Y Thủ Che Thiên

Chương 145: Q.5 - Chương 145: Biện pháp duy nhất​




Sau khi nghe những lời Hàn Như Liệt nói thì lúc này sắc mặt của mọi người mới dễ nhìn hơn một chút, chân mày cũng dãn ra, đúng vậy Tần Lãng chẳng qua chỉ là một người mà thôi, cho dù thực lực của hắn rất mạnh, nhưng muốn khống chế cả Thiên Huyền Đại Lục cũng không phải dễ dàng. Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn thì người thân của bọn họ sẽ không có chuyện gì.

Sắc mặt của Liễu Tuyết Nghiên rất khó nhìn, tâm tình của Mộ Chỉ Ly cũng cực kỳ trầm trọng. Hôm nay, Mộ Thiên Tĩnh là môn chủ của Thiên Âm Môn, mà sau khi Tần Lãng đến Thiên Huyền Đại Lục, người đầu tiên hắn có thể xung đột chính là Mộ Thiên Tĩnh. Nhìn Phong Bạch nằm trên giường hẹp đã dần dần lạnh đi thì nàng rất căm hận, móng tay nhỏ dài bởi vì dùng sức quá mạnh mà đâm rất sâu vào da thịt nàng, nhưng nàng lại không cảm nhận được chút đau đớn nào.

Hàn Như Liệt lặng yên đi tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly, vươn bàn tay to nắm chặt lấy hai bàn tay của Mộ Chỉ Ly, mười ngón tay đan vào nhau, không để cho Mộ Chỉ Ly tiếp tục làm tổn thương bản thân mình.

Mỗi lần Mộ Chỉ Ly lo lắng khẩn trương thì nàng sẽ không tự chủ được mà làm ra động tác nho nhỏ này. Hôm nay, hắn vừa nhìn thấy biểu cảm của Mộ Chỉ Ly thì liền đoán được, quả nhiên nàng đã làm như vậy. Hàn Như Liệt vừa nắm lấy bàn tay của Chỉ Ly liền cảm thấy lòng bàn tay nàng ẩm ướt, chính là máu tươi nhiễm đỏ cả bàn tay.

Mộ Chỉ Ly giương mắt lên nhìn Hàn Như Liệt một cái. Hàn Như Liệt nhìn thấy trong mắt của Mộ Chỉ Ly tràn đầy sự lo lắng thì không kềm được mà nắm thật chặt bàn tay của nàng, thủ thỉ bên tai:

- Đừng lo lắng, còn có ta ở đây!

Giọng nói của Hàn Như Liệt vừa vang lên thì vẻ mênh mông trống trãi trong mắt Mộ Chỉ Ly dần dần tản đi, một tia lo lắng dần hiện ra. Nàng nặng nề gật đầu, hiện giờ mọi người rất cần nàng, nàng không thể hoang mang được.

- Mọi người yên tâm đi, chớ nóng nải, tin; rằng với sự thông minh sắc bén của mấy vị trưởng lão thì khi gặp phải chuyện này, bọn họ nhất định sẽ có biện pháp ứng phó mà. Ít nhất có thể kiên trì một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này, ta sẽ suy nghĩ biện pháp đối phó.

Trong mắt Mộ Chỉ Ly lộ ra vẻ kiên quyết, bất kể dùng biện pháp gì thì nàng cũng sẽ không để cho Thiên Âm Môn xảy ra chuyện.

Lăng Lạc Trần có chút lo âu nhìn Mộ Chỉ Ly:

- Muội đừng đem tất cả mọi chuyện ôm vào người như thế, có vấn đề gì thì chúng ta cùng nhau suy nghĩ biện pháp, nhất định không được nhảy đại vào thông đạo, thử xem vận may thế nào.

Cho đến bây giờ, trên vai của Mộ Chỉ Ly gánh quá nhiều trách nhiệm, mà chuyện của Thiên Huyền Đại Lục cũng không phải là chuyện của mình Chỉ Ly, đem tất cả mọi chuyện đặt lên vai của nàng thật sự khiến cho người ta đau lòng.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười, nói:

- Lạc Trần, muội sẽ xem xét kỹ trước khi làm, nếu thật sự không thể nghĩ ra được biện pháp gì thì chúng ta sẽ làm như vậy.

