Cơ Phi Hoa tô một nét lên họa quyển, ánh mắt chăm chú vào bức hoạ, cất giọng bán nam bán nữ:
- Đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Còn không qua đây giúp Tạp Gia mài mực?
Hồ Tiểu Thiên khẩn trương đi tới, sau khi hành lễ với Cơ Phi Hoa liền đứng đúng vị trí của tiểu thái giám ban nãy, vừa hỗ trợ mài mực, vừa
nhìn sang giá tranh, chỉ thấy Cơ Phi Hoa nét bút như rồng bay phụng múa, khuynh tình bát mặc, vẽ ra một bức Ưng kích trường không. Bên trong bức họa một con Thương Ưng ngạo nghễ tung cánh, vút lên trời cao, một vầng
mặt trời đỏ rực theo phía sau nó từ từ dâng lên, cả non sông đều nằm
dưới thân nó, dường như cả thiên hạ đều do nó khống chế, bức tranh quả
nhiên là cực kỳ đặc sắc.
Bất kể trong lòng Hồ Tiểu Thiên đối với Cơ Phi Hoa đánh giá thể nào,
không thể không thừa nhận, Cơ Phi Hoa vẽ tranh thật sự là tinh diệu
tuyệt luân. Nhìn dung mạo y so với nữ nhân còn dịu dàng hơn, không cách
nào tưởng tượng người này có thể vẽ ra một bức tranh tràn đầy bá khí đến vậy, phong cách hội họa của y khoáng đạt hùng tráng, đứng ở một bên
quan sát, không khỏi sản sinh một loại cảm thụ lòng ôm hoài bão hào tình vạn trượng.
Cơ Phi Hoa buông họa bút, vân về đầu bút, trên bức họa lưu lại câu đề tặng, cuối cùng mới chỉ sang con dấu ở bên. Hồ Tiểu Thiên hỗ trợ đem
con dấu ấn lên lớp mực đỏ thắm, Cơ Phi Hoa tiếp nhận con dấu, đĩnh đạc
lưu trên bức họa danh tự của mình - Lưu Hoa phế nhân.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy hai chữ phế nhân, không khỏi thoáng chút suy
nghĩ, Cơ Phi Hoa tự xưng là phế nhân hắn là có liên quan đến việc Y tịnh thần làm nô, đám thái giám trong hoàng cung này mỗi người đều có một
đoạn ký ức thương tâm.
Cơ Phi Hoa đem bút lông đặt lên giá bút, Hồ Tiểu Thiên cực kỳ lanh lợi,
sớm đã chuẩn bị sẵn một chiếc khăn trắng sạch không tỳ vết, hai tay dâng lên.
Cơ Phi Hoa tiếp lấy khăn mặt, lau lau bàn tay, đôi mắt ba đào liếc
qua trên mặt của Hồ Tiểu Thiên, sau đó lộ ra một nụ cười quyến rũ điên
đảo chúng sinh. Hồ Tiểu Thiên đầu càng hạ xuống thấp hơn, khó trách tân
hoàng đế bị mê muội đến nỗi ngay cả hậu cung giai lệ cũng không cần. Cơ
Phi Hoa đích thị là một yêu nghiệt họa quốc.
Cơ Phi Hoa nói: - Dường như người rất sợ Tạp Gia!
Hồ Tiểu Thiên nhìn xuống dưới, cung kính nói: - Không phải sợ, là kính!
- Có gì khác biệt sao? Cơ Phi Hoa xoay người đến bên cửa sổ, ngẩng
đầu lên không trung xanh ngát một màu, một đôi mắt sáng phản chiếu sắc
lam của bầu trời, biến hóa thất thường, sâu không thấy đáy.
Hồ Tiểu Thiên đương nhiên hiểu được bản thân là sợ không phải kính. Ở sâu trong đáy lòng hắn đối với Cơ Phi Hoa vẫn là cực kỳ đề phòng, quái
vật bất nam bất nữ trước mắt này đã thay thế được Quyền Đức An hết thảy, trở thành thái giám có quyền thế nhất trong hoàng cung.
