Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu: - Mời công chúa ra đề.
An Bình công chúa đi về phía trước vài bước, mắt đẹp ngóng nhìn trăng khuyết sáng trong trời đêm nói:
- Thiên thượng nguyệt viên, nhân gian nguyệt bán, nguyệt nguyệt nguyệt viên phòng nguyệt bán.
Hồ Tiểu Thiên không cần suy nghĩ đáp nói:
- Kim tiêu niên vĩ, minh nhật niên đầu, niên niên niên vĩ tiếp niên đầu.
Đối với đội liễn này đối kẻ yêu thích mà nói, loại này câu đối chẳng qua là đồ chơi cho con nít.
Trong mắt đẹp của An Bình công chúa toát ra vẻ khen ngợi, nàng lại nói:
- Nhất dạ ngũ canh, bán dạ ngũ canh chi bán.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tam thu bát nguyệt, trung thu bát nguyệt chi trung.
An Bình công chúa cười nói:
- Ai cũng nói ngươi đối liễn lợi hại, quả nhiên danh bất hư truyền.
Hồ Tiểu Thiên nói: - Công chúa từ đâu mà biết được điều này?
An Bình công chúa xinh đẹp cười nói:
- Ngươi không cần hỏi, tóm lại tự ta biết.
“Nhất tiểu bách mị sinh” (mỉm một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh), nàng cười lên làm lộ hai lúm đồng tiền không khỏi khiến Hồ Tiểu Thiên ngẩn ngơ. Hắn hạ giọng nói:
- Tiểu Thiên cả gan, xin hỏi phương danh công chúa? Quen biết An Bình công chúa lâu như vậy, hắn còn không biết tên của nàng.
An Bình công chúa nói: - Nếu ngươi có thể đáp được câu đối này, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Hồ Tiểu Thiên thật sâu vái chào:
- Mời công chúa ra đề! Tiểu Thiên chăm chú lắng nghe.
Tán gái thời cổ đại đúng là phiền toái, các loại như xem phim, tặng
hoa, hát Karaoke ... tất cả đều không sử dụng đến, lưu hành nhất chính
là ngâm thơ đối câu, cách thức này mới thịnh hành và phong cách nhất.
May mà quá khứ hắn có nghiên cứu không ít mấy thứ này, cho nên cũng hiểu biết rất nhiều về phương diện này.
An Bình công chúa cười khanh khách nhìn Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta đối vế trên là: Nhật tại đông, nguyệt tại tây, thiên thượng sinh thành minh tự.
Hồ Tiểu Thiên ha hả cười nói:
- Mời Công chúa nghe cho kỹ, tiểu nhân đối vế dưới là: Tử cư hữu, nữ cư tả, thế gian phối định hảo nhân.
An Bình công chúa cười tươi như hoa, gật đầu khen:
- Quả nhiên đối hay, tên của ta tên là Hi Nguyệt.
Long Hi Nguyệt là tên của nàng.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Công chúa điện hạ ra nhiều câu đối như vậy đối với tiểu nhân, không bằng tiểu nhân cũng ra một vế trên, công chúa xem thử.
An Bình công chúa cười nói:
- Ta không có bản lĩnh lớn giống như ngươi vậy, tuy nhiên cũng có thể thử xem.
Hồ Tiểu Thiên nói: - Nhật nguyệt lưỡng luân thiên địa nhãn.
- Độc thư vạn quyển nữ nhân tâm!
Hồ Tiểu Thiên cười gật đầu, thường thường nghe ngươi ta nói cái gì tài tử giai nhân. Đây mới là tài tử giai nhân thật sự nha.
An Bình công chúa lúc này lại u sầu thở dài nói:
- Đọc sách vận cuốn thì có ích lợi gì, một ngươi cho dù đọc nhiều thứ hơn nữa, cũng không thể nắm giữ vận mệnh của mình.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Một nữ nhân nếu như không có cách thay đổi vận mệnh của mình, như vậy cũng chỉ còn lại có một biện pháp.
