Mộ
Dung Phi Yên bởi vì mấy lời của lão đại phu của Dịch Nguyên Đường mà ù ù cạc cạc từ từ lạc vào trong sương mù, trong lòng thầm nghĩ:
- Hắn mà hiểu được cái gì gọi là y thuật sao ? Hắn mà trượng nghĩa ra
tay giúp đỡ mọi người ? Là hắn á ? Nếu người khác nói hắn ỷ thế hiếp
người thì ta còn tin, chứ nói hắn trị bệnh cứu người thì trừ phi là mặt trời mọc lên từ thì may ra còn có tí ti gọi là phần trăm cơ hội.
Hồ Tiểu Thiên ngồi xổm xuống trước mặt một gã tù phạm, vẻ mặt đầy âm
hiểm nhìn tên tù phạm đang ngắc ngư trước mặt mình, tên tù phạm kia đúng là kẻ mà tối hôm qua bị hắn dùng ống trúc đâm chọt yết hầu, tên tù phạm này hiển nhiên là cũng nhận ra Hồ Tiểu Thiên tên đầu sỏ gây ra mọi
chuyện, trong lòng hắn lúc này căm tức Hồ Tiểu Thiên tới cực điểm,
trừng mắt hung dữ nhìn về phía Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên thở dài, vỗ tay lên mặt tên tù phạm mà nói đầy vẻ thương cảm :
- Thời đại này đúng là làm cái gì cũng không dễ dàng a, trộm cắp thì đơn giản là vì cầu tài lộc, phú quý, 2 vị phi tặc đây lại có thể vì cầu
tài phú mà vứt bỏ tính mạng của mình thì dường như có chút không đáng
thì phải? "
Hai gã phi tặc liếc mắt nhìn nhau sau đó cả 2 đồng thời hung dữ nhìn về
Hồ Tiểu Thiên, tên phi tặc cổ họng không bị tổn thương trên mặt đầy râu quai nón mọc lún phún gào lớn:
- Muốn giết cứ giết, đừng có nói linh tinh!
Hồ Tiểu Thiên cười ha ha, biểu hiện đặc biệt kiên cường tối hôm qua của
tên phi tặc này xem ra là một kẻ có chút tâm huyết với nghề phi tặc a,
đã lâu như vậy rồi mà không có chút dấu hiệu nhún nhường nào. Hắn khinh thường nói :
- Nửa đêm các ngươi xông vào Thượng thư phủ, rõ ràng là muốn mưu hại
tánh mạng ta, coi như là giết 10 người như các ngươi cũng không đủ đền
mạng cho ta. "Mộ Dung Phi Yên ở 1 bên nghe thấy thế thầm than khổ không
thôi, thằng này quả nhiên nói hươu nói vượn chém gió linh tinh, nghĩ 1
đằng nói 1 kiểu hành động lại là 1 kiểu khác nữa, hai gã phi tặc này
mặc dù có tội nhưng tội không đáng chết mà hắn lại đứng nói như là
trọng án có thể huyết sát gia tộc vây.
Tên phi tặc cười lạnh nói:
- Cho dù ta có gây ra họa lớn thì sao chứ? Dựa theo luật của Đại Khang
chúng ta thì tội của chúng ta gây ra tội còn chưa đáng chết.
Hồ Tiểu Thiên gấp cái quạt đang phe phẩy trong tay lại đánh bép 1 cái, chậc chậc khen :
- Xem ra ngươi cũng hiểu chút ít pháp luật, không phải dạng thiếu hiểu
biết về pháp luật nhỉ, vậy thì càng phiền toái hơn rồi nha, người hiểu
biết như vậy mà còn phạm pháp thì tội càng nặng thêm 1 bậc nữa, vốn là
các ngươi đang có hi vọng giữ được mạng sống, nhưng mà xem ra ... chậc
chậc... Hiện tại chỉ có thể còn đường chết mà thôi.
Vừa nói Hồ Tiểu Thiên vừa suýt xoa ra vẻ như đang thương tiếc cho 2 tên
phi tặc, tên phi tặc biết rõ đây là Hồ Tiểu Thiên đang đe dọa, hừ hừ một tiếng rồi ngậm miệng không nói thêm gì nữa.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta chỉ là đang cảm thấy tiếc cho các ngươi mà thôi,
từ đầu năm tới giờ phi tặc thật sự hiểu được luật pháp đúng là không có nhiều, tuy rằng không biết hai vị là ai thế nhưng là ta cũng có thể
nhìn ra hai vị hẳn là nhân vật nổi tiếng trong giới phi tặc a, nhìn hai
vị là biết rồi chẳng những trẻ tuổi anh tuấn võ công cao cường, đã giỏi
như vậy mà còn đọc thông viết thạo tinh thông pháp luật nữa chứ. Chậc
chậc... Chỉ có đã học qua pháp luật, hiểu pháp luật thì mới có thể biết
mình nên làm thế nào để lợi dụng những kẽ hở của pháp luật mà chui vào
trộm cắp. Hai người các ngươi mặc dù là kẻ trộm nhưng mà cùng phi tặc
bình thường hoàn toàn khác nhau, các người có suy nghĩ của mình. Dùng
trí thông minh của các ngươi hoàn toàn có thể dựa vào nghề trộm cắp mà
có khai mở 1 môn gọi là "PHI TẶC HỌC" thậm chí có thể xây dựng được 1 đế chế trộm cắp thuộc về riêng các ngươi đó. Ây dà chỉ nghĩ đến thôi mà
ta cũng cảm thấy các ngươi thực sự là những kẻ giỏi giang a, nhưng mà... Chỉ tiếc là lần này các ngươi... Những tên phi tặc vĩ đại lại bị lật
thuyền trong chiếc mương nho nhỏ này, ngay cả ta cũng cảm thấy tiếc nuối sâu sắc cho tài năng của các ngươi a... Àiiiiiiiiiiii đúng là số phận
mà." Vừa nói Hồ Tiểu Thiên vừa nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt mà thở dài đầy vẻ tiếc nuối.
