Y Thủ Che Thiên

Chương 92: Q.2 - Chương 92: Bụi Thái Lang tiến giai




Nếu như Bụi Thái Lang còn chưa đi ra, bọn họ tất nhiên không thể rời đi, vì thế liền ở đây chờ Bụi Thái Lang đi ra.

“Bụi Thái Lang tự mình tìm truyền thừa sao?”. Mộ Chỉ Ly lên tiếng hỏi, tình huống cụ thể lúc đó nàng không được chứng kiến nên mới hỏi như vậy.

“Ta nghĩ chắc là vậy, lúc ngươi lựa chọn truyền thừa, nó cũng trực tiếp hướng tới một chỗ truyền thừa đi đến, lúc sau thì cả hai người đều không thấy”. Thiên Nhi lắc đầu bất đắc dĩ nói, hiện tại nàng phát hiện ra Bụi Thái Lang cũng rất thần bí.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly mỉm cười: “Lần này chúng ta tới đây xem như vận khí không tồi, mười một chỗ truyền thừa ở đây ít nhất đạt được hai nơi truyền thừa”. Sau khi tiếp nhận truyền thừa của Tử Thấm, nàng đối với những truyền thừa khác đều không nghĩ đến.

Ngộ nhỡ những truyền thừa khác cũng giống như của Tử Thấm thì làm sao bây giờ? Nàng không thể chịu nổi được thêm một cái, cho dù có bảo bối cũng không được.

“Ngươi đạt được truyền thừa gì? Nói cho ta nghe xem”. Thiên Nhi đối với truyền thừa Mộ Chỉ Ly đạt được có chút tò mò, lúc trước nàng còn hối hận vì không tiến vào Thiên Sát cổ giới cùng Mộ Chỉ Ly đi vào, ở bên ngoài thật sự rất nhàm chán.

“Sau khi ta đi vào…” Mộ Chỉ Ly đem mọi chuyện đã xảy ra ở bên trong nói cho Thiên Nhi, Thiên Nhi là một trong những người nàng tín nhiệm nhất, nếu là trước kia lúc mới quen biết nhau không thể hoàn toàn tín nhiệm, thì nhiều năm như vậy trôi qua, một tia không tín nhiệm kia cũng đã biến mất hoàn toàn triệt để.

Nghe Mộ Chỉ Ly nói xong, Thiên Nhi suy nghĩ một lát rồi nói: “Chuyện này đối với ngươi cũng không phải là chuyện xấu, thực lực của một người vĩnh viễn là có hạn, nếu như có Thiên Âm môn làm hậu thuẫn của ngươi, tương lai sẽ có ích khi đối mặt với Lôi gia.

Thiên Âm môn ta cũng có nghe nói qua, lịch sử của Thiên Âm môn rất dài, lúc ấy chính là một trong ba môn phái đứng đầu! Nếu không phải hôm nay ngươi nói cho ta biết, ta cũng sẽ không biết là nó đã sa sút, nội tình của Thiên Âm môn, các môn phái nhỏ khác chắc chắn không so sánh được.

“Ngươi cũng đồng ý ta chấn hưng Thiên Âm môn?”

Thiên Nhi gật đầu: “Cứ như vậy thì trong tương lai ngươi đi làm những chuyện ngươi muốn làm cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều”.

“Nếu đã như vậy, chúng ta lại phải suy nghĩ lại một lần. Tổ chức lại Thiên Âm môn không phải chuyện đơn giản, mà sau khi tổ chức lại Thiên Âm môn thì ta mới đi tìm người Lôi gia, bất quá để chính ta có thể tu luyện đến mức đủ để kiêu ngạo trước thực lực của Lôi gia sợ là không nhanh như vậy, sau khi tiến vào môn phái ta còn cần phải đi tìm tâm phúc của Tử Thấm”.

“Lúc trước nhiều năm như vậy ngươi còn đợi được, bây giờ đợi thêm hai năm thì có làm sao? Thời gian còn lại ở chiến trường Thiên Huyền ngươi phải cố gắng hết sức để tăng lên thực lực của chính mình!”

“Ta biết”. Chuyện này cho dù Thiên Nhi không nhắc nhở nàng cũng sẽ làm như vậy, nàng căn bản không có thời gian để thả lỏng, phải tranh thủ từng giây một để tăng lên tu vi của bản thân mình!