- Vậy chuyện muội phải phát triển sự nghiệp ở Bồng Lai tụ địa phải làm sao bây giờ?

Giọng nói của Lăng Lạc Trần trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại lờ mờ lộ ra vẻ quan tâm:

- Không bằng chúng ta đến Bồng Lai tụ địa giúp đỡ muội xử lý một số việc.

Lăng Lạc Trần mới vừa nói xong thì bọn người Tư Đồ Diêu vội vàng gật đầu nói:

- Đúng vậy, đúng như Giáng Trần nói vậy, chúng tôi đến Bồng Lai tụ địa giúp đỡ muội. Còn một đoạn thời gian nữa thì Vô Tận thí luyện mới bắt đầu, thay vì cứ tiếp tục sống ở chỗ này chi bằng chúng tôi đến giúp muội.

Mộc Thiên Nam trầm giọng nói:

- Các ngươi đi Bồng Lai tụ địa giúp đỡ Chỉ Ly, ta và Mộ Dật Thần tiếp tục thủ ở chỗ này, một khi thông đạo số mười sáu lại xảy ra chuyện gì nữa thì chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho mọi người.

Nhìn vẻ thành thật của mọi người, Mộ Chỉ Ly có chút do dự, sau đó lập tức gật đầu nói:

- Vậy thì làm theo lời mọi người nói đi.

Hàn Như Liệt chậm rãi nói:

- Thật ra thì ở Bồng Lai tụ địa, tán tu cũng không tính là gì cả, hiện tại Chỉ Ly cũng chỉ là một tán tu, mà bây giờ thế lực mới cũng đang dần dần được xây dựng, về phần có gia nhập môn phái hay không thì đến lúc đó mọi người sẽ tự suy nghĩ.

Trên mặt mọi người lộ vẻ suy tư, khẽ gật đầu, nhưng cũng không có trả lời. Bọn họ cũng không biết tình hình ở Bồng Lai tụ địa đó đến tột cùng là như thế nào, cho nên nhất thời cũng không thể quyết định ngay được. Hiện tại, quan trọng nhất chính là chuyện của Thiên Huyền Đại Lục.

Mộ Chỉ Ly chuyển mắt sang Hàn Như Liệt, nói:

- Liệt! Chàng hãy đem tất cả kế hoạch của chúng ta nói cho bọn họ đi, chuyện cụ thể thì Hàn Mặc đều biết, để cho Hàn Mặc giải thích rõ ràng, ta...

Mộ Chỉ Ly còn chưa nói xong lại bị Hàn Như Liệt lên tiếng cắt đứt:

- Nàng cứ yên tâm đi, việc này cứ giao cho ta xử lý, nàng cứ yên tâm đi làm chuyện của mình đi.

Hắn gần như không cần hỏi thăm nhưng lại biết được dự định tiếp theo của Mộ Chỉ Ly.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly ngầm hiểu ý mỉm cười với Hàn Như Liệt, sau đó nói:

- Chuyện đó ta giao cho mọi người, ta rời đi trước!

Vừa dứt lời, bóng dáng của Mộ Chỉ Ly liền biết mất trong tầm mắt của mọi người.

Nếu như nàng muốn mau chóng đem lĩnh ngộ Không gian thuộc tính từ đệ tứ trọng tăng đến đệ lục trọng hiển nhiên là chuyện không thể nào, cho nên hiện tại biện pháp duy nhất chính là đi tìm sư phụ, sư phụ cũng là tu luyện giả sở hữu Không gian thuộc tính, nói không chừng người sẽ có biện pháp khác.

Huyết Sắc Địa Ngục.

Mộ Chỉ Ly vừa mới tới Huyết Sắc Địa Ngục liền gặp được tiểu Huyết, hướng Tiểu Huyết nở một nụ cười thật tươi, sau đó liền đi đến nơi ở của Vô Bi lão giả.

Nhưng Mộ Chỉ Ly vừa đi tới đảo nhỏ liền gặp được Vô Bi lão giả. Vô Bi lão giả mặc một bộ y phục màu đen, áo bào phất phơ trong gió, phong thái ngông nghênh như một vị thần tiên, đây quả thật là dáng vẻ của một tuyệt thế cao thủ.

Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly xuất hiện, trong đôi mắt bĩnh tĩnh của Vô Bi lão giả không hề có chút đao động nào, thản nhiên nói:

- Con đã trở về.

