng chống cửa lại.
Rầm! Một tiếng thật lớn vang lên, cửa sau bị chấn động, bụi đất bay lên, hai gã gia đinh không chịu nổi lực chấn động liền ngã lăn ra đất, lệ
khí của Đường Thiết Hán dường như cũng bị ảnh hưởng bởi em trai cũng
đùng đùng tăng lên, gia hỏa này liền cởi áo, lộ ra một thân đầy cơ bắp, nâng thân cây lên hét lớn: "Con bà nó, để ta đụng!"
Lương Đại Tráng nhìn ra tình hình không ổn liền lảo đảo bò xuống, sợ hãi nói: "Ta... Ta đi bảo hộ thiếu gia..."
Một đám gia đinh tỏ ra vô cùng khinh bỉ nhìn tên này, mẹ muốn chạy nhất thiết phải moi cái lý do vô sỉ đó ra sao?
Rầm! tiếng đụng thứ hai kinh thiên động đia vang lên, với sự hiệp lực
của cả đám, thân cây thô to đụng vào cánh cửa, ván cửa vững chãi rút cục cũng không chịu nổi lực đáng vào cường đại, chốt cửa đứt gãy, ván cửa
liền sập xuống đè trúng ba gã gia đinh không kịp chạy trốn, tiếng kêu vô cùng thảm thiết không ngừng vang lên.
Hai thân thể anh em Đường Thiết Hán, Đường Thiết Thành to như cột sắt từ trong bụi mù đi ra, dưới con mắt của đám gia đinh thì không khác nào
thiên thần hạ phàm. Đằng sau hai người còn có hơn trăm tên tay chân hùng dũng, thoạt nhìn như thần binh giáng trần. Hai huynh đệ này đã đỏ cả
mắt rồi, hôm nay phải bắt lão già Hồ gia cho chúng ta một cái công đạo!
Hồ Tiểu Thiên tuy ở trong nội viện, nhưng động tĩnh bên ngoài lớn tới
vậy không có khả năng là hắn không nghe thấy, hắn đem Đường Khinh Tuyền
vào phòng mình, đúng lúc đặt cô nàng lên giường thì cô ta liền tỉnh
lại.
Bốn đứa con của Đường gia, nếu nói đến độ nóng nẩy cùng liều mạng thì
coi như Đường Khinh Tuyền là lớn nhất, nàng mở hai mắt ra thấy toàn thân bị trói chặt chả khác nào một cái bánh chưng, cả người ướt sũng lại nằm trên một cái giường xa lạ, nàng sợ tới mức hét ầm lên một tiếng, miệng
nàng vừa há ra đã bị Hồ Tiểu Thiên nhanh chóng bịt lại, Hồ Tiểu Thiên
giơ con dao sáng loáng ra trước mắt nàng, nói: "Ngươi còn dám gào thét
ta liền rạch nát mặt ngươi!" Đe dọa, tuyệt đối là đe dọa dù cho để cho
hắn vẽ, hắn cũng chưa chắc vẽ được.
Dù vậy đe dọa cũng tỏ ra tương đối hiệu quả, trên đời có cô nàng nào
không quan tâm tới dung mạo của mình? Dọa rạch nát mặt nàng còn có tác
dụng gấp vạn lần nói giết, Đường Khinh Tuyền cắn chặt môi lại, mắt chớp
chớp nhìn Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên cuối cùng đã chậm rãi thu tay
lại, không dám hét lên nữa, nàng nhỏ giọng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Hồ Tiểu Thiên cười hắc hắc, ngồi xuống ghế thái sư đối diện giường, một
chân vắt lên ghế, gia hỏa này còn chưa mặc lại quần áo, vừa nhấc chân
lên liền thấy Đường Khinh Tuyền đột nhiên nhắm chặt mắt lại, mặt đỏ
bừng, lộ ra vẻ thẹn thùng động lòng người.
Hồ Tiểu Thiên lúc này mới ý thức được mình còn vẫn còn thả rông, thậm
chí còn chưa thay quần áo, động tác vô ý vừa nãy, rất đáng quan ngại a,
gia hỏa này ho khan một tiếng nói: "Ngươi hỏi cái này có thể nói là rất
ngu xuẩn a, đem ngươi đến đây, ngươi nói ta muốn làm gì?" Hồ Tiểu Thiên
vẫn cảm giác mình chưa có bỉ ổi lắm, rõ ràng muốn nói một ít việc bỉ ổi tàn nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Đường Khinh Tuyền mở mắt ra, tức giận nhìn Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu ngươi muốn cưỡng đoạt ta, ta có thể nói cho ngươi biết, cha ta là mệnh quan
triều đình, giá bộ thị lang Đường Văn Chính, ngươi dám xấc láo, cẩn thận cha ta tố cáo với hoàng thượng, liền tịch thu gia sản, chém đầu cả nhà
ngươi!"