Cơ Phi Hoa nói: - Tạp Gia ta trước đây cùng phụ thân người cũng có
duyên gặp mặt vài lần, tuy rằng chúng ta không tính là bằng hữu, nhưng
tuyệt đối không phải là kẻ thù. Y xoay người nhìn Hồ Tiểu Thiên nói: -
Ngồi đi!
Hồ Tiểu Thiên nói: - Con trai của tội thần, không dám ngồi!
Cơ Phi Hoa cười lên ha hả, y lắc đầu nói: - Tạp Gia ta cho người ngồi, ngươi cứ việc ngồi đi. Y chỉ chỉ chiếc ghế kế bên.
Hồ Tiểu Thiên đợi Cơ Phi Hoa ngồi xuống trước, mới dám dạt dè khúm núm ngồi xuống, biểu hiện ra vẻ bất an kinh sợ.
Cơ Phi Hoa nói: - Tạp Gia ta lưu ý ngươi cũng một khoảng thời gian rồi, ngươi là một tiểu tử thông minh.
Hồ Tiểu Thiên cung kính nói: - Đề đốc quá khen, Tiểu Thiên không dám nhận.
Cơ Phi Hoa mỉm cười nói: - Không dám nhận có hai loại khả năng, hoặc
là vì không dám thừa nhận mình thông minh, hoặc là đích xác ta nhìn sai
người rồi, cậu không dám nhận của người đến tột cùng là có ý gì? Chẳng
lẽ nói là ánh mắt Tạp Gia ta có vấn đề?
Hồ Tiểu Thiên bị hỏi làm đáy lòng chột dạ, Cơ Phi Hoa này quả nhiên
không đơn giản, hắn cuống quít cúi đầu thở dài nói: - Ánh mắt Đề đốc sao lại có thể sai. Chỉ có điều Tiểu Thiên cảm thấy bản thân còn đảm đương
không nổi lời khen của ngài.
- Khen người thông minh cũng không chắc đều là ca ngợi, cây cao thì
đón gió lớn (người nổi bật dễ bị ghét). Người thông minh cũng có lúc bị
thông minh hại, ngươi nói có đúng hay không?
Hồ Tiểu Thiên nói: - Đề đốc chỉ giáo rất đúng. Ở cạnh loại người đa
trí tựa yêu quái như Cơ Phi Hoa này, phải luôn luôn cẩn thận, chỉ cần
hơi không lưu tâm, đắc tội nhân vật thực quyền cao cao tại thượng này,
chỉ sợ mình sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này. Tuy nhiên theo biểu hiện
trước mắt của Cơ Phi Hoa, y đối với mình có chút ôn hòa, chẳng lẽ Cơ Phi Hoa cho gọi mình đến đây thực sự không phải muốn đối phó mình, mà là
muốn mua chuộc lòng người?
Cơ Phi Hoa nói: - Lưu công công thương thế ra sao?
Hồ Tiểu Thiên nói: - Cũng do niên kỷ đã cao, tốc độ phục hồi có chút hơi chậm.
Cơ Phi Hoa gật đầu nói: - Đúng vậy, niên kỷ cao rồi, ngay cả bản thân
đều chiếu cố không xong, làm sao có thể chiếu cố Hoàng thượng chứ?
Hồ Tiểu Thiên biết rằng Cơ Phi Hoa đối với Lưu Ngọc Chương xưa nay
bất kính, loại lời này đương nhiên không tiện tiếp lời, càng không thể
trực diện phản bác, cho nên duy trì trầm mặc là tốt nhất.
Cơ Phi Hoa nói: - Chuyện của Ti Uyển Cục hiện tại phần lớn đều do người làm đúng không?
Hồ Tiểu Thiên nói: - Tiểu nhân mới tới hoàng cung, rất nhiều chuyện
đều là không hiểu, đều là Lưu công công sai làm cái gì, tiểu nhân làm
cái đó.
Cơ Phi Hoa mỉm cười nói: - Xem ra Lưu công công đối với người không tệ, người đối với lão tôn kính hết mực.
Hồ Tiểu Thiên nghe ra trong lời nói của y có thâm ý khác, cười nói: -
Tiểu Thiên đối với Đề đốc ngài cũng là tôn kính hết mực. Hắn trả lời vô
cùng khéo léo, hàm ý là ngươi cũng phải tốt với ta chút mới được.