Trong lúc hai người đang chờ đợi, Mộ Chỉ Ly là tại nơi truyền thừa này tìm kiếm, nhìn xem còn có bảo bối nào khác không, thật giống như di tích truyền thừa của Tần Ngạo Thiên có mặt khác nào đó.

Trải qua một phen tìm kiếm, Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ phát hiện nơi này tuy có nhiều phòng nhưng đều là phòng trống, trong lòng thầm than có lẽ nào nơi truyền thừa thực sự cũng chỉ có truyền thừa mà thôi?

Hai ngày sau, Bụi Thái Lang cũng từ trong tấm bia đá đi ra, bất quá lúc này Bụi Thái Lang cũng đã biến dạng, một thân lông màu bạc nay đã biến thành màu vàng, thoạt nhìn đúng là uy phong lẫm liệt.

Thế nhưng cái trước hết làm cho Mộ Chỉ Ly chú ý không phải là cái này, mà là hơi thở của Bụi Thái Lang, sau khi nhận được truyền thừa tại sao hơi thở của Bụi Thái Lang so với mình còn mạnh hơn?

“Sói ngu, ngươi đạt tới Cực Thành Cảnh đỉnh?” Thiên Nhi kinh ngạc hỏi, đây chính là vượt qua hẳn một cấp bậc! Tới loại tu vi này tiến bộ một cấp bậc khó khăn như thế nào không cần nói cũng biết, vậy mà nó nhận truyền thừa xong lại trực tiếp tăng lên?

Nghe vậy, Bụi Thái Lang mở miệng, lộ ra răng nanh sắc bén, hắc hắc cười, hiển nhiên là thừa nhận.

Mộ Chỉ Ly đối với việc này cũng là bất đắc dĩ: “Ta đây tu luyện lâu như vậy cũng không thể đuổi kịp cấp bậc của Bụi Thái Lang! Người khác nói vận khí của ta nghịch thiên, thế nhưng ta thấy vận khí của Bụi Thái Lang mới đích thực là nghịch thiên!”

Lúc trước một quả cầu thủy tinh kỳ lạ cũng có thể làm cho Bụi Thái Lang thuận lợi đạt tới Lăng Thiên Cảnh đỉnh, hiện tại nhận một cái truyền thừa lại có thể đạt tới Cực Thành Cảnh đỉnh, những cấp bậc đối với người thường tu luyện rất khó nhưng đối với Bụi Thái Lang lại không có chút khó khăn nào, đến cả bọn hắn cũng có chút hâm mộ.

Tuy rằng ngoài miệng nói vậy nhưng thật ra Mộ Chỉ Ly cũng không có ghen tỵ, thực lực của Bụi Thái Lang nâng cao, từ đáy lòng nàng cảm thấy rất vui vẻ.

“Bụi Thái Lang là yêu thú, giữa các ngươi tất nhiên có bất đồng, bất quá Bụi Thái Lang vận khí đúng là thật tốt, ha ha”. Thiên Nhi cũng nở nụ cười, cho tới nay mọi người đều hâm mộ vận khí của Mộ Chỉ Ly, thế mà bây giờ cũng có đối tượng làm cho Mộ Chỉ Ly phải hâm mộ.

Nghe bọn họ nói chuyện, Bụi Thái Lang ngượng ngùng im lặng lắng nghe, dù sao cũng là nó chiếm được đại tiện nghi, lúc này mà nói chuyện thì có vẻ như là làm kiêu.

“Nếu đã xong truyền thừa rồi, chúng ta phải rời đi thôi”. Mộ Chỉ Ly cười nói, thời gian bọn họ ở trong này cũng không tính là ngắn, nếu truyền thừa xong rồi thì tất nhiên cũng sẽ không tiếp tục đợi ở trong này.

Nhưng mà, ngay lúc ba người chuẩn bị rời đi, một tấm bia đá trực tiếp bay đến trước mặt Mộ Chỉ Ly cùng Bụi Thái Lang, hai người không thể khống chế mà bị hút vào…

Bảy ngày sau, Mộ Chỉ Ly cùng Bụi Thái Lang mới từ trong tấm bia đá đi ra, hơi thở bọn họ cũng không có tăng lên, thoạt nhìn cùng bảy ngày trước không giống, bất quá Thiên Nhi cũng biết sự tình sẽ không đơn giản như vậy.

