Y Thủ Che Thiên

Chương 86: Q.4 - Chương 86: Gửi bán




Nhìn bộ dáng tâm ý đã quyết kia của Lương Tĩnh Viên, Triệu Khải Quang cũng bất đắc dĩ lắc đầu: ” Trong khoảng thời gian này ta sẽ cố gắng tìm cách giải độc.”

“Kia liền đa tạ Triệu y sư.” Lương Tĩnh Viên cảm kích nói, ai có thể nghĩ đến Lương Tĩnh Viên hắn lại mất mạng trên tay một nữ tử? Bây giờ muốn kéo Đông Phương Ly chết cùng, cũng chỉ có một biện pháp duy nhất.

Dù sao bản thân hắn cũng sống không được bao lâu nữa, cho dù phải trả giá bằng tiềm lực tu luyện sau này thì như thế nào? Nghĩ tới đây, khóe miệng Lương Tĩnh Viên chậm rãi nở nụ cười âm độc.

Đợi sau khi Triệu Khải Quang rời đi, Lương Tĩnh Viên liền mời Lương Đỉnh Thiên tới.

Lương Đỉnh Thiên nhìn sắc mặt đã khôi phục lại bình thường của Lương Tĩnh Viên, trong lòng tràn ngập đau khổ: “Triệu y sư nói như thế nào? Vẫn không có biện pháp giải độc sao?”

Đối với hắn mà nói, một đệ tử chết đi cũng không tính là cái gì, nhưng Lương Tĩnh Viên chính là đệ tử giỏi nhất của nhà bọn họ, nếu như hắn ta chết, như vậy trong cuộc so đấu của tứ đại thế lực lần này bọn họ phải chắc chắn phải thua, ai có thể nghĩ đến ở thời khắc mấu chốt vậy mà sẽ phát sinh chuyện như thế?

“Không có cách nào, có lẽ chỉ có Đông Phương Ly có biện pháp, nhưng điều này cũng tương đương với không có biện pháp. Quán chủ, đệ tử có một điều thỉnh cầu cuối cùng hi vọng ngươi có thể đáp ứng.” vẻ mặt Lương Tĩnh Viên thành khẩn.

“Thỉnh cầu gì?” Lương Đỉnh Thiên nhìn bộ dáng thành khẩn kia của Lương Tĩnh Viên, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

“Đông Phương Ly kia đưa ta vào chỗ chết, ta sẽ không bỏ qua nàng ta. Hi vọng Quán chủ có thể dùng Quán Đỉnh Đại Pháp làm tăng tu vi của ta, như vậy ta có thể ở trên tư cách chiến chém giết Đông Phương Ly, xem như là báo thù cho chính mình!

Ta sẽ ở trên tư cách chiến đạt được thứ bậc tốt nhất, đây chính là chuyện cuối cùng ta có thể làm vì Lương gia, hi vọng Quán chủ thành toàn.”

Nghe được lời nói của Lương Tĩnh Viên, Lương Đỉnh Thiên liền cảm thấy vấn đề chính mình vẫn phiền não mấy ngày nay lặng lẽ biến mất, chỉ cần Lương Tĩnh Viên ở trên tư cách chiến vượt lên đứng thứ nhất, như vậy cho đến lúc trước khi lần tư cách chiến tiếp theo bắt đầu địa vị Lương gia bọn họ không cần lo lắng.

Ở trong khoảng thời gian ngắn này bọn họ cũng có thời gian một lần nữa bồi dưỡng ra một tên đệ tử cao thủ, nhất thời Lương Đỉnh Thiên là chỉ cảm thấy nhìn Lương Tĩnh Viên rất thuận mắt, trước kia sao lại không phát hiện Lương Tĩnh Viên tốt như thế nhỉ?

Tuy trong lòng tràn đầy vui sướng, nhưng trên mặt Lương Đỉnh Thiên lại ra vẻ chần chờ nói: “Tĩnh Viên, ngươi xác định phải làm như vậy sao? Như vậy thực lực của ngươi sẽ không có khả năng tăng cấp.”

“Ta sắp là người chết, tăng thực lực lên vốn là một chuyện không thể nào, hi vọng Quán chủ thành toàn!” Vẻ mặt Lương Tĩnh Viên kiên trì, sau khi biết được kết quả hắn đã có quyết định này, hiện nay tới đây tuyệt đối là biện pháp tốt nhất lúc này.