Mộ Dung Phi Yên đứng bên cạnh nghe hết những lời vừa rồi mà cảm thấy dở
khóc dở cười, tên Hồ Tiểu Thiên này làm sao lại có thể làm ra bộ dạng
như vậy chứ, những lời này của hắn đúng là lần đầu tiên Mộ Dung Phi Yên
được nghe, rõ ràng đây là Hồ Tiểu Thiên đang ca ngợi 2 tên phi tặc mà
chứ có chút nào gọi là luận tội đâu, nghe ý tứ ở trong lời nói của hắn
thì dường như hắn đang cảm thấy tiếc hận cho 2 tên phi tặc thất thủ mà
bị bắt này.
Hai gã phi tặc dứt khoát bảo trì trầm mặc mà không nói một lời.
Hồ Tiểu Thiên lại nói : "Với đầu óc của các người thì vốn không nên
để người khác lợi dụng mới phải, các ngươi tự cho mình là anh dũng
nghĩa khí sao? Nhưng mà các ngươi lại không biết tối hôm qua khi mà các
ngươi lẻn vào nhà ta, ta đã được người ta tiết lộ tin tức, nếu không ta làm sao có thế phát hiện ra các ngươi lẻn vào trước tiên chứ?"
Mộ Dung Phi Yên mở trừng hai mắt, Hồ Tiểu Thiên đã sớm nhận được tin
tức sao? Tối hôm qua đã biết tin vậy mà hắn sao lại không nói ra chứ?
Tên tiểu tử hỗn đản này quả nhiên là đã biết rõ tình hình nhưng không
thèm báo cáo, chút nữa ngươi chờ đó chờ ta tính sổ với ngươi như thế
nào. Vừa nói Mộ Dung Phi Yên vừa hận không thể xông tới mà tóm cổ Hồ
Tiểu Thiên vặn răng hỏi tội hắn.
Ánh mắt Hai gã phi tặc cũng trở nên kinh ngạc, căn bản chính là Hồ Tiểu
Thiên há mồm nói bậy chẳng may chó ngáp phải ruồi làm hai tên phi tặc
rối trí. Nhưng mà lần này lời nói dối của hắn lại đạt được độ tin cậy
cực cao, hai gã phi tặc cũng đang cảm thấy kỳ quái. Vì sao mà tối hôm
qua khi hành động của bọn hắn còn chưa bắt đầu thì đã bị phát hiện trước rồi? Sau khi dùng ống trúc đâm thủng cửa sổ giấy đang chuẩn bị thổi dâm(Dg??) hương vào bên trong thì đã bị người ta tóm lấy ống trúc đâm ngược về cổ họng mình. Vì sao đối phương lại có thể đi trước một bước ? Hóa ra là
mất công hì hục chuẩn bị cả buổi tối nhưng cuối cùng lại vì bị bán rẻ
mà trở thành cua trong rọ sao?
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta biết được cảm giác của người bị bán đứng thật
không dễ chịu chút nào, kỳ thực trong lòng ta cũng không có chịu nổi,
người kia cố ý để lộ ra tin tức cho ta, sau đó lại để cho ta tập hợp
toàn bộ gia đinh trong phủ toàn lực đi bắt các ngươi, mà hắn thừa dịp
lúc chúng ta toàn lực lực chú ý tập trung vào các người, trộm đi bảo
bối trong nhà của chúng ta, rồi tiện tay nổi lửa đốt đi nhã hiên nơi
bọn ta đàn ca nhảy múa, ở điểm này thì ta nghĩ tất cả chúng ta đều là
người bị hại".
Hai gã phi tặc đồng thời cắn chặt răng mím chặt môi nắm chặt tay hai mắt trợn trừng, hiện tại kẻ lừa chúng vào tù chính là kẻ đã sắp đặt toàn
bộ chuyện này, giờ muốn thoát thân đã là chuyện không tưởng rồi.
Hồ Tiểu Thiên thấy thái độ của hai tên phi tặc như vậy, phe phẩy chiếc quạt tiến lại : Không bằng chúng ta cùng làm giao dịch!".
Tên phi tặc mặt đầy râu quai nón hừ lạnh :" Ngươi đừng vội dùng lời ngon ngọt mà dụ dỗ bọn ta, ngươi đừng coi bọn ta là tiểu hài tử ba tuổi mà
đem ra lừa gạt."
Hồ Tiểu Thiên gấp chiếc quạt đang phe phẩy lại, bực tức chỉ thẳng vào
mặt tên râu quai nón mà mắng xối xả đầy những lời đầy đạo nghĩa : "Các
người phải hiểu rõ ràng rằng ta là con người rất biết đạo lý, ta cũng
không làm khó dễ các ngươi, chẳng qua ta muốn làm rõ lời khai của các
người, vụ án này nếu như không tìm ra được thủ phạm, Hồ gia chúng ta
chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, các ngươi hẳn cũng nên biết cha ta là
người thế nào. Kinh Triệu Phủ tất nhiên sẽ cho chúng ta một cái công
đạo, nếu như bọn họ không tìm được thủ phạm, chắc chắn sẽ đem mọi
chuyện đổ hết lên đầu của các ngươi, lúc đó thì không sợ các ngươi không chịu nhận tội, bên cạnh ta đây là Mộ Dung bộ đầu - nàng là người nắm
giữ hơn một nghìn tám trăm loại hình pháp, một trăm bảy mươi hai loại
cho người ta chết thống khoái, một trăm tám mươi chín loại cực hình hành hạ người khác muốn sống không được muốn chết không xong, thậm chí còn có hơn mười loại hành hạ làm cho người chết cũng phải bật dậy van xin
để tránh kiếp thống khổ,muốn các ngươi phải thành thật khai ra điều gì
không phải là rất đơn giản đối với nàng sao?"
Mộ Dung Phi Yên ở bên cạnh hung hăng liếc qua Hồ Tiểu Thiên một cái, quả nhiên là tên hổn đản ăn nói bừa bãi, mình từ khi nào nắm giữ nhiều loại hình pháp nhiều như vậy?
Hồ Tiểu Thiên tiếp tục nói: "Hai ngươi không phải muốn lần lượt nếm
trải hết một nghìn tám trăm loại hình pháp này sau đó rồi mới chết chứ?"
Sắc mặt hai gã phi tặc thay đổi, nghĩ đến cảnh tượng đó mà ớn lạnh.
Tên phi tặc mặt trắng không cần nhìn tới ánh mắt lãnh khốc của Hồ Tiểu
Thiên, đã sợ quá mà đặt mông ngồi phịch xuống trên mặt đất.