Long Hi Nguyệt có chút tò mò địa nhìn hắn, không biết hắn có cao kiến gì. Hồ Tiểu Thiên cười hắc hắc nói:
- Cũng không đặc biệt gì, chính là tìm nam nhân tốt gả cho hắn, để
người nam nhân này giúp nàng ta thay đổi vận mệnh. Công chúa chưa nghe
nói lấy chồng theo chồng gả cho chó thì theo chó, gả cho hầu từ chạy
khắp núi sao?
Long Hi Nguyệt sẵng giọng: - Nói bừa.
Nhưng nàng cũng hiểu được có vài phần đạo lý nên không nhịn được bật cười.
Hồ Tiểu Thiên nói: - Hôm nay chúng ta đã bị đuổi chạy khắp núi rồi.
Một câu nói làm khuôn mặt xinh đẹp của Long Hi Nguyệt đỏ bừng, trong
lòng tự nhủ tiếu thái giám này thật to gan, những lời này rõ ràng là là
ám chỉ chính mình cái gì? Tuy nhiên nàng cũng không hề trách cứ hắn bất
kính mà hạ giọng bảo:
- Nếu không phải là bị đuổi chạy khắp núi, cũng không thấy được cảnh
đêm xinh đẹp thế này. Tuy rằng thân ở hoang sơn dã lĩnh, nhiều lần trải
qua sinh tử đau khổ, nhưng lúc này đứng ở đây lại cảm giác hết sức thú
vị hơn so với không khí trầm lặng hoàng cung. Những trải qua của một
ngày này đầy muôn màu muôn vẻ.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, đom đóm lốm đa lốm đốm quanh quẩn ở bên cạnh của bọn họ làm bạn đường cùng họ. Ánh trăng xuyên thấu qua kẽ
hở bóng cây chiếu xuống, giống như từng lớp sa mỏng ở trong rừng trải
ra, nước sông ở dưới bóng đêm đã biến thành màu đen, dòng nước vẫn chảy
xiết như cũ, nước sông đã lên, kích khởi bọt nước lớn màu trắng. Xa xa
nhìn lại, giống như tuyết, một tầng sương thản nhiên lơ lửng ở trên mặt
nước, gió núi thổi lại, đám sương biến đổi hình dạng, có chút đám sương
bị gió thổi tới bờ, che ở hai chân của bọn họ, làm cho bọn họ có vẻ như
đang bay trên những đám mây.
Trong lòng của Long Hi Nguyệt bỗng nhiên này lên một ý nghĩ can đảm,
nếu có thể mãi mãi sống ở đây cũng vẫn có thể xem là cuộc sống thần
tiên. Nghĩ đến đây, ánh mắt đẹp của nàng không khỏi hướng sang ngươi bên cạnh, vì sao mình lại sinh ra ý nghĩ như vậy? Nếu để một mình nàng ở
lại, nàng nhất định không dám có ý nghĩ như vậy, tất cả đều là bởi vì Hồ Tiểu Thiên ở bên cạnh.
Lúc này xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ: - Hồ công cộng... Công chúa điện hạ...
Thanh âm tuy rằng xa xôi, nhưng Hồ Tiểu Thiên lại nghe được rành
mạch. Bởi vì lo lắng có lừa dối, hai người không dám đáp lại. Thẳng đến
khi thanh âm kia càng ngày càng gần, nhìn thấy hơn mười ngọn đuốc hiện
ra trong cốc, hai người mới cẩn thận đi đến gần. Khi thấy đám người cầm
đầu kia chính là Ngự mã giám Thiếu giám Phàn Tông Hỉ, lúc này hai người
bọn hắn mới dám xuất hiện lên tiếng.
Phàn Tổng Hỉ mang ngươi đã tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng mới tìm được
thung lũng này, tuy răng hoài nghi hai ngươi đã rơi vào bên trong thung
lũng, nhưng không cách nào tiên vào trong cốc được, bèn tìm dây thừng,
lúc này mới tiến vào đáy cốc để tìm kiếm.
