Y Thủ Che Thiên

Chương 147: Q.5 - Chương 147: Bách Lý Hoán Thanh​




Nghe sự khuyên can nhàn nhạt trong câu nói kia, Mộ Chỉ Ly chợt đưa mắt qua, lúc này mới quan sát mấy người trước mặt.

Trước mắt tổng cộng có ba người, tuổi tác lớn hơn Mộ Chỉ Ly một chút, tu luyện giả vốn những người không thể nào xác định được tuổi tác, bọn họ xem ra chẳng qua chỉ hơn hai mươi, lớn nhất khoảng chừng ba mươi. Hai nam một nữ, tướng mạo giống nhau, tu vi lại có chút cường hãn.

Người nói chuyện chính là một vị nam tử nhỏ tuổi trong đó, người mặc áo khoác gấm màu xanh biếc, da dẻ như ngọc, mày như kiếm, trong mắt hiện lên một chút vẻ lo âu.

Theo lời của nam tử này vừa nói, hai vị tu luyện giả bên cạnh không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái, bộ dáng kia hiển nhiên là đang trách cứ tên nam tử này không nên nói ra những lời này. Đối phương là thù hay bạn cũng chưa biết, nói những lời này không chừng sẽ dần tới phiền phức.

Vẻ mặt của bọn họ đều rơi vào trong tầm mắt của Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly cười nhạt:

- Đa tạ nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận.

Nụ cười lạnh nhạt tựa như gió mát thổi qua, hơi lạnh, trên gương mặt lãnh đạm ưu nhã quanh quẩn ánh sáng tự tin, rõ ràng khí tức chưa hề tiết lộ ra tu vi, lại làm cho trong đầu Bách Lý Hoán Thanh dâng lên một loại cảm giác kỳ dị - vị nữ tử này rất cường đại.

Trong lòng đám người Liễu Mạt Nhiễm không hẹn mà cũng dâng tràn ý nghĩ như nhau, nữ tử này dám một thân một mình đi đến Thiên đường tử vong, chỉ là phần can đảm này lại không phải là người bình thường có được. Nhưng mà, chưa từng nghe các đại môn phái nói có một người như thế này, vậy là từ nơi nào xuất hiện?

Lặng lẽ xoay người, Mộ Chỉ Ly hướng về cửa động đi vào, Liễu Mạt Nhiễm dùng cách tay đụng Bách Lý Hoán Thanh một cái, Bách Lý Hoán Thanh khẽ run, lại phát hiện mấy người đều nhìn hắn, lập tức hiểu rõ ra, nhưng có chút lúng túng:

- Chúng ta đi theo nàng cùng đi vào Thiên đường tử vong, có phải hơi quá đáng hay không?

- Huyền Khanh đi vào cũng đã được một thời gian, thực sự là không yên lòng, vị nữ tử này hình như không đơn giản, đi theo nàng nói không chừng có thể nhất định có cơ hội.

Trần Di Chu cau mày, giữa vùng trán có chút lo lắng.

Liễu Mạt Nhiễm phụ họa:

- Không sai, chẳng lẽ ngươi không lo lắng cho Lâm đại ca sao?

Nghe lời của hai người này, Bách Lý Hoán Thanh mặc dù cảm thấy có chút có lỗi với Mộ Chỉ Ly nhưng cũng quan tâm đến sựu an nguy của Lâm Huyền Khanh, sau khi khẽ gật đầu thì liền cùng Trần Di Chu đi vào trong.

Sau khi Mộ Chỉ Ly đi vào cửa động thì kinh ngạc phát hiện cảnh vật chung quanh bên trong chẳng hề u ám, có ánh sáng màu vàng thăm thẳm nhàn nhạt tựa như ánh trăng chiếu sáng lối đi, vách đá bốn phía xung quanh nhẵn bóng như đổ mỡ, chỉ có thể nhìn thấy một chấm tia sáng ở phía trước, ngoài ra không thấy rõ rốt cuộc phương xa có thứ gì.