Cơ Phi Hoa nói: - Theo người thấy, Tạp Gia và Lưu công công người nào đối với người tốt hơn vậy?
Hồ Tiểu Thiên thấy da đầu co lại, thầm nghĩ, ngươi đây không phải vô
nghĩa sao? Ta với người tổng cộng mới gặp mặt mấy lần chứ? Người đã từng tốt với ta sao? Nguy Hóa Lâm ngày đầu tiến tới địa đạo liền muốn giết
ta, chẳng lẽ không phải là do người sai khiến? Ngươi lại còn mặt dày so
sánh với Lưu Ngọc Chương? Có điều Hồ Tiểu Thiên lập tức ý thức được, Cơ
Phi Hoa tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ hỏi loại vấn đề này, người này tâm cơ thâm trầm, hiển nhiên là thông qua vấn đề này để dò xét mình. Hồ
Tiểu Thiên nói: - Đề đốc là muốn nghe nói thật hay nói dối?
Khóe môi Cơ Phi Hoa hiện ra một tia cười lạnh, cho dù là cười lạnh
cũng có chút động lòng người, ngũ quan hình dáng của y so với đa số nữ
nhân đều có phần yểu điệu tinh xảo hơn: - Đương nhiên là lời nói thật!
- Nói thật chính là Lưu công công chỉ tốt một chút với tiểu nhân.
Cơ Phi Hoa bật cười ha hả, gật đầu nói: - Tạp Gia bỗng nhiên lại muốn nghe lời nói dối rồi.
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: - Lời nói dối chính là, Lưu công công vẫn luôn rất tốt với tiểu nhân.
Cơ Phi Hoa nói: - Vẫn luôn? Đích xác rất giả dối. Trên đời này không
có gì chống nổi với thời gian, bất cứ kẻ nào đều phải trải qua sinh lão
bệnh tử, lão ta mặc dù muốn luôn đối tốt với người, về sau chỉ sợ cũng
hữu tầm vô lực. Hồ Tiểu Thiên, Tạp Gia ta rất thưởng thức ngươi, ngươi
về sau có nguyện ý làm việc cho ta hay không?
Thật ra vừa rồi Hồ Tiểu Thiên cũng đã dự cảm được điểm này, hiện tại
Cơ Phi Hoa rốt cục thẳng thắn nói ra, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu Cơ Phi Hoa muốn lung lạc mình, đã chứng minh mình đối với y còn có giá trị lợi dụng, Cơ Phi Hoa tạm thời sẽ không gia hại mình, hắn cung kính nói: - Chỉ cần Tiểu Thiên đủ khả năng, Đề đốc một tiếng sai phái, Tiểu Thiên nguyện làm chó ngựa hiệu lực vì ngài. Đến bản thân Hồ Tiểu Thiên cũng
cảm thấy lời nói này rất a dua, rất buồn nôn, nhưng tình thế bức bách,
không nói không được.
Cơ Phi Hoa gật đầu nói: - Kỳ thật Tạp Gia cũng không có chuyện gì cho ngươi làm, Ti Uyển Cục bên kia người giúp ta tạm thời trông coi. Lưu
Ngọc Chương niên kỷ đã cao rồi, cũng không thể mãi ngồi ở vị trí đó,
cũng đến lúc nhượng lại cho người trẻ các ngươi rồi.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm than, nếu Cơ Phi Hoa thật sự muốn mình
thay thế Lưu Ngọc Chương, đây không phải phải ép mình vào thế bị thiên
hạ chỉ trích sao? Lưu Ngọc Chương đối với mình có ơn trị ngộ, từ sau khi đi vào Ti Uyển Cục, lão nhân gia đối với mình chiếu cố quan tâm mọi bề, bản thân sao có thể làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy? Hắn thấp
giọng nói: - Đề đốc, Tiểu Thiên lý lịch kinh nghiệm còn thấp, chỉ sợ
không tư cách này.
- Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, lý lịch kinh nghiệm tuy là có hơi
thấp một chút, có điều tư cách đã có, ngươi cũng không cần tỏ ra kinh sợ như thế, cho dù Tạp Gia cho người đi làm Chưởng ấn thái giám, chỉ sợ
những người khác cũng sẽ không phục. Ý của Tạp Gia là, nếu Lưu Ngọc
Chương đã trọng dụng người như vậy, ngươi cứ làm tốt bổn phận của mình,
cứ ở Ti Uyển Cục làm việc, thuận tiện giúp ta lưu ý một chút, Lưu Ngọc
Chương và Quyền Đức An giữa hai người rốt cuộc có bí mật gì.
Hồ Tiểu Thiên cung kính nói: - Vâng!
Cơ Phi Hoa lại nói: - Ngày ấy ta ở trong hầm ngầm Ti Uyển Cục ngẫu nhiên phát hiện một vật, không biết có phải của người hay không? Y vươn tay
ra, một cây cương châm thô mỏng tựa lông trâu ở đầu ngón tay của y lóe
ra hàn quang. Hồ Tiêu Thiên nhìn thấy cương châm, nội tâm không khỏi
trầm xuống, cái này căn bản là Bạo Vũ Lê Hoa Chẩm, hoá ra Cơ Phi Hoa
đúng là vẫn còn phát hiện dấu vết để lại. Hồ Tiểu Thiên trợn trừng hai
mắt, cổ ý tiến về phía trước một chút:
- Cái này hình như là một cây châm nha!
- Bạo Vũ Lê Hoa Châm! Cơ Phi Hoa lúc nói chuyện cẩn thận quan sát nét mặt của Hồ Tiểu Thiên, chậm rãi nói: - Trước đây người đã từng thấy qua chưa?
Hồ Tiểu Thiên nói: - Đã thấy rồi, trước đây từng gặp tiểu Công chúa
dùng. Hắn quyết định không nói láo, bằng không quyết không thể gạt được
Cơ Phi Hoa. Nếu Cơ Phi Hoa đối với chuyện này đã sinh nghi, lão tử liền
dứt khoát đem tất cả điểm nghi ngờ của người đổ sang Thất Thất, mặc
người thân là Nội Quan Giám Đề đốc, chỉ sợ cũng không dám động tới Công
chúa đương triều.
Cơ Phi Hoa nói: - Tạp Gia ta dám đoán chắc, trong hầm rượu tất đã
phát sinh một số chuyện, Tiểu Thiên, người có nguyện ý giúp Tạp gia tra
ra chân tướng chuyện này không?
Hồ Tiểu Thiên không chút do dự gật gật đầu.
Cơ Phi Hoa nói: - Vậy hãy đi điều tra đi.
Đúng lúc Hồ Tiểu Thiên chuẩn bị cáo từ rời đi, Cơ Phi Hoa bỗng nhiên lại nói: - Đúng rồi, nghe nói có một tiểu thái giám đã mất tích trong Ti
Uyển Cục các ngươi, đã tra ra được tung tích của hắn chưa?
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên càng thấp thỏm không yên, tiểu thái giám mà
Cơ Phi Hoa nhắc tới này khẳng định là Vương Đức Thắng rồi. Hắn không
khỏi nghĩ đến, Vương Đức Thắng liệu có phải là một con cờ mà Cơ Phi Hoa
bố trí tại Ti Uyển Cục không? Nếu suy đoán của mình là thật, như vậy Cơ
Phi Hoa rất có thể đã nghe phong thanh sự tình ở dưới mật đạo. Hồ Tiểu
Thiên nói: - Người này mất tích đã lâu rồi, y có một ca ca luôn tới tìm
tiểu nhân gây phiền toái, cho rằng sự mất tích của y có liên quan tới
tiểu nhân.
Cơ Phi Hoa mỉm cười nói: - Nếu đã không có quan hệ gì với ngươi, ngươi cũng không cần cho hắn mặt mũi.
Hồ Tiểu Thiên nói: - Hắn là tâm phúc bên cạnh Giản bến hoàng hậu ạ.
Cơ Phi Hoa nhàn nhạt nói: - Người giúp ta làm việc cho tốt, Tạp Gia
ta cho ngươi chỗ dựa. Sau biểu tình phong ba bất động là một nội tâm
kiêu ngạo, ngông cuồng. Cơ Phi Hoa một Nội Quan Giám Đề đốc không ngờ
lại ngạo mạn đến mức không đem Giản Hoàng hậu để vào mắt.