Nhìn thấy Vô Bi lão giả, chẳng biết tại sao mà Mộ Chỉ Ly lại cảm giác tâm trạng của mình lắng xuống vài phần, bước chầm chậm đên bên cạnh Vô Bi lão giả:

- Sư phụ, hôm nay con đến đây là có chuyện muốn cầu xin người.

Vô Bi lão giả chuyển mắt sang, nhìn thấy dáng vẻ thấp thỏm lo âu của Mộ Chỉ Ly thì một giọng nói bình tĩnh vang lên:

- Con phải biết là rất lâu rồi ta chưa từng xuất thủ, gặp phải vấn đề gì cần phải tự mình giải quyết mới phải.

Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu lên, trong ánh mắt trong trẻo tràn đầy ánh sáng khát vọng, nhưng tia sáng đó dường như đã bị Vô Bi lão giả đánh tan:

- Sư phụ, nếu như chỉ là chuyện của con thì con kiên quyết sẽ không mở miệng xin người, thế nhưng chuyện này quan hệ đến sự an nguy của toàn bộ Phân thế giới, con không mở miệng không được.

Sắc mặt Vô Bi lão giả vốn bình thản giờ đã có chút biến hóa:

- Sự an nguy của Phân thế giới?

- Sư phụ, trước kia Thiên Huyền Đại Lục nơi con ở đã mất liên lạc với Chủ thế giới, lúc con đến Chủ thế giới cũng là do Thiên Sát Cổ Giới dẫn dắt mới vô tình đến nơi này. Mà mấy nghìn năm qua, Thiên Huyền Đại Lục cũng chưa từng có bất cứ liên lạc nào với Chủ thế giới, nên tu luyện giả có thực lực mạnh nhất ở nơi đó cũng chỉ ở Càn Khôn Cảnh.

- Bởi vì thông đạo không gian liên lạc với Chủ thế giới đã bị hư hại, chỉ có thể đi một chiều từ Thiên Huyền Đại Lục đến Chủ thế giới mà ngược lại từ Chủ thế giới đi Thiên Huyền Đại Lục lại có nguy hiểm rất lớn, có khả năng sẽ bị khoảng không nuốt mất. Mà trước đó vài ngày, một tu luyện giả ở Chủ thế giới đã tiến vào Thiên Huyền đại lục, một thi thể của tu luyện giả ở Thiên Huyền đại lục đã bị hắn ném vào thông đạo sang đây.

Mộ Chỉ Ly nhíu chặt mày, khuôn mặt tràn đầy vẻ u sầu:

- Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không biết là Thiên Huyền đại lục sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Con cầu xin sư phụ sửa chữa đường hầm không gian, để cho con trở về Thiên Huyền đại lục giải quyết chuyện này.

Sau khi nghe những lời Mộ Chỉ Ly kể lại thì ánh mắt Vô Bi lão giả có chút thay đổi, nhưng khuôn mặt bình tĩnh không cảm xúc kia lại khiến người ta nhìn không ra suy nghĩ của lão.

Mộ Chỉ Ly nhìn thật sâu vào đáy mắt của Vô Bi lão giả, đứng im lặng, mong chờ đáp án của Vô Bi Lão giả.

Vô Bi lão giả trầm mặc trong chốc lát chợt chậm rãi nói:

- Ta hiểu rõ ý của con nhưng chuyện này ta không thể giúp con được.

Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, hai mắt chợt trở nên ảm đạm:

- Việc này ngoài con ra thì không có người nào khác có thể giải quyết được.

Ánh mắt của Vô Bi lão giả rơi trên người của Mộ Chỉ Ly, mang theo một cổ lực xuyên thấu, dường như có thể thấy rõ tất cả ý nghĩ của Mộ Chỉ Ly:

- Con nên biết, Chủ thế giới cũng không còn truyền tống trận, có biết là vì sao không?

Sương mù trong đôi mắt trong trẻo của Mộ Chỉ Ly đã tản đi vài phần, dường như nàng đã nghĩ đến một loại khả năng nào đó, nhưng chưa nói ra mà thôi.

- Từ lúc Không lan lão nhân ngã xuống, Không gian chi tử mới cũng chưa xuất hiện, mà Không gian chi lực của Chủ thế giới cũng dần dần biến mất, truyền tống trận cũng dần tiêu tan theo thời gian, mà không có không gian chi lực rót vào đã triệt để không dùng được nữa rồi.