- Quả nhiên là một nơi thần bí, cái này hẳn là không phải do thiên nhiên tạo thành sao? Nhưng mà có thể làm ra chỗ như vậy, vậy thì bản lĩnh quả thực làm cho người khác nói không nên lời.

Mộ Chỉ Ly khẽ xuýt xoa, trong đôi mắt đen nhanh lóe lên quang mang rực rỡ chói mắt, Truyền thừa của sư phụ ở một nơi huyền bí vô cùng.

Xảo Xảo ngồi ở trên vai Mộ Chỉ Ly, hai cánh tay từ từ ôm lấy cổ của Mộ Chỉ Ly, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn lộ ra nụ cười:

- Thiên đường tử vong này cũng rất thần kỳ, chủ nhân một đời trước thường ở chỗ này tu luyện, cho nên ta đối với nơi này rất quen thuộc. Ở nơi này vừa không chỉ có những thông đạo này mà sau khi đi vào chính là một thế giới khác, to lớn vượt quá tưởng tượng của ngươi.

Mộ Chỉ Ly nhíu mày, khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp:

- Sau này ta lại mở mang kiến thức cho giỏi một phen, Không gian thuộc tính ở nơi này chấn động rất là nồng nặc, ở chỗ này, liền đối với lĩnh ngộ Không gian thuộc tính cũng trở nên dễ dàng.

Bỗng dưng, trong con ngươi Mộ Chỉ Ly dâng lên một tin rung động, quay đầu lại, dưới ánh mặt trời chói mắt, ba đạo thân ảnh ngăn chặn cửa động, ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi xuống, thấy không rõ sáng dáng dấp của ba người bọn họ.

Chân mày chau lại, bước chân của Mộ Chỉ Ly dừng lại trong nháy mắt, rồi liền bước về hướng bên trong mà đi tới.

Thấy bước chân Mộ Chỉ Ly hơi nhanh hơn, đám người Liễu Mạt Nhiễm cũng tăng tốc nhanh hơn, đối với Thiên đường tử vong quỷ dị này, dù cho thân thủ bọn họ không tệ nhưng trong lòng cũng không dám đi đến. Nếu như mất dấu Mộ Chỉ Ly, đừng nói là tìm không được Lâm Huyền Khanh, bốn người bọn họ vẫn phải bị lạc đường vòng vòng.

- Sớm biết Thiên đường tử vong quỷ dị như vậy thì đã không tới. Đều trách Lỗ Hành nói hắn ở Thiên đường tử vong lấy được phương pháp luyện đơn thời xa xưa, kích động Lâm đại ca đến Thiên đường tử vong, nếu như Lâm đại ca thật sự không ra được thì như thế nào cho phải?

Trên gương mặt thanh tú của Liễu Mạt Nhiễm giăng đầy lo lắng, cắn môi thật chặt đến buông lỏng tâm tình.

- Ta thấy không bằng chúng ta đánh dấu dọc đường đi, như vậy thì ít nhất cũng có thể quay về.

Trần Di Chu đề nghị, sau đó lấy từ trong túi càn khôn ra một mảnh phấn trắng, chuẩn bị rắc dọc theo đường.

Bách Lý Hoán Thanh lắc đầu, vẻ mặt có chút khổ sở:

- Nếu như làm ký hiệu hữu dụng, Thiên đường tử vong cũng sẽ không có mười người đi thì tới chín người không về được, những thứ này đều là vô dụng thôi.

Động tác của Trần Di Chu bị ngăn lại, thẩn thờ thu mảnh phấn trắng lại, thở dài:

- Chúng ta cũng chỉ có thể bám theo vị nữ tử kia, ta thấy vẻ mặt của nàng cũng không có vẻ lo âu, nhất định là có bản lĩnh đặc thù.

Liễu Mạt Nhiễm gật đầu:

- Chúng ta mau đuổi theo đi.

Mộ Chỉ Ly phát hiện sau khi mình tăng tốc bước chân, mấy người phía sau cũng tăng nhanh bước chân, khóe miệng vẽ ra nụ cười nhàn nhạt như có như không, xem bộ dáng mấy người này là muốn tiếp tục đi theo mình đây.