Hồ Tiểu Thiên nhìn qua cô nàng này, thầm nghĩ (ngươi đủ độc, lão tử đã
làm quái gì ngươi? Mà ngươi đã muốn giết cả nhà, tịch thu tài sản? Mẹ
thằng khốn khiến nào trói nó thành dạng này vậy? Trói kiểu làm cho chỗ
lồi chỗ lõm toàn thân hiện ra rất rõ ràng a, rất chuyên nghệp a, bình
thường cách buộc này chỉ có trong phim av a.) (bác nào không tưởng tượng ra gửi tin nhắn e gửi ảnh minh họa cho )
Đường Khinh Tuyền thấy hắn nhìn mình cằm chằm cũng không khỏi bối rối,
dù sao cũng chỉ là nữ hài tử, lại bị trói lại như cái bánh trưng, không
thể nào động tay động chân.
Hồ Tiểu Thiên nói: "giá bộ thị lang là rất lớn hả? Không phải là một gã chăn ngựa sao."
"Ngươi... "
Hồ Tiểu Thiên đang muốn tiếp tục đả kích sự kiêu ngạo của cô ả, chợt
nghe thấy tiếng Lương Đại Tráng thở không ra hơi vang vào: "Thiếu gia... lớn chuyện rồi...chuyện lớn rồi..."
Hồ Tiểu Thiên cầm lấy con dao trên bàn, vừa ra khỏi phòng liền nhanh
chóng đóng cửa lại, đã thấy Lương Đại Tráng đang cong lưng lại, hai tay
chống lên đùi, thở hồng hộc: "Giết... Giết vào rồi... Bọn chúng giết...
giết... vào được..."
Lời còn chưa dứt, đã thấy hai huynh đệ Đường gia dẫn gần trăm tên đại hán hùng hổ xông vào hoa viên.
Lương Đại Hán sợ tới mức mặt trắng bệch, luc trước đã nghĩ qua chạy
trốn, nhưng đi được một hai bước, nhưng lại nghĩ đến chức trách của
mình, nếu như chạy đi chỉ sợ sau này ở Hồ gia liền không còn có đất dung thân cho gã, sau khi cân nhắc thiệt hơn, tên này liền rút đao ra, lấy
hết dũng khí nói: "Thiếu... Ách... Thiếu gia... Người trốn trước đi...
Ta... Ta yểm hộ... "
Hồ Tiểu Thiên khinh thường nhìn tên này, toàn thân tính từ lông mi đến
đầu ngón tay không một chỗ nào là không run rẩy, đã sợ vỡ mật còn nói
bảo vệ mình cái quái gì. Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi không hiểu cái gì gọi là ném chuột sợ vỡ bình à?"
Lương Đại Tráng lắc đầu.
"Ngươi không hiểu cái gì gọi là bất chấp tất cả?"
Lương Đại Tráng lại lắc đầu.
"Mẹ kiếp! Đúng là vô văn hóa, người còn ở trong tay chúng ta, sợ sợ cái
rắm à?" Hồ Tiểu Thiên thực sự không chịu được bộ dạng yếu bóng vía của
tên này, nhịn không được bốc hỏa.
Như người tỉnh mộng, Lương Đại Tráng nghe nói vậy, lập tức hét lên:
"Không... Sợ ... Không sợ! Ta cái gì cũng không sợ!" Gia hỏa này điên
cuồng hét lên, làm cho màng nhĩ Hồ Tiểu Thiên vang lên ông ông, nói, mẹ
nô tài cuối cũng vẫn là nô tài, đau hết cả tai, phí bao nhiêu miệng lưỡi dạy bảo ngươi.
Hồ Tiểu Thiên khoát tay áo nói: "Đi đi, đem cô ả kia ra, lấy dao kề cổ nàng."
Lương Đại Tráng gật đầu liên tọi, quay người đi vào, gia hỏa này dường
như nhớ ra một việc: "Thiếu gia, nàng mặc... Y phục chưa? "
Hồ Tiểu Thiên phát hiện gia hỏa này quả là cực phẩm, cái cần khôn thì
không khôn, cái không đáng nghĩ tới lại suy nghĩ rất chi là... toàn
vẹn, hắc hắc cười nói: "Trơn bóng, tiện nghi cho ngươi rồi!"
Ừng ực! Lương Đại Tráng nuốt nước bọt một cái, trước mắt hiện ra hình
ảnh da thịt mềm mại của cô nàng kia, không đợi hắn tỉnh lại, Hồ Tiểu
Thiên đã hung hăng vỗ một cái: "Mẹ, nữ nhân của lão tử ngươi cũng dám
nghĩ đến?"