“Hiện tại chúng ta có thể xuất phát”. Thiên Nhi lên tiếng nói, ở trong này nhàn nhã nhất chính là nàng, luôn luôn chờ ở bên ngoài, cũng may nàng đã quen với những ngày cô tịch như vậy, nếu đổi lại là người bình thường sợ đã chết ở chỗ này vì chán.

Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Đi thôi!”

Lúc bọn họ theo cửa đi ra thì đã không phải là cánh cửa ban đầu, mà là ở bên ngoài nơi truyền thừa, nhưng lúc Mộ Chỉ Ly quay đầu nhìn về phía sau nơi truyền thừa cũng không khỏi líu lưỡi, số người đến đây cũng không khỏi “ít” hơn một tý đi.

Mấy ngày nàng tiến vào trong điện, số người ngoài điện chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng nhiều hơn, tin tức này truyền ra rộng rãi, người đến tự nhiên là càng ngày càng nhiều.

“May mắn nơi chúng ta đi ra là nơi này, nếu theo cửa điện kia đi ra, sợ là hiện tại đã bị vây quanh”. Mộ Chỉ Ly không khỏi xúc động nói, bị nhiều người như vậy vây quanh mà muốn đi ra cũng không phải là chuyện đơn giản, mà tuyệt đối là cái phiền toái lớn.

“Chuyện ấy chắc là Hoàng Phổ Vân đã sớm nghĩ tới rồi, cho nên mới bố trí như vậy”. Thiên Nhi gật đầu đáp.

Mộ Chỉ Ly xoay người hướng tới bên ngoài rặng núi Tử Vong đi đến, đang lúc bọn họ rời đi, nơi truyền thừa kia cũng chậm rãi chìm vào mặt đất, sợ là phải sau trăm tuổi mới xuất hiện lần thứ hai.

Đối với chuyện này, Mộ Chỉ Ly không biết, hiện tại trên tay nàng đang có một cái bản đồ tương đối mơ hồ, đó là một chỗ truyền thừa khác của Tử Thấm, mà mục tiêu hiện tại của nàng chính là nơi đó!

Thiên Huyền chiến trường to lớn như thế, muốn tìm được cũng không phải là chuyện đơn giản, huống hồ hai chỗ này cách xa nhau cũng không phải là xa bình thường, Tử Thấm hẳn là cố ý, hai nơi truyền thừa này có thể nói là kéo dài qua chiến trường Thiên Huyền, hai nơi phân biệt hoàn toàn trái ngược nhau vây quanh chiến trường Thiên Huyền.

Đi bên trong rặng núi Tử Vong, Mộ Chỉ Ly cũng phát hiện ra một chỗ khác thường, đám yêu thú nguyên bản cực thích công kích người vừa thấy bọn họ từ rất xa đã né tránh, đại khái là vì bọn họ đã ngâm mình ở trong hắc trì lâu quá, hấp thu năng lượng của hắc trì.

Những yêu thú này đều vì năng lượng đó mà trở nên đặc biệt hung ác, nghĩ đến đối với năng lượng của hắc trì hẳn là rất hiểu biết, mà nàng cùng Bụi Thái Lang hấp thu năng lượng so với bọn hắn phải nhiều hơn bao nhiêu, xuất hiện loại trạng thái này cũng là bình thường.

Không ai ngăn cản, tốc độ của bọn họ tự nhiên vô cùng nhanh, Mộ Chỉ Ly cũng không động thủ đối với yêu thú của núi Tử Vong, cùng lúc chính bọn nó đã chạy xa, đuổi theo thì thật là phiền toái, về phương diện khác, nàng đối với núi Tử Vong cũng có chút cảm tình, cho nên không muốn làm như vậy.

Lúc này, cách phía sau đám Mộ Chỉ Ly không xa cũng có không ít người, ngay lúc nơi truyền thừa chìm vào mặt đất, bọn họ biết là không có hy vọng, lập tức đều đi hết ra bên ngoài.

Nhóm yêu thú đều hung bạo xuất hiện, vây quanh bọn họ điên cuồng công kích, tình huống này so với đám Mộ Chỉ Ly đúng là khác nhau một trời một vực, mọi người chỉ thấy một thân ảnh màu trắng yểu điệu cùng một con sói vàng tự nhiên biến mất trước mặt bọn họ.