Sau khi ba người Liễu Mạt Nhiễm đi một lúc, lại đột nhiên phát hiện thân ảnh màu trắng biến mất ở phía trước, nhìn xung quanh cũng không có thân hình của nàng, trong lòng không khỏi hiện lên dự cảm xấu. Mấy người nhìn nhau, trong lòng đều giật mình.

Ngay sau đó, một giọng nói ôn đạm truyền vào trong tai của bọn họ:

- Các ngươi đi theo ta để làm cái gì?

Mấy người bất ngờ quay đầu, bỗng nhiên phát hiện sau lưng bọn họ là một dáng người gầy gò màu trắng đứng im lặng, khí thức cao quý nhàn nhãn tản ra xung quanh.

Đám người Liễu Mạt Nhiễm chấn động, nhưng vẻ mặt người nọ lại lãnh nhạt, thờ ơ đứng nhìn, không nói lời nào, cũng không di chuyển, khóe miệng lại hiện ra nụ cười nhàn nhạt lại làm cho bọn họ tự dưng hoảng sợ.

Nhìn dáng người điềm tĩnh này, trong lòng không tự chủ được dâng lên một loại cảm giác khí nhược. Vốn kiêu ngạo nhưng ở trước mặt cô gái này dường như lại bất giác yếu đi mấy phần.

- Ai nói chúng tôi đi theo ngươi?

Nén khiếp sợ trong lòng, Liễu Mạt Nhiễm mạnh mẽ giải thích lại, nhưng mà đôi mắt không ngừng lóe lên để lộ ra chút vẻ chột dạ.

Mộ Chỉ Ly nhíu mày:

- Vậy ta liền để cho các ngươi đi trước đấy, thế nào?

Liễu Mạt Nhiễm khẽ run, khí phách mạnh mẽ trên khuôn mặt chống chọi lại nhất thời sụp đổ, nhìn Trần Di Chu rồi rơi vào trong trầm mặc.

Lúc này, Bách Lý Hoán Thanh nhảy về trước từng bước, trên gương mặt tuấn tú mang theo vẻ thành thật, nói:

- Cô nương, chúng tôi đi theo cô cũng không có ý định muốn đoạt bảo vật.

Thấy Bạch Lý Hoán Thanh thừa nhận bọn họ bám theo, đám người Trần Di Chu đều biến sắc, tay phải không tự chủ được nắm chặt vũ khí, một khi Mộ Chỉ Ly có động tĩnh gì, bọn họ tuyệt đối sẽ lấy vũ khí tiến tới tấn công trước tiên.

Vẻ mặt Mộ Chỉ Ly lãnh nhạt, nhìn Bạch Lý Hoán Thanh trước mặt, lông mày nhíu chặt, chờ xem tiếp theo hắn muốn nói gì.

Thấy lời nói tiếp theo của mình bị Mộ Chỉ Ly dễ dàng nhìn thấy, biểu tình Bách Lý Hoán Thanh thoáng hiện ra lúng túng, kiên trì giải thích:

- Lúc trước đại ca của ta đi vào thông đạo này, rất lâu mà chưa đi ra, chúng tôi rất lo lắng cho hắn nhưng cũng không dám tùy tiện xông vào. Thấy cô nương khí định thần nhàn, tính sẵn trong lòng liền muốn đi theo cô nương đi tìm Lâm đại ca.

Mộ Chỉ Ly nhàn nhạt đáp một tiếng, đôi mắt xanh đen tựa như đầm sâu, nhìn không thấu tâm tư.

- Cô nương, nếu như có thể, có thể nhờ cậy cô nương dẫn chúng tôi đi tìm Lâm đại ca được không? Chỉ cần tìm được Lâm đại ca, chúng tôi lập tức rời khỏi, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến cô nương.

Bách Lý Hoán Thanh vội nói, trong đôi mắt trong sioots lộ ra vẻ trông chờ và hy vọng.