Nhìn bộ dáng quả quyết kia của Lương Tĩnh Viên, Lương Đỉnh Thiên do dự một hồi lâu, lúc này mới gật đầu nói: “Được rồi, ngươi đã khăng khăng như thế, ta sẽ thành toàn cho ngươi!”

“Đa tạ Quán chủ! Đệ tử nhất định dốc hết khả năng ở trên tư cách đứng chiến đạt được biểu hiện tốt!” Trên mặt Lương Tĩnh Viên để lộ ra một chút ý cười, Đông Phương Ly, ngày tận thế* (ngày chết) của ngươi đã tới!

“ Lấy tu vi bây giờ của ngươi chỉ là kém Đông Phương Hào một chút mà thôi, một khi sử dụng Quán Đỉnh Đại Pháp, chắc chắn ngươi là đệ tử có tu vi cao nhất trong tất cả các đệ tử, thời gian hai tháng ngắn ngủn tuyệt đối sẽ không có người nào vượt qua ngươi, về phần Đông Phương Ly chắc chắn cũng không phải là đối thủ của ngươi.”

Thủy gia.

Mấy ngày nay Thủy Khinh Nhu vẫn ở trong phòng, nàng không muốn gặp người cũng cảm thấy không có mặt mũi gặp người, đời này nàng chưa từng trải qua chuyện mất thể diện như vậy!

Kể từ sau khi chuyện trong tửu lâu phát sinh lúc đó, nàng nghiễm nhiên trở thành một trò cười, nữ thần trong lòng mọi người lại dùng bộ dáng khó coi như vậy nằm ở trong hành lang tửu lâu, còn bị nhiều người như thế vây xem, điều này thật sự là. . . . . .

“Bịch ” Thủy Khinh Nhu đem bình hoa ném vỡ trên mặt đất, tức giận nói: “Ghê tởm, ta nhất định sẽ khiến cho Đông Phương Ly trả giá thật nhiều!”

Thủy Khinh Tiếu lúc này đã ở bên cạnh Thủy Khinh Nhu, tâm tình của nàng hiển nhiên cũng không tốt hơn Thủy Khinh Nhu là mấy, lập tức lên tiếng nói: “Tỷ tỷ, bây giờ khó chịu ở nơi này cũng không có tác dụng gì, chi bằng cố gắng tu luyện tăng tu vi, thời điểm tư cách chiến dốc lòng rửa sạch nhục nhã lúc trước!”

“Nhưng bây giờ rất nhiều người đều nói ta kém diện mạo xinh đẹp của Đông Phương Ly, cho dù ta ở trên tư cách chiến đem nàng đánh bại vậy thì như thế nào? Huống chi chiêu thức quỉ dị kia của nàng ta, ngươi cũng trông thấy.” Thủy Khinh Nhu cắn môi nói.

“Tỷ tỷ, lúc ấy Đông Phương Ly là đánh lén, nếu là chính diện đối chiến nàng ta sao có thể là của đối thủ của tỷ? Tỷ là cao thủ đệ nhất của Thủy gia, thực lực của Đông Phương Ly sao có thể hơn tỷ.”

Nghe được những lời này, sắc mặt Thủy Khinh Nhu mới tốt hơn mấy phần: “Nói như vậy cũng đúng, nếu Đông Phương Ly kia không hạ độc Lương Tĩnh Viên thì không thể đánh bại hắn, thời điểm tư cách chiến chính là không cho phép hạ độc, như vậy ta không cần kiêng nể nàng ta.”

Thấy Thủy Khinh Nhu nghĩ thông suốt điểm này, Thủy Khinh Tiếu không ngừng cố gắng nói: “Trên đài tỷ võ đao kiếm không có mắt, nếu tỷ tỷ không cẩn thận một chút đem nàng ta giết chết, đó cũng là chuyện không có cách nào khác. Đông Phương Ly vừa chết, danh hiệu mỹ nhân đệ nhất không phải thuộc về tỷ sao?”

Trong mắt Thủy Khinh Nhu hiện lên một chút kỳ dị: “Khinh Tiếu, vẫn là đầu óc của muội xoay chuyển mau, ha ha.”

“Hắc hắc, muội cũng chỉ là thử nghĩ mà thôi, việc thực hiện cuối cùng phải dựa vào tỷ tỷ a.”

. . . . . .