Phàn Tông Hi nhìn thấy An Bình công chúa không việc gì, tảng đá trong lòng mới buông lỏng xuống, một đám ngươi cuống quít quỳ xuống trước mặt Long Hi Nguyệt:
- Thuộc hạ thủ hộ bất lực, làm cho công chúa hốt hoảng, mong công chúa trách tội.
Long Hi Nguyệt lạnh nhạt nói: - Việc này không trách các ngươi, trở về rồi hãy nói!
Lúc trở về nàng theo bản năng về phía sơn cốc kia, trong lòng không ngờ sinh ra một ý nghĩ tiếc nuối.
Thung lũng này cũng không có đường ra, muốn rời khỏi, nhất định phải
theo đường cũ trở về. Long Hi Nguyệt là một nữ lưu yếu đuối hiển nhiên
không có bản lĩnh từ sơn cốc leo đến đỉnh núi, nên Phàn Tổng Hỉ lệnh cho ngươi đi tìm giỏ treo. Hồ Tiêu Thiên nói không cần phiền toái như vậy,
để Long Hi Nguyệt nằm trên lưng mình, tìm dây thừng đem buộc hai ngươi
chặt chẽ với nhau, cõng Long Hi Nguyệt leo ra khỏi cốc.
Long Hi Nguyệt ghé vào lưng của Hồ Tiểu Thiên, dường như thân ở trên
một thuyền nhỏ, nhìn bên mặt Hồ Tiểu Thiên, khóe môi của nàng bỗng hiện
lên ý cười hiểu ý.
Lúc đi lên Hồ Tiểu Thiên bỗng nhiên nói: - Công chúa có sợ không?
Long Hi Nguyệt lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: - Không sợ!
Trong nội tâm nàng hiểu được, đúng là Hồ Tiểu Thiên lúc nào cũng làm
cho nàng cảm giác được sự kiên định và ấm áp. Trầm mặc một hồi, nàng
thấp giọng nói:
- Nếu là tương lai ta có nguy hiểm gì, ngươi còn có thể cứu ta hay không?
Hồ Tiểu Thiên tiếp tục leo lên phía trên cũng không trả lời nàng
ngay. Long Hi Nguyệt vươn tay ra, lấy khăn tay lau mồ hôi trán cho Hồ
Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên đáp:
- Bất cứ lúc nào, bất kỳ địa phương nào, tiểu nhân đều đi!
Lúc nói chuyện, hắn đã thành công trèo lên đỉnh, hai gã thái giám phía trên hợp lực kéo bọn họ lên.
Hồ Tiểu Thiên tuy rằng thân thể cường tráng, nhưng dù sao lưng cõng
một người, từ đáy vực leo đến mặt trên, thể lực hao tổn không nhỏ, buông Long Hi Nguyệt trên xuống thì ngồi xuống ngay tại chỗ thở dốc. Cũng
không chờ hắn bình phục lại, mông hắn đã bị trúng một cước thật mạnh, Hồ Tiểu Thiên mặc dù không quay đầu lại, nhưng đã biết cú đá này là của
ngươi nào rồi, tám chín phần mười chính là Thất Thất Thất công chúa điêu ngoa.
Hết thảy quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, Thất Thất công chúa
chống nạnh đứng ở phía sau hắn, nổi giận đùng đùng nhìn hắn, một bộ dáng khởi binh hỏi tội:
- Tiểu Hồ Tử, sao ngươi lừa cô ta đến dưới sơn cốc hở? Ngươi có biết ta rất lo lắng hay không?
Không đợi Hồ Tiểu Thiên mở miệng, Long Hi Nguyệt đã đến kéo Thất Thất công chúa qua một bền, khẽ giải thích cho Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên tuy rằng vô duyên vô cớ bị trúng một cước, nhưng hắn
cũng không tức giận, lấy thân phận của hắn cũng không có tư cách để tức
giận, lấy tuổi của hắn cũng không cần so đo cùng một tiểu cô nương.