- Các ngươi đối với ta có phần rất có lòng tin, nhưng mà ta chỉ là một gã tu luyện giả thông thường, hung danh Thiên đường tử vong ai cũng biết, ngay cả tuyệt thế cường giả cũng không có cách nào, các ngươi liền vững tin ta có cách?

Mộ Chỉ Ly hỏi vặn lại.

Giọng nói trong trẻo có thể làm cho sắc mặt đám người kia trong nhát mắt trở nên hơi trắng bệch, đúng vậy, ngay cả tuyệt thế cường giả cũng không thể đảm bảo được sau khi đi vào Thiên đường tử vong có thể đi trở ra, cô gái trước mắt so với bọn họ còn trẻ hơn, lại sẽ có cách sao?

Nhưng mà, Bách Lý Hoán Thanh dường như nhận định như vậy, đôi mắt hắc bạch phân minh tỏa sáng lấp lánh, khóe miệng hiện ra nụ cười ấm áp:

- Bất luận là được hay không, ta đều tin tưởng cô nương, hy vọng vô nương có thể đồng ý điều thỉnh cầu này của ta, nếu như sau này đi đến chỗ của ta có nhu cầu gì, ta tuyệt đối không cự tuyệt.

Ánh mắt Mộ Chỉ Ly khẽ biến, Bách Lý Hoán Thanh tự mình nói như thế, cũng không hỏi qua ý kiến hai người Liễu Mạt Nhiễm, nụ cười ấm áp lộ ra vẻ nghiêm túc hẳn hoi, nghiêm túc đến cố chấp, làm cho Mộ Chỉ Ly khó có thể hoài nghi thành ý của hắn.

Vào giờ khắc này, trong lòng Mộ Chỉ Ly không khỏi dâng lên ý muốn chiêu mộ hắn, Bách Lý Hoán Thanh tuyệt đối là một người tài, nếu như bồi dưỡng tốt, sau này chắc chắc có thể một mình đảm đương một phía.

- Nếu như ta nói, sau này muốn ngươi vì ta dốc hết sức mình thì sao?

Nụ cười nơi khóe miệng Mộ Chỉ Ly kéo rộng hơn vài phần, rõ ràng là gương mặt hai mươi tuổi, cũng không có một chút vẻ gì trưởng thành, dáng dấp bí hiểm dường như là cường giả có chức vị cao làm cho người ta không khỏi dâng lên cảm giác tin phục.

Liễu Mạt Nhiễm nhíu mày, quay qua nhìn Bách Lý Hoán Thanh, đứng lên chắn ở trước người hắn, lạnh lùng nói với Mộ Chỉ Ly:

- Ngươi mộng tưởng hão huyền! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Dù cho lần này muốn cầu cạnh ngươi thì yêu cầu này của ngươi cũng quá đáng, cùng lắm thì chúng ta không đi theo ngươi nữa.

Vẻ mặt Mộ Chỉ Ly bình tĩnh, câu nói lạnh nhạt của Liễu Mạt Nhiễm chưa từng làm cho nàng biến hóa một chút nào, thản nhiên nói:

- Các ngươi là dược sư hay hoặc giả là độc sư?

Liễu Mạt Nhiễm sửng sốt một chút, mắt lộ vẻ kinh ngạc, bọn họ cũng chưa từng biểu lộ ra, vị nữ tử này làm sao lại biết thân phận của bọn họ?

Nhìn biểu hiện Liễu Mạt Nhiễm, Mộ Chỉ Ly tiện đà nói tiếp:

- Nếu như ta đoán không sai, các ngươi hẳn là dược sư ở Quỳnh Hải Cốc.

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn đầy sự chắc chắn, chắc chắn đến không thể nghi ngờ được gì.

- Nếu như ta nói, các ngươi đi theo ta, ta có thể chỉ bảo các ngươi thuật luyện đan tốt hơn, càng nhiều hơn chính là nguồn tài nguyên dược liệu cùng với tài nguyên tu luyện, các ngươi có đáp ứng không?