Sau khi Mộ Chỉ Ly rời khỏi núi Tử Vong liền dựa vào tấm bản đồ mà đi đến, dù sao thời gian ở chiến trường Thiên Huyền còn dài, nàng cũng không vội vã chạy tới giữa đường, hiện tại đi là thích hợp nhất, huống hồ sau khi nhận truyền thừa của Tử Thấm nàng còn cần một ít thời gian để thích ứng thật tốt.

Một đường đi đến đó cũng sẽ không thiếu cơ hội gặp yêu thú, giá trị công huân sẽ không hạ xuống, tính nợ thì đúng là một công đôi việc.

Nhưng mà sau khi Mộ Chỉ Ly rời đi không lâu, một thân ảnh màu đỏ xuất hiện ở bên trong núi Tử Vong, trên mặt mang theo một tia lãnh ý, hỏi người bên cạnh: “Mộ Chỉ Ly kia có thể ở trong này không?”

Sắc mặt người nọ cũng đột nhiên biến đổi: “Lúc trước Mộ Chỉ Ly đã tiến nhập bên trong nơi truyền thừa, hôm nay nơi truyền thừa đột nhiên biến mất, nói vậy chắc là Mộ Chỉ Ly kia đã chiếm được truyền thừa, nhưng hiên tại không tìm thấy nàng”.

“Ngươi nói cái gì? Ta ngàn dặm xa xôi đuổi tới đây, thế nhưng bây giờ ngươi lại bảo với ta là tìm không thấy nàng? Phế vật!”. Đinh Thục Nghi hung hăng cầm quạt tát nam tử một cái.

Máu tươi từ khóe miệng của nam tử chảy xuống, khuôn mặt sưng hết cả lên, nhưng mà nam tử đứng ở đó một câu cũng không dám nói, ở trước mặt Đinh Thục Nghi hắn không có quyền phản kháng, nếu không ngay cả mạng nhỏ cũng không còn.

“Ngươi làm thế nào có thể xác định được người tiến vào nơi truyền thừa là Mộ Chỉ Ly?” Đinh Thục Nghi im lặng nửa khắc rồi chuyển con ngươi nhìn về phía người trước kia vừa bị mình đánh.

Nghe được lời của Đinh Thục Nghi, nam tử không dám có chút nhầm lẫn, vội nói: “Lúc ấy có không ít người đều gặp được, theo miêu tả đặc thù thì đây đúng là Mộ Chỉ Ly, quần trắng áo trắng, bên cạnh còn có một con sói màu bạc”. Áo trắng thì bình thường thôi, nhưng con sói màu bạc kia thì không thể là bình thường.

Đinh Thục Nghi gật đầu: “Hẳn là nàng không thể sai được, không nghĩ tới vẫn đến chậm một bước, thời gian nơi truyền thừa biến mất cũng chưa lâu, các ngươi tìm kiếm thật kỹ ở những nơi gần đây xem!”

Sau khi Đinh Thục Nghi ra lệnh một tiếng, mọi người phía sau đều nhanh chóng chia nhau ra đi tìm, đối với bọn họ mà nói, cách xa Đinh Thục Nghi một chút có vẻ an toàn hơn, bất quá, chỉ từ điểm đó thôi đã có thể thấy uy danh của Đinh Thục Nghi ở trong đám người này, căn bản không có người dám làm trái ý nàng.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi, tất cả mọi người chỉ dám giận không dám nói, nếu không phải Đinh Thục Nghi thực lực tuyệt đối đáng sợ lại lòng dạ độc ác, bọn họ cũng sẽ không làm như vậy.

Mộ Chỉ Ly đi phía trước vẫn hồn nhiên không biết có người đang tìm kiếm nàng, nên vẫn rất nhàn nhã cùng Bụi Thái Lang tiến về phía trước, tại đây tối đen những vẫn dương dương tự đắc, lúc này cùng với lúc đến tâm tình đã hoàn toàn thay đổi.

Nửa canh giờ sau, Mộ Chỉ Ly vừa đi tới vừa nhíu mày, nàng cảm giác như có cái gì đó không ổn, linh thức khuếch tán đi, rất nhanh đã phát hiện có hai người phía sau đang nhìn mình chằm chằm lại còn nói gì đó, chính là khoảng cách quá xa làm cho nàng không thể nghe rõ.