Phàn Tông Hỉ bò lên theo sau, đi đến bên Hồ Tiểu Thiên chia tay về
hướng hắn, Hồ Tiểu Thiên giúp kéo y lên, đoàn ngươi rời khỏi thung lũng, Phàn Tông Hỉ cố ý cùng Hồ Tiểu Thiên đi phía sau, thấp giọng thăm dò:
- Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Hồ Tiểu Thiên đem sự việc từ lúc tiến vào cửa cốc gặp phục kích nói với y, Phàn Tông Hỉ quá sợ hãi rồi lại thấp giọng hỏi tiếp:
- Ngươi có nhận ra lại lịch thân phận của đối phương không?
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói:
- Bọn họ tất cả đều che mặt, tên cầm đầu đeo mặt nạ bằng đồng xanh,
mặc giáp trụ. Đúng rồi, sau lưng của gã có thể duỗi ra một đôi cánh kim
loại, có thể bay lượn trên không trung.
Sắc mặt của Phàn Tông Hỉ ngưng trọng, hạ giọng nói:
- Hồ công công, việc này không phải là nhỏ, ngươi ngàn lần không được làm lộ ra ngoài, để tránh khiến cho mọi ngươi khủng hoảng.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta đương nhiên sẽ không nói, chỉ có điều bên An Bình công chúa còn cần Phàn công công đi chào hỏi.
Đi bộ đi đến cửa cốc, sớm có ngươi của trại ngựa chờ ở nơi đó, mọi
ngươi trở mình lên ngựa, Hồ Tiểu Thiên lúc này mới nhớ trước đó mình cột ngựa xám đằng kia. Nhìn lại chung quanh, hắn không ngờ không thấy tung
tích của nó, trong lòng Hồ Tiểu Thiên không khỏi có chút mất mát, con
ngựa kia tuy rằng tướng mạo xấu xí, nhưng biểu hiện lúc trước cho thấy
cũng là không kém bảo mã lương câu.
Trên đường đi, lại hội hợp cùng một chi đội lục soát khác, chi đội
ngũ này là do Tam Hoàng tử Long Đình Trấn dẫn đội, nhìn thấy An Bình
công chúa không việc gì, tất cả mọi ngươi đều yên lòng.
Nếu Phàn Tông Hỉ đã nói trước, Hồ Tiểu Thiên cũng lười giải thích, đi theo đội ngũ về tới trại ngựa.
Hết thảy sắp xếp xong đã là vào canh ba, đêm đó liền ở lại trú đóng
quân tại trại ngựa Hồng Sơn, Hồ Tiểu Thiên thay đổi quần áo sạch, ăn một chút bữa ăn khuya, cũng không đi ngủ ngay mà một mình đi ra doanh
trướng. Lúc này bầu trời đêm trong vắt, trăng tròn treo trên bầu trời
đêm cao ngất, toàn bộ trại ngựa được ánh trăng chiếu sáng như ban ngày,
đưa mắt nhìn lại, xa xa có một chấm đen nhỏ đang chạy về phía hắn, đến
gần vừa thấy, chính là ngựa xám có đội tại dài kia, Hồ Tiểu Thiên vừa
mừng vừa sợ, hướng về nó vẫy vẫy tay. Con ngựa thả chậm tốc độ từ từ đến bên cạnh hắn, Hồ Tiểu Thiên vươn tay ra thân thiết mà sờ sờ tại nó,
cười nói:
- Tiểu Hôi, không thể tưởng được mi đã trở lại trước. Thật không có nghĩa khí, gặp nguy hiểm lại vứt bỏ ta mà đi.
Hôi mã phát ra tiếng phì phì trong mũi, đầu buông xuống vô cùng thân thiết cọ xát vào hông của Hồ Tiểu Thiên.
Phía sau vang lên thanh âm của Phàn Tông Hỉ: - Nếu ngươi thích, ta sẽ tặng con ngựa này cho ngươi.