Hồ Tiểu Thiên cũng không đẹ dọa nữa mà tiếp tục nói: "Các ngươi cẩn thận suy nghĩ thật kỹ vào, muốn chịu tội thay kẻ khác hay thành thành thật
thật nói ra chân tướng, muốn đi đường nào chính là do các ngươi lựa
chọn đó." Hồ Tiểu Thiên quay người muốn đi.
Một thanh âm khàn khàn vang lên: "Nếu chúng ta nói ra sự thật, ngươi có
thể bảo vệ chúng ta không chết được chứ?" Tên đang nói chuyện chính là
tên bị Hồ Tiểu Thiên đả thương yết hầu.
Tên phi tặc râu quai nón hét lớn: "Không được tin hắn, hắn căn bản là đang bịa chuyện mà thôi!"
Hồ Tiểu Thiên bỗng nhiên xoay người sang, tung ra một cú đấm móc như bài sơn đảo hải đánh trúng cằm tên phi tặc râu quai nón, trọng quyền này
đánh cho hắn ngất đi, một quyền này của Hồ Tiểu Thiên hoàn toàn nằm
ngoài dự liệu của Mộ Dung Phi Yên, nàng muốn ngăn cản cũng không còn
kịp nữa rồi. Hồ Tiểu Thiên xoay người lặng lẽ liếc mắt về phía Mộ Dung
Phi Yên ra ý rồi nói: "Lôi ra giết!"
Mộ Dung Phi Yên lập tức hiểu ý của hắn, bọn họ dù có là bộ khoái thế
nhưng vẫn không có quyền tùy tiện xử tử tù phạm, huống hồ lần này là hai tên tù phạm còn chưa được xử lí thẩm tra chính thức. Dụng ý thực sự của Hồ Tiểu Thiên không phải là giết người mà là muốn đe dọa gã phi tặc
khác.
Đối với tình huống như thế này, Mộ Dung Phi Yên chỉ có thể phối hợp có
thể phối hợp hành động cùng với Hồ Tiểu Thiên, nàng gọi hai tên bộ khoái tới lôi tên phi tặc bị đánh ngất kia ra ngoài. Đương nhiên sẽ không
thực sự đem hắn đi giết mà là đem hắn tới nhốt ở một gian nhà lao khác.
Còn lại tên phi tặc bị đả thương yết hầu thấy vậy cũng hoảng sợ vô cùng, khi hắn nhìn thấy đồng bọn của minh bị một quyền kia đánh gục rồi sau
đó bị kéo ra ngoài, hắn đã hoảng sợ tới mức hồn phi phách tán, tầng
phòng thủ ở trong lòng đã hoàn toàn sụp đổ".
Hồ Tiểu Thiên nhìn về phía hắn lạnh lùng nói: "Muốn sống hay muốn chết tất cả phụ thuộc vào ngươi".
Tên phi tặc run run giọng nói :"Ngươi cam đoan sẽ không giết ta chứ ..."
Hồ Tiểu Thiên cười lạnh nói: "Nói hay không?" Hắn vừa quay người muốn
đi, tên phi tặc kia đã kêu gào thảm thiết: "ta khai, ta khai. Triệu
Chính Hào tìm chúng ta, hắn nói muốn bắt cóc ngươi tống tiền đổi lấy môt số bạc, còn nói là trong phủ các ngươi có nội ứng của hắn."
Lúc này Mộ Dung Phi Yên không thể không bội phục cơ trí cùng tài xử trí
của Hồ Tiểu Thiên, thằng này vừa đấm vừa xoa còn, không cần dùng
hình cụ bức cung đã dọa tên phi tặc này sợ tới mức không thể không khai. Nàng nhìn chằm chằm vào tên phi tặc hỏi: "Có thể tìm được Triệu Chính
Hào ở đâu?".
Tên phi tặc kia run run giọng trả lời :"Ta không biết.. Ta... Ta chỉ
biết là hắn có bằng hữu gọi là Mạc Thiệu Kỳ là người buôn ngựa của Đà
Nhai.... Các ngươi tìm hắn có thể tra ra chút manh mối."
Hồ Tiểu Thiên cùng Mộ Dung Phi Yên cùng rời khỏi nhà tù, bầu trời bên
ngoài không biết đã trong xanh từ khi nào, chợt từ trong nhà lao tối tăm đi ra gặp ánh nắng bên ngoài chiếu tới làm con mắt hai người có chút
không kịp thích ứng, đồng thời nheo mắt lại.
Mộ Dung Phi Yên đưa tay lên trán che bớt ánh sáng lại đồng thời nhìn Hồ
Tiểu Thiên một cái rồi nói: "Ngươi rất có nghề đó nha, ai mà nghĩ được
ngươi có thể đem phi tặc kia dọa thành bộ dạng như thế này cơ chứ?"
Hồ Tiểu Thiên lạnh nhạt cười cười, nói :"Không có gì đặc biệt không có
gì đặc biệt, ngươi thân là bộ khoái mà ngay cả đạo lý cơ bản nhất cũng
không hiểu, hai gã phi tặc nhất định phải giam giữ riêng biệt, giam
chung chúng một chỗ, hai tên chẳng những có thời gian để trao đổi
thống nhất câu trả lời, hơn nửa sự ủng hộ lẫn nhau ở trong lòng bọn
chúng ngày càng tăng lên, đến lúc đó muốn phá vỡ tâm lý của bọn hắn so
với khi mà đơn độc thẩm vấn từng tên khó hơn nhiều lần đó, chuyện tối
hôm qua rõ ràng bọn chúng bị bán đứng, kỳ thật bọn chúng sớm đã biết
rõ điều này, chẳng qua là trong nội tâm họ không muốn thừa nhận điều này mà thôi, ta làm chẳng qua là giúp đỡ bọn họ nhận rõ điểm này, giúp đỡ
bọn họ nhận ra ai là người bán đứng thật sự, để sau này bọn họ không
sinh ra lòng oán hận. Người khác hại bọn họ thảm như vậy, bọn họ cần gì
phải giữ bí mật giúp người kia ?