Vẻ mặt Liễu Mạt Nhiễm thẩn thờ rồi chuyển sang cười khúc khích, biểu tình nhìn Mộ Chỉ Ly giống như nhìn một người đần độn tự đại kiêu căng, Trần Di Chu cũng cảm thấy khó tin, Mộ Chỉ Ly mới bao nhiêu đây tuổi vậy mà lại nói ra lời như vậy, cho dù ai cũng biết ở Bồng Lai bí cảnh, nơi thích hợp nhất để tán tu dược sư phát triển chính là Quỳnh Hải Cốc, ba người bọn họ ở Quỳnh Hải Cốc cũng có danh tiếng nhất định, ai dám nói xằng nói bậy như vậy ở trước mặt bọn họ?

- Cơ hội, chỉ có một lần.

Gương mặt như ngọc của Mộ Chỉ Ly tràn đầy tự tin xán lạn, đôi mắt sáng rõ động lòng người.

Mộ Chỉ Ly quay qua bình tĩnh nhìn Bách Lý Hoán Thanh, không nói thêm gì nữa.

Sự yên lặng lan tràn, Liễu Mạt Nhiễm nhìn Bách Lý Hoán Thanh hơi vúi thấp đầu, trong lòng lại thoáng hiện lên tâm tình lo lắng, chẳng lẽ Bách Lý Hoán Thanh phải đáp ứng cô gái này hay sao? Nếu không thì tại sao không lập tức cự tuyệt?

Trong lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị cất bước rời đi, Bách Lý Hoán Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng Mộ Chỉ Ly, vẻ mặt kiên định mà dứt khoát:

- Nếu như lời ngươi nói là thật, như vậy thì ta nguyện ý vì ngươi dốc sức.

Nghe vậy, độ cong nơi khóe miệng Mộ Chỉ Ly tăng thêm mấy phần, trong con ngươi đen nháy xẹt qua vẻ tán thưởng:

- Mọi thứ ta nói, ta tất nhiên sẽ làm được.

Liễu Mạt Nhiễm kéo tay Bách Lý Hoán Thanh, trên gương mặt thanh tú tràn đầy sự khó hiểu:

- Hoán Thanh, chẳng lẽ ngươi điên rồi phải không? Ngươi thật vất vả lắm mới có thể đứng vững chân ở Quỳnh Hải Cốc, nếu như đi theo tên nữ tử này, những nổ lực lúc trước của ngươi cũng đều vô ích. Nàng ta chẳng qua chỉ nói suông chứ không có làm, ngươi làm sao có thể tùy tiện tin như vậy chứ?

Bách Lý Hoán Thanh lắc đầu, kéo tay Liễu Mạt Nhiễm ra, khóe miệng câu dẫn ra nụ cười nhẹ nhàng, nói:

- Mạt Nhiễm, đây là quyết định của ta, ngươi không cần nhiều lời. Ta cho rằng, cái này là cơ hội duy nhất trong đời ta, nói không chừng tương lai ta sẽ phát triển tốt hơn.

Vị nữ tử này cho hắn một loại cảm giác rất đặc thù, tuy là mọi thứ của nàng hắn đều không rõ, nhưng từ sự tự tin ở trán cùng với hơi thở mạnh tự dưng thoát ra trong giọng nói, hắn tin không có sức mạnh tuyệt đối thì chắc chắn không có khả năng nói ra lời như vậy, cho dù hắn nhìn lầm rồi thì đi theo vị nữ tử tài ba này cùng lịch luyện cũng không coi là cái gì cả.

Liễu Mạt Nhiễm còn muốn nói cái gì đó, Trần Di Chu lại ngăn cản Liễu Mạt Nhiễm lại, ngay cả hắn cũng cảm thấy vị nữ tử này không giống người bình thường, đổi thành bọn họ thì ai sẽ nói ra lời chiêu mộ chứ? Nhất định là có bối cảnh mới dám nói như vậy, nhưng mà hắn không có dũng khí như Bách Lý Hoán Thanh, dám đặt cược như vậy.