Mình bị người theo dõi? Mộ Chỉ Ly trước tiên có phản ứng, nàng đã che giấu thực lực của mình rất kỹ, như thế nào lại bị người theo dõi? Ngay khi nàng tự hỏi, một người đã rời khỏi, người còn lại lại tiếp tục đi theo, bộ dáng kia hiển nhiên vẫn nghĩ là Mộ Chỉ Ly chưa phát hiện ra.

“Người kia hẳn là trở về báo cho những người khác, Chỉ Ly, tốc độ nhanh hơn!” Thiên Nhi lên tiếng nói, tuy rằng đến tột cùng không biết ai đang theo dõi họ, nếu có thể tránh đi thì cũng không sai, dù sao bọn họ cũng không biết đối phương có bao nhiêu người, truyền thừa này chính là có rất nhiều người đố kỵ.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng gật đầu: “Ta biết”.

Sau khi ném cho Bụi Thái Lang một ánh mắt, hai người cực ăn ý hóa thành hai làn khói nhẹ một trắng một vàng hướng tới phía trước lao đi, tốc độ cực nhanh làm cho người ta căn bản không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó thì hai đạo thân ảnh kia đã biến mất hoàn toàn.

Cảm giác của người đi sau Mộ Chỉ Ly kia là như vậy, chính là trong thời gian nháy mắt đã không thấy tăm hơi! Tại sao có thể như vậy! Ngay tức khắc hắn hiểu ra Mộ Chỉ Ly đã phát hiện ra hắn, cho nên mới lập tức rời đi như vậy.

Đối với chuyện này, trong lòng nam tử cũng tràn ngập phức tạp, lập tức hướng tới phương hướng Mộ Chỉ Ly biến mất mà đuổi theo, thầm than chính mình làm sao có thể xui xẻo như vậy, nếu Đinh cô nương biết được mình đã để mất dấu Mộ Chỉ Ly, thì sợ là chính mình coi như xong rồi.

Hắn không hiểu được Mộ Chỉ Ly này đến tột cùng là ai, mà có thể làm cho Đinh cô nương để ý như thế! Từ lúc bắt đầu tiến vào chiến trường Thiên Huyền, Đinh cô nương liền bảo bọn họ tìm kiếm một nữ tử tên là Mộ Chỉ Ly, mà hiện tại vì nàng lại không ngừng tiến tới.

Phải biết rằng người làm cho Đinh cô nương để ý tới là rất ít, Mộ Chỉ Ly này lại là thần thánh phương nào? Đem hết sức hướng về phía trước đuổi theo, nhưng cuối cùng nam tử cũng bất đắc dĩ phát hiện ra hai đạo thân ảnh kia đã biến mất hoàn toàn, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.

Sau khi đi ra ngoài hơn mười dặm, Mộ Chỉ Ly dùng linh thức khuếch tán một vòng, xác định phía sau đã không còn có người mới giảm tốc độ, quay đầu lại thoáng nhìn qua rừng rậm màu đen kia, lúc này nàng đã ra khỏi núi Tử Vong.

Con ngươi trong trẻo lạnh lùng mang theo một tia nghi hoặc, đến tột cùng là ai đang theo dõi nàng? Không biết vì sao, nàng có cảm giác, đối phương không phải vì biết nàng đạt được truyền thừa mới đi theo mình, mà là có mục đích khác.

Gạt đi ý nghĩ trong đầu, cũng không quản hắn vì mục đích gì, chính mình cũng không có thời gian để cùng bọn họ đùa giỡn.

Cuối cùng, Đinh Thục Nghi vẫn không tìm được Mộ Chỉ Ly, bất quá nàng chưa sinh ra tư tưởng gì chán nản, từ lúc bắt đầu tiến vào Thiên Huyền chiến trường nàng đã đem Mộ Chỉ Ly điều tra rõ ràng.

Lấy thực lực của Mộ Chỉ Ly, cho dù đạt được truyền thừa thì sao? Vẫn như trước không thể so sánh với thực lực của nàng, đợi đến lúc bọn họ gặp mặt, nàng sẽ mạnh mẽ cho nàng thấy rằng, chênh lệch giữa hai người bọn họ là khó có thể vượt qua! Chỉ có nàng mới xứng đáng ở bên cạnh Liệt ca ca, mà Mộ Chỉ Ly căn bản cái gì cũng không phải!