Tuy rằng ngoài miệng Mộ Dung Phi Yên không nói gì, nhưng trong lòng lại
có chút thật lòng bội phục ý nghĩa sâu sắc của Hồ Tiểu Thiên. Nàng tận
mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình hắn dựa vào ba tấc lưỡi mà phá vỡ kiên
định trong lòng của mấy tên phi tặc, Mộ Dung Phi Yên càng ngày càng có
hiểu rõ Hồ Tiểu Thiên hơn, hai mắt nàng sau khi thích ứng với ánh
mặt trời quay lại nhìn Hồ Tiểu Thiên cười tươi như tình yêu tỏa nắng
sáng lạn trên gương mặt xinh đẹp sắc sảo của nàng, nàng hỏi khẽ: " Lúc
trước thực sự là có người đã mật báo cho ngươi sao ?"
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói: "Chẳng qua là chút thủ đoạn dụ dỗ bọn hắn nói thật mà thôi."
Mộ Dung Phi Yên ồ một tiếng, trong lòng vẫn không tin lắm hỏi thêm: "Trong nhà các ngươi cuối cùng là mất đi vật gì vậy?"
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: "Biết ta lâu như vậy chẳng lẽ ngươi không biết là từ đầu tới giờ ta không nói thật chút nào sao ?"
Mộ Dung Phi Yên bị hắn làm cho tức giận đến bực mình, tóm cổ Hồ Tiểu
Thiên tức giận gào lên, tay không quên tát liên tục vào mặt hắn: "Này
thì biết rõ tình hình không báo....."
Hồ Tiểu Thiên vừa né vừa cười hớn hở :"Ta giúp nàng đống lộn xộn như
vậy, nàng không cảm ơn ta thì thôi sao lại còn muốn lấy oán trả ơn,
chúng ta tuy rằng tạm thời chưa phải là bằng hữu nhưng mà cũng không
ngoại trừ khả năng có thể hợp tác thành công chứ, tiếp theo chúng ta
phải mau chóng tới Đà Nhai, tìm được Mạc Thiệu Lân nếu như may mắn vụ
án này có thể phá được trong hôm nay, như vậy toàn bộ công lao sẽ toàn
bộ rơi vào tay ngươi đó, lúc đó hi vọng nàng không quên bằng hữu như ta
đây. "Hồ Tiểu Thiên vừa cười cười vừa tranh thủ nắm tay Mộ Dung Phi Yên
mà xoa xoa.
Mộ Dung Phi Yên nói :" Thời điểm ta phá án, ghét nhất là có người khác nhúng tay vào.
Hồ
Tiểu Thiên nói: "Không cho ta nhúng tay vào thì ta liền đi lung tung chọc gậy bánh xe, ngươi có thể tới Đà Nhai, ta cũng có thể
tới, nếu không thì xem đến cùng ai sẽ tìm được tên Mạc Thiệu Lân kia trước?"
Tâm tình Mộ Dung Phi Yên khẽ trùng xuống, với tính tình coi trời bằng vung của Hồ Tiểu Thiên thì việc gì hắn cũng có thể làm
được, dù không muốn hắn tham gia vào chút nào nhưng dù sao tiểu tử này cũng là người bị hại, lại còn không có đem toàn bộ
tình tiết vụ án nói rõ ràng khẳng định là còn có chuyện gạt
mình. Nàng trầm ngâm một lúc rồi cũng gật đầu nói: "Ngươi có
thể đi với ta, nhưng tuyệt đối không được nhúng tay vào chuyện
của ta!"
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: "Yên tâm, trước mặt nữ hài tử xinh đẹp ta luôn rất nghe lời a!"
Nơi hai người muốn đi chính là Đà Nhai ở phía tây của kinh thành Đại Khang, ở kinh thành có ba cái chợ ngựa lớn nhưng cái ở
tây thành này có quy mô lớn nhất, nhưng cũng đồng thời là cái
không có quy củ nhất, mọi người gọi chợ ngựa ở phía tây thành là Đà nhai, nơi đây buôn bán rất nhiều loại gia súc lớn thì có trâu ngựa dê lạc đà nhỏ thì ngan ngỗng gà vịt chó chiếc có
hết, tuy rằng hỗn tạp rất nhiều chủng loại nhưng lại ít có
hàng tốt, người tới đây phần lớn là dân chúng bình thường, ít có cửa hàng lớn, phần lớn đều rất rẻ tiền.
Mộ Dung Phi Yên cũng không đổi lại công phục, bộ quần áo này
của nàng cũng không thích hợp để cưỡi ngựa vì vậy nàng lên đi xe ngựa cùng Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên cũng không thích cưỡi
ngựa, nguyên nhân là do hắn vẫn chưa có thông thạo cưỡi ngựa,
luôn lo lắng sẽ bị rớt từ trên ngựa xuống.
Mộ Dung Phi Yên vén rèm xe lên nhìn nhìn ra bên ngoài thấy sáu
gã gia đinh của Hồ Tiểu Thiên đang đi sát bên xe, không khỏi nhíu
mày nói: "Những tên con cháu quan lại như ngươi đi tới đâu cũng
phô trương lớn như vậy à? Sợ người ta không biết nhà các ngươi
có tiền có địa vị?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nói mắc cười, ngươi phiền một ta phiền mười
ngươi đã thử qua cảm giác không kể là ăn cơm đi ngủ hay đến cả
đang ngồi trên nhà xí đều có người đi theo sát chưa?"
Mộ Dung Phi Yên nghe hắn nói vậy không khỏi đỏ mặt, nhắm mắt lại không nói gì nữa. Trong lòng thầm mắng tên này vô sỉ, thật
đúng là không biết xấu hổ mà cái gì cũng nói được.
Hồ Tiểu Thiên thở dài dựa vào thành xe, chợt nhớ tới mấy tên anh
của Đường Khinh Tuyền đều là người cầm đầu một phương ở chợ
ngựa, lại không biết hôm nay tiến về chợ ngựa ở phía tây thành có gặp người của Đường gia không, thấp giọng nói: "Theo như ta
nhớ là Đường Thiết Hán hình như cũng ở chợ ngựa a?"
Tuy rằng hắn khéo léo dò hỏi, nhưng Mộ Dung Phi Yên vẫn nghe được từ lời hắn có sự băn khoăn lo lắng, mỉm cười nói: "Ngươi không cần lo lắng chỗ này là Đà nhai, họ không buôn bán ở đây." Nàng dừng lại một chút rồi nói: "Không làm Không làm việc trái với
lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, làm chuyện thất đức nhiều nên chột dạ hả?"