Mộ Chỉ Ly cười nhạt:

- Ngươi đã quyết định theo ta, vậy thì liền là người một nhà. Không bằng ba người các ngươi ở bên ngoài chờ ta, lúc trở lại ta sẽ đem Lâm Huyền Khanh mang ra, nếu như các ngươi nhìn thấy Lâm Huyền Khanh, thì Bách Lý Hoán Thanh liền đi theo ta, nếu như không có gặp mặt, mọi thứ nói lúc nãy đều coi như không có gì, thế nào?

Nàng muốn đi vào tìm Truyền thừa, ở cùng một chỗ với ba người bọn họ phải che che giấu giấu từ đầu đến cuối thì rất bất tiện, còn có thể làm chậm trễ tiến trình của nàng, dù sao hôm nay nàng cũng không có thời gian trễ nãi, tiếp nhận Truyền thừa vô cùng cấp bách.

Liễu Mạt Nhiễm vốn muốn cùng Mộ Chỉ Ly đi vào trong tìm, nhưng nhìn sắc mặc cự tuyệt không cho phép của Mộ Chỉ Ly, nhất thời cũng không có nói thêm lời nào. Vị nữ tử này tuổi tác nhỏ hơn so với bọn họ, nhưng trong lúc lơ đảng lại toát ra khí thế luôn có thể chấn nhiếp nàng, thực sự không giải thích được.

- Được.

Bách Lý Hoán Thanh lại nói:

- Chừng nào thì ngươi sẽ ra tới?

Mộ Chỉ Ly do dự chốc lát, vẻ mặt khẽ biến:

- Sau khi tìm được hắn ta liền dẫn hắn ra đây, dù cho không tìm được hắn ta cũng sẽ ra nói cho các ngươi biết một tiếng.

Nói xong những lời này, Mộ Chỉ Ly dứt khoát hướng về bên trong đi tới, một dáng người cao ngất làm ba người bọn họ đều bị chấn động. Mãi đến khi thoát khỏi tầm mắt của bọn họ, Xảo Xảo cười nói:

- Chủ nhân, nhãn lực của người cũng không tệ, Bách Lý Hoán thanh kia mặc dù là người nhỏ tuổi nhất trong ba người, nhưng thuật luyện đan cũng là kiệt xuất nhất.

- Đó là hiển nhiên, ta đối với dược sư đúng là hiểu rõ nhất, dựa vào mùi dược thảo cực kỳ nhẹ từ trên người bọn họ liền có thể phân biệt ra.

Mộ Chỉ Ly cười khẽ:

- Xảo Xảo, chuyện tìm kiếm Lâm Huyền Khanh này hẳn là không làm khó được ngươi phải không?

Cái miệng nhỏ nhắn của Xảo Xảo khẽ động, lẩm bẩm nói:

- Hóa ra là trông cậy vào ta hả, ta còn tưởng rằng tự ngươi tìm đó chứ.

- Ngươi không phải là đối với Thiên đường tử vong rất quen thuộc sao? Tuy là ta có thể cảm nhận không gian nhưng mà rất tiêu hao tâm thần.

Mộ Chỉ Ly lộ ra thái độ tinh nghịch hiếm thấy khiến cho Xảo Xảo vì nàng làm khổ lực cũng cực kỳ nguyện ý.

Thông đạo này rất dài, trên đường hiện ra vô số lối rẽ, thậm chí ngay cả Mộ Chỉ Ly cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã chọn bao nhiêu lối rẽ, trong quá trình hành tẩu gặp được rất nhiều thi cốt mục nát, theo Mộ Chỉ Ly đi qua mà hóa thành khói bụi.

Mà ở trong quá trình này, Mộ Chỉ Ly cũng lý giải được tại sao Xảo Xảo nói là một cái thế giới khác, từng thông đạo đều sơn lộ hoặc thủy lộ hiện thực, mà mỗi lần đi được một đoạn ngắn thì sẽ xuất hiện thêm nhiều lộ khẩu (giao lộ), tùy ý cho họ lựa chọn.