Đinh Thục Nghi nhìn một mảnh hoang vu xa xa, nắm chặt nắm đấm chậm rãi nói: “Sẽ cho ngươi một ít thời gian, hy vọng lúc gặp lại thực lực của ngươi cũng không quá yếu, như vậy thì một chút thú vị cũng không có”. Dung nhan diễm lệ nở ra một nụ cười lạnh, trong mắt lại tràn ngập tự tin.

Một năm sau.

Mộ Chỉ Ly nhìn thấy thành cực lớn phía trước, trong mắt hơn một tia xúc động, suốt thời gian một năm, nàng cuối cùng đã đi đến nơi nàng cần tới – thành Dạ Hoa!

Trong thời gian một năm, nàng không có đi nơi khác, mà vẫn theo tuyến đường hướng nơi này đi tới, mà ở trên tuyến đường dài này nàng cũng hiểu được chiến trường Thiên Huyền lớn như thế nào, xem tốc độ của nàng, vậy mà phải mất thời gian một năm mới có thể đi đến nơi này.

Nếu tính như thế, thời gian ba năm thật ra cũng không dài. Lúc này thời gian đã qua hơn một năm, mà từ thành Dạ Hoa tiến đến trong đại lục Thiên Huyền cũng phải mất thời gian nửa năm, mà thời gian còn lại của nàng bất quá cũng chỉ là một năm thôi.

Lúc này nghe nói có vẻ dài, nhưng thực ra qua đi cũng cực nhanh. Ở trong thời gian một năm này, Mộ Chỉ Ly chưa bao giờ lười biếng tu luyện, mặc dù là đi đường cũng không có thời gian tu luyện, bởi vì do đi đường liên tục, Phiêu Miêu thân pháp lại có tiến bộ, tốc độ đã nhanh hơn nhiều so với trước đó không ít.

“Ha, thành Dạ Hoa, rốt cuộc đã tới rồi!” Cho dù là tính tình Mộ Chỉ Ly như vậy lúc này cũng không khỏi cảm thấy xúc động một trận, khuôn mặt thanh lệ hiện ra nụ cười.

Đi vào bên trong thành, nghe tiếng người ồn ào náo động, khóe miệng Mộ Chỉ Ly tươi cười vẫn không biến mất, mấy ngày nay nàng vẫn đều chạy nhanh ở ngoài thành, cũng chưa bao giờ tiến vào phía trong thành.

Tư Đồ Diêu đang ở trong quán trà uống trà, tầm mắt cũng bị một thân ảnh màu trắng hấp dẫn, nhìn thấy nữ tử kia tươi cười như hoa, ánh mắt hắn rốt cuộc không rời đi được.

Nụ cười thuần khiết này hắn chưa từng thấy qua, giống như một đóa sen băng đột nhiên nở ra, tản ra mị lực vô hạn.

Nàng cũng không đẹp đẽ, không đáng yêu, nhưng bộ dáng lạnh lùng kia cũng đặc biệt hấp dẫn người khác, nữ tử kia cũng không giống như một viên ngọc sáng lóng lánh bình thường, cũng là một nữ tử tản ra mị lực vô cùng.

Tư Đồ Diêu nhìn thấy một nụ cười của nàng thế nhưng lại như quên mất chính mình hiện tại đang ở đâu, chỗ nào, trong đầu chỉ còn lại thân ảnh đó, hắn chưa bao giờ nghĩ đến trên đời còn có nữ nhân như vậy, chỉ một cái liếc mắt như vậy nhưng hắn đã xác định chính mình khó có thể quên, ấn tượng này thật sự là quá sâu.

Mộ Chỉ Ly cũng cảm thấy có một đạo ánh mắt tựa hồ đang nhìn chằm chằm chính mình, không khỏi hướng về đó nhìn lại, trong tầm mắt là một gã nam tử mặc quần áo thầy thuốc màu đen, dáng người cao ngất, cường tráng xứng đáng với khuôn mặt cực kỳ kiên nghị, không coi là cực kỳ anh tuấn, nhưng lại cho người ta một cảm giác an toàn.

Có lẽ là bởi vì bề ngoài kiên nghị kia của hắn, có lẽ bởi vì giữa lông mày hắn tản ra một loại khí tiết chính trực, tóm lại hắn làm cho người ta có cảm giác này. Mộ Chỉ Ly liếc mắt một cái liền quay đầu rời đi, cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Hiện tại nàng phải làm đó là tìm một phòng, nghỉ ngơi một chút rồi tìm chỗ truyền thừa kia, sớm nhận truyền thừa thì trong lòng cũng yên tâm một chút, dù sao một ngày không phải là của mình, vĩnh viễn đều có chút không yên lòng.