Hồ Tiểu Thiên hặc hặc cười nói: "Ta chột dạ? Hặc hặc ha..." Tiếng
cười của gia hỏa này rõ ràng trở nên khô khốc. Hắn cũng không
phải là vì sợ hãi anh em Đường gia mà chỉ không muốn trêu trọc vô phiền toái không cần thiết.
Xe ngựa tiến vừa vào Đà nhai mặt đất liền trở nên cực kỳ lầy
lội không chịu nổi, Đà nhai này quy mô không nhỏ nhưng điều kiện
thì cực kỳ kém, dân buôn trâu ngựa từ bốn phương tám hướng đều tụ tập lại, rồng rắn hôn tạp hơn nữa còn toàn là khách vãng lai, người bôn ngựa quy mô lớn cũng khinh tới đây buôn bán.
Tuy rằng đường đi rộng lớn nhưng xe ngựa qua lại đông đảo, có
cả tiểu thương chăn dắt súc vật cũng thông hành trong đó làm ra một cảnh tượng chen chúc không chịu nổi, xe ngựa của hai người đã
bị cản lại ở đó không có cách nào tiến lên.
Mộ Dung Phi Yên đẩy cửa xe nhảy xuống, Hồ Tiểu Thiên liền theo sau.
Hồ Phật đánh xe nói: "Thiếu gia, phía trước vướng víu nhiều gia súc, xe ngựa không qua được."
Mộ Dung Phi Yên đã đi về phía trước, Hồ Tiểu Thiên nói: "Các ngươi
ở đây đợi ta, ta cùng Mộ Dung bộ..." Hắn muốn nói Mộ Dung Bộ đầu,
nhưng khi nhìn lại đã thấy người ta đi đi lại lại tấp nập nên
nuôt chữ này vào, mấy gia đinh cũng muốn đi theo nhưng Hồ Tiểu
Thiên liền khoát tay áo ý bảo chúng không cần đi theo, tránh
đánh rắn động cỏ, chỉ cho hai người Lý Cẩm Hạo và Thiệu Nhất Giác đi theo, trong đám chỉ có hai người họ
là có sức chiến đấu, còn về phần Lương Đại Tráng thoạt nhìn cao
to đen hôi nhưng thực ra chỉ là cái bao rỗng, nếu thực sự xảy
ra chuyện gì khéo còn liên lụy đến mình.
Lương Đại Tráng luôn cho mình là đệ nhất gia đinh của thiếu gia,
thấy bây giờ hắn lại không cho mình đi không khỏi có chút mất
mát, chủ đông xin đi giết giặc nói: "Thiếu gia, ta đi với ngươi."
Hồ Tiểu Thiên khoát tay áo nói: "Ngươi là người mà ta tín nhiệm nhất, ngươi ở lại đây tọa trấn ta mới yên tâm!"
Lương Đại Tráng vì những lời này của hắn mà vô cùng kích động, lòng tự tin vọt lên nói: "Thiếu gia yên tâm, nô tài nhất định
không làm nhục mệnh."
Lối ăn mặc hôm nay của Mộ Dung Phi Yên rõ ràng rất bất tiện trong
việc di chuyển, cứ đi vài bước lại đạp vào một chỗ lầy lội,
thấy nàng cầm lấy đuôi váy, đôi giày dính đầy phân ngựa và
bùn đất, không khỏi cảm thán nói: "Ta còn tưởng rằng Mộ Dung cô
nương ra bùn mà vẫn trắng như sen đấy."
Mộ Dung Phi Yên trừng mắt liếc hắn một cái, chẳng thèm để ý đến
lời châm chọc của hắn. Kỳ thật cũng là do tự biết vĩnh viễn
không phải đối thủ ở phương diện đấu võ mồm với hắn.
Cả bọn cuối cùng cũng tìm thấy Mạc Thiệu Lân ở phia bắc Đà
nhai, Mạc Thiệu Lân này tầm hai mươi tư tuổi, người Tây Bắc, là con lai của người Hồ cùng người Tần, thân thể cao lớn da ngăm ngăm đen,
tóc quăn bẩm sinh, mặt hình chữ bàng mày rậm mắt to mặc trang
phục võ sĩ màu nâu cũ nát đã chuyển thành màu trắng bệch,
ống quần được sắn tới đầu gối, lộ ra hai bắp chân cực kỳ cơ
bắp, đi một chiêc giầy rơm dính đầy bùn đất.
Lúc Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên tìm thấy gã thì gã đang cò
kè mặc cả, cách mặc cả ở chợ ngựa cũng không phải tiến hành bằng miệng như bình thường, hai người để tay trong áo, một
người dùng ngón tay ra giá một người dùng ngón tay trả giá,
khi đã thỏa thuận được liền nắm tay lại là coi như thành giao.
Nhìn thân hình cường tráng của Mạc Thiệu Lân, Hồ Tiểu Thiên phỏng
đoán lực chiến đấu của tên này hẳn là không kém, thấp giọng
nói với Mộ Dung Phi Yên: "Muốn ta gọi người tới hỗ trợ không?"
Mộ Dung Phi Yên nhìn hắn một cái, trong mắt tràn ngập vẻ khinh
thường, thực ra từ trước đến giờ nàng vẫn luôn nhìn Hồ Tiểu Thiên với loại ánh mắt này, ngữ khí cũng trở nên trào phúng:
"Ngươi sợ a?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Chữ sợ viết như nào?"
Mộ Dung Phi Yên chậm rãi đi về phía Mạc Thiệu Lân.
Mạc Thiệu Lân cũng đã thỏa thuận xong với tên khách kia, vào
thời điểm mua bán không thành hai người lắc đầu, lộ ra một nụ
cười áy náy với nhau rồi sau đó người khách liền rời đi. Ánh
mắt Mạc Thiệu Lân rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Phi Yên,
nữ nhân xinh đẹp như Mộ Dung Phi Yên xuất hiện tại Đà nhai dơ dơ
bẩn bẩn rõ ràng là cực kỳ không hài hòa, mà bên người nàng
còn có một vị công tử ăn mặc quý phái, hai người này đáng lẽ
ra nên chèo thuyền du ngoạn tại chốn Thúy Vân Hồ sóng khói mênh
mông hay là ngồi ở lầu các lợp ngói xanh lắng nghe ca múa, ngâm thơ làm phú, không nên xuất hiện ở chỗ này.