Cũng may có Xảo Xảo dẫn đường, nếu không thì dù cho là Mộ Chỉ Ly cũng phải lượn quanh choáng váng, thảo nào nhiều người như vậy suốt đời cứ đi lòng vòng mãi, nhưng trước sau cũng không đi ra được.

Lúc Mộ Chỉ Ly đi ra thông đạo thì đột nhiên liền có cảm giác thoáng mát, một màn trước mắt làm cho nàng rung động thật lớn, trước mắt là một sơn cốc to lớn, ánh mặt trời chiếu rọi khắp sơn cốc, cảnh xuân tràn ngập, khí tức cỏ tươi lan tràn nhàn nhạt trong không khí, cách đó không xa còn có một dòng suối nhỏ, dòng nước suối chảy thành dòng, chim hót hoa thơm.

- Đây quả thực là thiên đường.

Trên gương mặt tinh xảo của Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ thán phục, sư phụ tu luyện ở chỗ này, quả thực là một nơi tuyệt vời nhất.

Đối với sơn cốc trước mắt, Mộ Chỉ Ly lại có một loại cảm giác quen thuộc nhàn nhạt, trước đây lúc Thiên Sát cổ giới vẫn chưa trở thành trụ sở bí mật, sơn cốc ở chỗ dược điền kia cùng với sơn cốc trước mắt cũng là có chỗ tương tự. Chắc chắn sơn cốc trong Thiên Sát cổ giới chính là dựa vào sơn cốc này mà tạo thành.

- Chủ nhân, ta đã tìm được chỗ của Lâm Huyền Khanh, hắn quả thực là đang lạc đường ở bên kia, bây giờ chúng ta đi tìm hắn?

Xảo Xảo lên tiếng hói.

Mộ Chỉ Ly mỉm cười, nói:

- Chờ một lát, ta phải ở chỗ này thành lập Truyền tống một chút, nếu không thì một lát trở về gặp nhiều phiền toái.

Kèm theo câu nói Mộ Chỉ Ly rơi ra, một đạo thân ảnh màu đỏ tựa như ánh mặt trời sáng chói đột nhiên xuất hiện trước mặt Mộ Chỉ Ly, khóe miệng Hàn Như Liệt giương lên nụ cười tà tứ, trong đáy mắt lại lộ ra vẻ quan tâm dịu dàng:

- Chỉ Ly, nàng đã đi tới Thiên đường tử vong?

Nhưng mà, sau khi thấy hết thảy mọi thứ trước mắt, trong mắt Hàn Nhue Liệt hiện lên vẻ kinh ngạc nồng nặc:

- Nơi này là Thiên đường tử vong?

So với tưởng tượng trước đây của hắn đây là một chỗ nguy hiểm thì hoàn toàn bất đồng, hẳn là nên bỏ đi hai chữ Tử vong mới đúng.

- Đúng vậy, nơi này chính là sơn cốc mà trước kia sư phụ bọn họ nghỉ lại, ai có thể ngờ tới bọn họ lại cư ngụ ở Thiên đường tử vong, thật sự là một chỗ bão địa.

Trong con ngươi đen nháy lóe lên tia sáng ngạc nhiên, ánh mặt trời phản xạ vào đôi mắt, kim quan bao phủ, nếu như sống yên ổn ở trong sơn cốc này, nhất định là đời này an nhàn.

Hàn Như Liệt quan sát mọi thứ trước mặt, nói:

- Sau này chúng ta cũng tới nơi này sống là được rồi, chán ghét trần gian ầm ĩ náo nhiệt, tới chỗ tĩnh lặng, bản thân vui sướng.

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu:

- Liệt, bây giờ chàng cùng ta ở nơi này xây dựng một cái không gian, sau này tới nơi này cũng thuận tiện.

Không gian vốn xây dựng cực kỳ khó mà lúc này bọn họ đã thành thói quen, cho nên lúc xây dựng không gian cũng không có gì khó khăn, rất nhanh liền xây dựng hoàn thành một Không gian mới.

- Xảo Xảo, ngươi đi tìm Lâm Huyền Khanh đi, chúng ta đưa hắn ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.