Nếu có những người khác cũng phát hiện ra chỗ truyền thừa đó, vậy chẳng phải là phiền toái? Tuy rằng chỗ truyền thừa này Tử Thấm đã thiết kế cấm chế, chỉ có mình có chìa khóa mới có thể đi vào, nhưng thế giới này cái gì cũng không phải là tuyệt đối, không thể loại trừ những người khác có thể tìm được phương pháp.

Huống hồ cho dù là người khác không vào được, bị người phát hiện cũng là không tốt, cứ như vậy nàng sợ là sẽ bị người khác chú ý, tổng hợp lại ở trên đã đủ loại, Mộ Chỉ Ly xác định vẫn là sớm tìm được thì tốt hơn.

Tư Đồ Diêu yên lặng ngồi, cho đến khi thân ảnh màu trắng kia biến mất mới đứng dậy, nhìn nơi màu trắng kia biến mất, trong mắt cũng hơn một tia xúc động, bọn họ nhất định sẽ gặp lại!

Mộ Chỉ Ly nằm tấm ván gỗ trên giường nghỉ ngơi, thời gian một năm này tinh thần của nàng vẫn kéo căng, đều không có thả lỏng, thừa dịp này đem mệt nhọc đó hết sức bỏ qua một bên, để có trạng thái rất tốt mà đi đối mặt với tất cả mọi việc.

Hôm sau, Mộ Chỉ Ly lại xuất phát, truyền thừa của Tử Thấm ở ngay vùng lân cận của thành Dạ Hoa, tất nhiên không có khả năng là ở bên trong thành, từ khi tiến vào thành Dạ Hoa nàng đã có một loại cảm giác, giống như có cái gì đó đang hấp dẫn nàng.

Nghĩ đến ngoại trừ truyền thừa kia chắc cũng sẽ không còn cái gì khác, tại thành xa lạ này làm thế nào có thể có cái gì hấp dẫn nàng, đối với cái này Mộ Chỉ Ly cũng tùy theo cảm giác dẫn dắt, theo cước bộ của nàng, loại cảm giác này càng ngày càng mạnh.

Ngay khi Mộ Chỉ Ly cảm nhận được thứ kia càng ngày càng gần, thậm chí đã có thể cảm nhận được rõ ràng vị trí của truyền thừa, sắc mặt cũng đột nhiên nghiêm túc lên.

Ngừng bước chân đi tới của chính mình, hướng tới phương hướng một người đi đến.

“Bọn họ lại xuất hiện”. Thiên Nhi chậm rãi nói, bên trong tiếng nói mơ hồ mang theo một tia tức giận.

“Đến tột cùng là ai vẫn theo chúng ta?” Trong một năm thời gian này, Mộ Chỉ Ly cách một đoạn thời gian đều phát hiện có người theo dõi, đối với việc này bọn họ cũng không dây dưa nhiều, dù sao với tốc độ của nàng cùng Bụi Thái Lang thì có thể thoải mái tránh khỏi bọn họ theo dõi.

Nhưng đối phương lại giống như không biết mệt mỏi, cứ cách một đoạn thời gian sẽ lại xuất hiện, mà hôm nay nàng hiển nhiên không có khả năng tránh né, bởi vì nàng phải nhận truyền thừa ở trong này, làm sao có thể trốn? Vĩnh viễn là không thể trở về.

Sắc mặt Mộ Chỉ Ly lạnh lùng, thật ra nàng muốn nhìn xem đối phương đến tột cùng là người ra sao! Qua một đoạn thời gian lớn như vậy, nàng có thể khẳng định đối phương tuyệt đối không phải vì nàng có được truyền thừa hoặc vì vũ kỹ của nàng mà làm như vậy, dù sao tiêu phí một năm thời gian vì một cái lý do như vậy, lý do này thật sự quá gượng ép.

Chính là nàng vẫn không hiểu đến tột cùng là lý do gì, hôm nay làm rõ ràng hết thảy đi. Nghĩ vậy, Mộ Chỉ Ly liền đứng bất động tại chỗ, nàng chờ bọn họ đến!

Bụi Thái Lang lẳng lặng đứng bên cạnh Mộ Chỉ Ly, khí thế kia đã tản hết ra ngoài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.