Ánh mắt Mạc Thiệu Lân lươt rất nhanh qua mặt hai người rồi lại
nhìn xuống chân họ, từ tiếu tấu bước chân của một người có
thể nhận ra họ có võ công không, mặt Mạc Thiệu Lân hiện lên vẻ
vui vẻ, nhưng trong lòng đã thầm cảnh giác.
Hồ Tiểu Thiên vẫn chú ý ánh mắt của Mạc Thiệu Lân, hắn am hiểu
qua các biến hóa rất nhỏ của người khác mà phân tích tâm lý,
xem ra đạo lý tài nhiều không vướng chân vẫn còn rất đúng, tâm
lý học mà hắn từng học qua có chút đất dụng võ.
Từ bộ pháp của bốn người Mạc Thiệu Lân đã đoán được, hai gã ăn mặc như gia đinh sau lưng và Mộ Dung Phi Yên biết võ công, còn tên công tử cười đùa tí tửng này xem ra không biết võ, chỉ được cái thân
thể cường tráng không giống một tên thư sinh trói gà không chặt.
Mạc Thiệu Lân trong lòng cảnh giác, mặt nở ra một nụ cười sáng lạn: "Công tử và phu nhân đến mua ngựa a?"
Mộ Dung Phi Yên bị một tiếng phu nhân của hắn làm cho mặt mũi
ửng đỏ, trong lòng tự nhủ không biết mắt tên này có vấn đề
gì? Mình là gái chưa gả, hơn nữa từ trang phục mặc trên người
cũng có thể nhận ra nàng là người chưa gả.
Hồ Tiểu Thiên thì lại vui vẻ cười hặc hặc, hắn vốn không muốn
chiếm tiện nghi gì của Mộ Dung Phi Yên, là Mạc Thiệu Lân hỗ trợ hắn
chiếm tiện nghi, Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu vốn định lòng vòng
thăm dò tung tích Triệu Chính Hào. Nhưng Mộ Dung Phi Yên lại căn bản
không có hứng thú quanh co, trực tiếp hỏi: "Ngươi là Mạc Thiệu Lân?"
hắn đang đứng đó nghe nàng hỏi vậy thầm kêu hỏng.
Mạc Thiệu Lân cười nói: "Vâng! Phu nhân nhận ra ta à?"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Ngươi có biết Triệu Chính Hào không?"
Mạc Thiệu Lân nói: "Có biết! chúng ta bán ngựa cùng một chỗ."
"Bây giờ hắn đang ở đâu?"
Mạc Thiệu Lân nghi ngờ nhìn Mộ Dung Phi Yên: "Ngươi tìm hắn làm gì?"
Không đợi Mộ Dung Phi Yên mở mồm, Hồ Tiểu Thiên đã lấy ra năm lượng
bạc ròng quơ quơ trước mặt Mạc Thiệu Lân sau đó đưa cho gã, Mạc
Thiệu Lân thấy bạc đến tay liền tươi tỉnh, hắn vươn tay ra bắt
lấy, còn nhìn nhìn xung quanh thần thần bí bí nói: " Để ta đi
dặn dò chút rồi dẫn các ngươi đi."
Nếu như không phải là Mộ Dung Phi Yên thiếu kiên nhẫn như vậy thì Hồ
Tiểu Thiên cũng không dùng hạ sách này, không biết danh tiếng đệ
nhất nữ thần Kinh Triệu phủ Mộ Dung Phi Yên là thế nào mà có được, phá án cũng cần có chút kỹ xảo đó, phải nói bóng nói gió
để cho đối phương không cảm thấy rằng mình đang điều tra. Lúc
đầu thấy nàng không mặc đồng phục đi lai tưởng nàng muốn làm
cảnh sáy mặc thường phục, không ngờ vừa gặp Mạc Thiệu Lân mở
mồm ra nói được một câu đã lòi thân phận của mình ra, chỉ
thiếu một cái là không nói cho đối phương biết mình là bộ
khoái!
Mạc Thiệu Lân quay người đi vào chuồng ngựa, nói gì đó với một gã đội khăn trùm đầu màu lam xám.
Hồ Tiểu Thiên quay sang Mộ Dung Phi Yên nói: "Tình huống có chút
không đúng, Mạc Thiệu Lân có chút lén lén lút lút đó." Hắn đưa mắt
liếc với Lý Cẩm Hạo và Thiệu Nhất Giác một cái, ý bảo hiaai người vây quanh hai bên không cho Mạc Thiệu Lân này đào tẩu.
Mộ Dung Phi Yên lạnh lùng nói: "Hắn không làm ra được trò bịp bợm
gì." Nàng vừa dứt lời đã thấy Mạc Thiệu Lân nhẩy lên một con ngựa ngựa lông vàng đốm trắng, cười hắc hắc với Mộ Dung Phi Yên: "Muốn
tìm hắn thì đuổi theo ta!" Hai tay hắn dùng sức phất cương ngựa, hai chân ấn vào bụng ngựa, con ngựa kia hí dài một tiếng, vọt lên
nhảy qua rào chắn cao bốn xích, bốn vó ngựa vừa rơi xuống đất
làm bùn đất tung tóe bay lên chặn đường Lý Cẩm Hạo và Thiệu Nhất
Giác. Hai người còn chưa kịp vây lại thì Mạc Thiệu Lân đã phóng
ngựa chạy như bay thoát khỏi.
Mộ
Dung Phi Yên cả giận nói: "Chạy đi đâu!" Nàng vọt lên không trung,
mũi chân dẫm một cái lên hàng rào, thân thể lại một lần nữa
vọt lên không trung rồi lộn mèo liên tục ba cái, nhào xuống đạp một gã áo đen đang từ trên lưng ngựa bay xuống đất, đoạt ngựa
của gã rồi dùng tốc độ cao nhất đuổi theo Mạc Thiệu Lân.
Hồ Tiểu Thiên tuy rằng phải công nhận động tác nhào lộn liên tiếp của Mộ Dung Phi Yên rất là vui mắt nhưng cũng không có khen
ngợi, rõ ràng có thể làm được chuyện nhanh gọn lẹ nhưng hết
lần này đến lần khác lại chọn phương pháp khó khăn nhất, ta
nói là nữ nhân thời này không thích động não sao? Nhất thiết cứ phải chém chém giết giết dùng vũ lực để giải quyết vấn đề?