- Mặc dù ta là tu luyện giả sở hữu Không gian thuộc tính nhưng Không gian chi lực của ta cũng không đủ mạnh, sửa chữa một cái thông đạo cần sức lực rất khổng lồ. Trên đời này, trừ con - Không gian chi nữ ra thì không có người nào có thể làm được điều này cả.

Giọng nói tràn đầy sự tan thương cùng với sự cổ xưa của Tù Vô Bi vang lên thì trong lòng của Mộ Chỉ Ly cũng theo đó mà càng ngày càng nặng trĩu. Có thể làm được chuyện này cũng chỉ có bản thân mình thôi sao? Nhưng hôm nay, thực lực của mình còn cách đệ lục trọng một khoảng cách cực xa, trong thời gian ngắn căn bản không thể nào đi đến bước này.

Nhìn Mộ Chỉ Ly cuối đầu, Tù Vô Bi không kềm được mà lên tiếng:

- Con chưa tiếp nhận không gian truyền thừa, bây giờ đi tìm không gian truyền thừa là phương pháp nhanh nhất.

Hai mắt Mộ Chỉ Ly sáng ngời, nhưng sau đó nàng không tự chủ được mà nhíu mày, trước đây Xảo Xảo từng bảo nàng đến Bồng Lai tụ địa tìm kiếm Không gian truyền thừa, chỉ là đã qua thời gian lâu như vậy mà Xảo Xảo cũng không có để cho nàng tiếp nhận, mà nàng cũng chưa từng hỏi. Bởi vì nàng cảm thấy nếu tới thời cơ chưa thích hợp thì Xảo Xảo nhất định sẽ nói cho nàng biết.

- Vốn với tình trạng của con hiện giờ cũng chưa phải thời cơ thích hợp nhận Không gian truyền thừa nhất, đợi đến khi thuộc tính của con đạt đến lục trọng, sau đó mới tiếp nhận truyền thừa sẽ tốt hơn. Bởi vì đến lúc đó dù những người đó muốn xuống tay với con cũng không dễ dàng, tuy nhiên bây giờ trừ phương pháp này ra thì không còn biện pháp nào khác, cụ thể làm thế nào thì con tự mình suy nghĩ đi.

Tù Vô Bi nói xong câu này thì liền xoay người rời khỏi, để lại một mình Mộ Chỉ Ly lẳng lặng trầm tư.

Xảo Xảo từ trong căn cứ bí mật chạy ra, ngồi ở trên vai của Mộ Chỉ Ly, nó vốn muốn giải thích cho Mộ Chỉ Ly hiểu nhưng lại thấy Mộ Chỉ Ly trầm tư nữa buổi cũng không nói gì thì chỉ có thể lẳng lặng đứng canh giữ ở một bên.

Sau khi nghe xong lời của Tù Vô Bi thì Mộ Chỉ Ly có thể biết được đại khái chuyện tình. Chắc chắn sau khi mình tiếp nhận Không gian truyền thừa thì những người đó sẽ nhận ra được sự tồn tại của mình, đến lúc đó bản thân mình cũng giống như Dật Thần, lúc nào cũng phải trốn tránh sự công kích của những người đó.

Hiện tại chỉ một mình Hắc Ám lão nhân mà bọn họ đã ứng phó rất khó khăn rồi, nếu như lại tăng thêm những lão nhân thuộc tính khác thì có thể tưởng tượng được tình huống của nàng sẽ như thế nào rồi đấy. Áp lực của bọn họ sẽ lớn hơn nhiều, thậm chí có thể mất mạng ở nơi này.

Nếu như chỉ có một mình nàng thì nàng cũng không quan tâm, nhưng ở bên cạnh nàng lại có nhiều bằng hữu như vậy, nếu như bọn họ vì mình mà ngã xuống vậy thì nàng thực sự không muốn tình huống đó xảy ra.

Tiểu Huyết dường như cảm nhận được tâm tình của Mộ Chỉ Ly đang rất nặng nề, nên nó chỉ lẳng lặng nằm sấp ở một bên, trong con mắt to lớn tràn đầy vẻ lo lắng, nhưng nó không thể làm gì để giúp được Mộ Chỉ Ly, chỉ có thể ở chỗ này cùng nàng mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.