Lúc này tên chăn ngựa kia cũng bò lên một con ngựa bùn đất đầy
người không thấy rõ được màu lông, vậy mà cực kỳ xứng với
hắn, y phục hắn cũng đầy bùn đất nên không nhìn ra màu sắc ban đầu. Người chăn ngựa liền vung roi trong tay, hét lớn "Giá!" Âm
thanh cực kỳ rõ ràng. Con ngựa kia hùng dũng lao băng băng về
phía Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên thầm kêu không ổn, hai người Lý Cẩm Hạo cùng Thiệu Nhất
Giác vẫn đang ở bên kia của chuồng ngựa lập tức thấy tình hình không ổn. Lý Cẩm Hạo rút một cái cọc buộc ngựa từ dưới đất
lên, dùng lực toàn thân, cái cọc ngựa kia cỡ cái đùi được Lý
Cẩm Hạo ném bay đi như cường cung kình nỏ bình thường bắn ra, hô!
một tiếng liền bay tới sau lưng người chăn ngựa.
Người chăn ngựa kia không thèm quay đầu lại, vung roi dài trong tay
quét như thiểm điện về sau lưng, Bộp! một tiếng quấn chuẩn xác
vào cọc buộc ngựa, hất văng nó thẳng về phía hai người Lý Cẩm
Hạo cùng Thiệu Nhất Giác, hai người liền sợ hãi cuống quít ngồi
xổm xuống, cây cọc xẹt qua đỉnh đầu họ, nện gãy rào của
chuồng ngựa, đủ thấy được lực lượng cực kỳ kinh người. Cả
đám ngựa trong chuồn thấy rào chắn vỡ ra liền nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thiệu Nhất Giác vừa mới bò dậy lại bị một con ngựa tông ngã lăn trên mặt đất, Lý Cẩm Hạo cũng không khá hơn hắn chút nào, rối
rít tránh trái né phải trong bầy ngựa.
Đám người xung quanh thấy ngựa cuồn cuộn lao ra sợ hãi chạy tứ
tán. Hồ Tiểu Thiên thừa dịp liền chạy tới chỗ đám người dày đặc kia, người chăn ngựa gầm lên: "Chạy đi đâu?" Roi dài vung lên một
vòng rồi bắn ra như linh xà cuốn lấy chân phải của Hồ Tiểu
Thiên, Hồ Tiểu Thiên mất cân bằng ngã xuống, không đợi hắn kịp
bò dậy người chăn ngựa đã phóng vụt tới, cây roi cuốn chặt
lấy đùi phải hắn kéo lê đi.
Hồ Tiểu Thiên cựu kỳ buồn bực, cả bọn tập trung sự chú ý vào
Mạc Thiệu Lân, Mạc Thiệu Lân lại lợi dụng được tâm lý cả bọn, dụ Mộ Dung Phi Yên đi, người chăn ngựa trông có vẻ bình thường kia
lại thừa cơ làm loạn công kích chính mình.
Cả người Hồ Tiểu Thiên bị kéo lê đi, trong lúc nguy cấp hắn cũng không có hoảng loạn rút dao từ hông ra, muốn cắt đứt cái roi
đang cuốn chặt đùi mình.
Lương Đại Tráng cùng ba tên gia đinh vẫn đứng tại chỗ chờ đợi,
thấy một gã cưỡi ngựa điên cuồng lao tới lại thấy hắn kéo lê
một người chính là thiếu gia của mình.
Cả bọn thấy cảnh này liền cuống quít tiến lên, muốn chặn tên cưỡi ngựa lại.
Tên cưỡi ngựa hừ lạnh một tiếng, vung roi trong tay lên vậy mà
vung cả Hồ Tiểu Thiên từ mặt đất lên, cả người Hồ Tiểu Thiên bay
giữa không trung, liền sợ hãi ném dao trong tay đi lấy tay ôm
đầu, nhất thời hồn phi phách tán, trong đầu kêu lên: "Mạng ta xong
rồi!"
Roi ngựa rời khỏi đùi Hồ Tiểu Thiên, cả người hắn vẫn lao về
phía tên cưỡi ngựa, bị gã dùng một tay bắt lấy tiện tay điểm
một cái vào ngực, Hồ Tiểu Thiên liền cảm thấy toàn thân nhức
mỏi, hẳn là đã bị gã này điểm huyệt, đặt trên lưng ngựa. Sau
đó vung roi vun vút ra bốn phia.
Đám Lương Đại Tráng chưa tiếp cận được đã bị quật ngã nhào. Tên cưỡi ngựa liền hô to, con ngựa lập tức gia tốc lúc cách xe
ngựa tầm một trượng, chân sau nó đạp đất bay vọt lên không
trung, dùng sức bật kinh người nhảy qua xe ngựa, thoát khỏi
vòng vây của đám gia đinh, chạy điên cuồng về cửa nam Đà nhai.
Hồ Tiểu Thiên trên lưng ngựa, theo biên độ chạy trốn của con ngựa, thân thể hắn không ngừng lay động, đáng tiếc tứ chi của hắn
lúc này đã hoàn toàn bị tê liệt, không còn chút phản ứng.
Vẫn may đầu óc còn thanh tỉnh, đám tặc tử này cũng quá mức
khoa trương, ngay trước mặt Mộ Dung Phi Yên, dưới ban ngày ban mặt
dám bắt cóc mình.
Thấy bên kia truyền đến tiếng quát tháo, nàng đã phát hiện ra
mình trúng kế kế điệu hổ ly sơn liền quay lại, tay nắm chặt cương ngựa giơ cao trường kiếm, cắn chặt răng, đôi mắt đẹp tràn ngập sát cơ. Nàng đuổi theo Mạc Thiệu Lân một lúc thì Hồ Tiểu Thiên
liền bị bắt, biết được rơi bào bẫy nên không truy đuổi Mạc Thiệu Lân nữa mà quay ngựa lại tìm cách cứu Hồ Tiểu Thiên.
Con ngựa gầy ốm đầy bùn đất của tên kia vậy mà mang hai người
trên lưng vẫn chạy nhanh như gió, Mộ Dung Phi Yên đuổi sát không
bỏ, hai người một trước một sau xông vào phố Tịch Chiếu, đây
cũng là con đường dài nhất kinh đô của Đại Khang, được dân bản
xứ gọi là phố dài mười dặm.
Bầu trời trong xanh bỗng nhiên bị mây đen bao phủ, tia chớp chói mắt vặn vẹo bắn ra, tiếng sấm vang lên.
Trên hàng mái hiên bên phải phố, có một đạo thân ảnh đang phi
lên, hắn dừng bước gỡ trường cung sừng trâu dài năm thước ba,
được làm bởi sừng trâu, trúc mộc thai và gân châu chế thành,
dây cung có sức kéo lên hơn hai thạch, nói cách khác nếu không
có lực lượng hai trăm cân thì không cách nào có thể kéo loại
cung này.
Cây tên hoa mộc dài hai thước được chế tạo bởi tinh cương, mây
đen phủ kín bầu trời, đầu mũi tên lóe lên tia sáng thâm trầm
mà âm lãnh, mưa đột nhiên nặng nề rơi xuống, giăng kín trời
đất. Thân hình Mạc Thiệu Lân bất động tại mái hiên như được nặn
từ tượng sắt, cây cung căng như trăng tròn, mũi tên lông vận sức
chờ phát động.
Trong tiếng mưa gió, một hồi vó ngựa dồn dập từ xa truyền tới.
Con ngựa bên dưới tên kia đã được nước mưa gột tẩy sạch sẽ bùn đất, lộ ra bộ lông trắng noãn lao đi như một đạo tia chớp màu
trắng giữa mưa gió bão bùng. Tuy rằng tọa kỵ vô cùng thần
tuấn nhưng lại phải chở hai gã nam tử trưởng thành, nếu chạy
đoạn ngắn thì không có vấn đề gì, nhưng do phải điên cuồng
chạy trên đoạn đường này nên tốc độ cũng giảm bớt.
Mày kiếm của Mộ Dung Phi Yên dựng thẳng, trong đôi mắt dịu dàng
lóe lên ánh mắt sắc như dao, xuyên qua tầng tầng mưa bụi, nhìn
thẳng vào hậu tâm gã cưỡi ngựa kia.
Tên kia cũng không quay đầu lại nhưng nghe tiếng võ ngựa cũng
đoán được khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, hắn hét
lớn : "Giá!" Tựa như tiếng sấm như nổ vang từ mây đen trên không
trung.
Cùng lúc đó khóe môi Mạc Thiệu Lân khẽ nhăn lại, buông tay phải ra
mũi tên lông vũ Hưu..u..u! một tiếng bắn ra, đâm qua làn mưa bụi, hàn quang trên đầu mũi tên lóe lên, lông đuôi mũi tên màu trắng
lay động, trên không vẽ ra một quỹ tích xinh đẹp thẳng tắp,
nước mưa rơi xuống dường như đối lập với tốc độ cao của mũi
tên liền trở nên chậm chạp, một nhanh một chậm nhu hòa trên bầu trời u ám làm ra một loại vẻ đẹp tàn khốc rung động lòng
người.
Tia chớp màu lam xé nát bầu trời, đầu mũi tên phản xạ ra một
tia sáng chói mắt, ánh sáng ấy chỉ cách ngực Mộ Dung Phi Yên
không quá ba thước.
Xoát! Một kiếm chém ra, mũi kiếm băng giá chém vào đầu mũi tên rét lạnh, bắn ra một tia lửa lớn sáng lạn.
Hưu...! Mũi tên thứ hai đã bay thẳng tới cổ Mộ Dung Phi Yên, thân
thể mềm mại của nàng liền ngả ra sau, khẽ mở môi anh đào,
trong nháy mắt mũi tên lông vũ xẹt qua mặt đã há miệng cắn
lấy cây tên.
Hưu...! Sau khi hai mũi tên thất bại, Mạc Thiệu Lân đã nhắm vào
ngay con ngựa đen của Mộ Dung Phi Yên, hắn có cảm tình vô cùng
tha thiết với loài ngựa, nếu như không phải không còn lựa chọn
nào, thì gã sẽ không bao giờ động thủ với loài động vật xinh
đẹp mà trung thành này.
Mũi tên bay một góc bốn lăm độ đâm vào con tuấn mã màu đen đang chạy thục mạng, đầu mũi tên đã theo mắt phải xuyên qua đầu
nó, tuấn mã màu đen phát ra tiếng gào thét thê lương, bốn vó
mềm nhũn ngã lăn ra mặt đất, phiến đã màu xanh trên đường được mưa rửa sạch đã chảy ra hai dòng máu tươi nhìn mà đau lòng.
Thân thể mềm mại của nàng trên con ngựa bị trúng tên trong nháy mắt đã đằng không phi lên, lập tức nhảy cao tới năm trượng tựa như diều hâu vồ thỏ giữa mưa to gió lớn, theo cơn mưa nặng hạt
lao tới đâm trường kiếm trong tay thẳng vào gáy gã cưỡi ngựa.
Tên này không thể không ghìm chặt cương ngựa, tuấn mã màu trắng đang chạy tôc độ cao bị cưỡng ép ghìm lại, phát ra một tiếng
tiếng Hi..i...iiii, chân sau đạp xuống đất đôi móng trước dơ cao
lên, thân hình Hồ Tiểu Thiên bị văng từ trên ngựa xuống, nặng nề
đáp xuống trên tảng đá cứng rắn ở mặt đất, tên này bị ném
thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, chỉ tiếc huyệt đạo của hắn
vẫn còn bị phong bế, vẫn nằm thẳng tắp trên mặt đất không
nhúc nhích.
Tên cưỡi ngựa vung trường tiên lên, quật vào cơn mưa phát ra
tiếng rít bén nhọn, cuốn từng vòng lên trường kiếm, muốn dụng lực dành lấy trường kiếm trong tay Mộ Dung Phi Yên.
Mộ Dung Phi Yên lại mượn lực kéo của gã , thân thể mềm mại đâm
thẳng về phía gã, nhân kiếm hợp nhất như lợi kiếm xuất thế,
đâm vào ngực tên cưỡi ngựa.
Tên kia thấy Mộ Dung Phi Yên vọt tới đã biết không ổn, gã không
muốn vứt roi đi, nhảy từ trên ngựa xuống, dùng động tác vô
cùng chật vật để tránh một kích trí mạng của Mộ Dung Phi Yên.
Mộ Dung Phi Yên đoạt lấy tuấn mã màu trắng rung cương ngựa lên
chạy như bay tới chỗ Hồ Tiểu Thiên, việc cấp bách nhất bây giờ
là cứu Hồ Tiểu Thiên trước rồi nói gì thì nói.