Thời gian hai ngày chỉ trong chớp mắt, hôm nay chính là ngày buổi đấu giá tiến hành.

Sau khi hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt biết được địa điểm buổi đấu giá tiến hành, buổi sáng đã trôi qua, thời gian tiến hành buổi đấu giá chính là buổi chiều.

Sáng sớm đi tới hiện trường của buổi đấu giá đương nhiên là có lý do của bọn họ, nếu đơn giản chỉ tham gia buổi đấu giá thì buổi chiều mới có thể tới, nhưng bọn họ muốn gửi bán thì đến sớm một chút.

Đi vào bên trong buổi đấu giá, đáng chú ý tới chính là ba chữ to Giám Bảo Các ở bên trái, không khỏi hướng phía đó đi tới. Thời điểm hai người tới Giám Bảo Các, vừa vặn không có người nào.

“Các ngươi là tới gửi bán ?” Phúc bá đánh giá hai người trẻ tuổi trước mắt lên tiếng nói.

“Đúng vậy.” Hàn Như Liệt gật đầu đáp.

“Không biết hai vị tiểu hữu cần gửi bán cái gì?” Sắc mặt Phúc bá không có chút biến hóa nào, ngày thường người tới gửi bán cũng không ít, nhất tại nơi này trước khi buổi đấu giá tiến hành, người đến đây gửi bán càng không phải những người bình thường.

“Một chút đan dược cùng với áo giáp.” Sắc mặt Hàn Như Liệt dửng dưng* (lạnh nhạt) trả lời.

“Lấy ra xem một chút đi.” Trong mắt lão giả hiện lên vẻ hứng thú, bất luận là đan dược hay là áo giáp đối với Tu Luyện Giả mà nói đều là bảo bối cực kỳ cần thiết.

Nghe thấy lời nói lão giả, Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly lấy ra thành quả* (kết quả) nỗ lực của chính mình trong khoảng thời gian này, thời điểm lão giả nhìn thấy Hàn Như Liệt lấy áo giáp ra , trong mắt lão để lộ sự kinh ngạc nồng đậm.

Người bình thường đến đây gửi bán áo giáp phần lớn đều là đạt được từ trong tay của Tu Luyện Giả khác không thích hợp với bản thân lúc này mới lấy ra gửi bán, cho nên muốn trở lại mua cái thích hợp với bản thân mình, nhưng Hàn Như Liệt trước mắt rõ ràng sẽ thuộc nhóm này, bởi vì áo giáp mà hắn lấy ra ước chừng có hơn 10 cái.

Trong đầu lão giả không khỏi nghĩ đến một loại khả năng, đó chính là người thanh niên trước mắt bản thân có thể là một gã Chế Giáp Sư, bằng không làm sao có thể vừa ra tay đã lấy ra nhiều áo giáp như vậy?

“Các hạ là một vị Chế Giáp Sư?” Phúc bá lên tiếng dò hỏi, trong lời nói mang theo một phần tiểu tâm dực dực* (dè dặt, cẩn thận từng li từng tí).

Sự tôn quý của Chế Giáp Sư mọi người đều biết, bất luận đối phương chế tạo ra áo giáp như thế nào, chỉ cần là một thân phận Chế Giáp Sư kia liền vượt xa Tu Luyện Giả bình thường, tuổi còn trẻ như vậy có thể chế tạo ra áo giáp, thành tựu về sau thật đúng là bất khả hạn lượng* (chắc là tiền đồ rộng lượng).

Hàn Như Liệt khẽ gật đầu xem như là thừa nhận thân phận của mình, hôm nay để lộ ra thân phận của mình tới đây Phúc bá làm việc cũng sẽ càng thêm cẩn thận một chút, huống chi điều này cũng không có cái gì mà phải giấu diếm.

Nhìn thấy Hàn Như Liệt thừa nhận, thái độ của Phúc bá nhất thời càng thêm cung kính vài phần, lưng lão cũng là hơi khom xuống phía dưới vài phần, tỏ ra càng thêm cung kính.

Tại thời điểm tầm mắt của Phúc bá chuyển hướng sang Mộ Chỉ Ly, thì hơi lộ vẻ bình tĩnh, bởi vì Mộ Chỉ Ly lấy ra chỉ là năm bình sứ trắng mà thôi, lập tức không khỏi lên tiếng hỏi: “Không biết đây đều là đan dược gì?”

“Trong ba bình sứ trắng này chính là Bách Chuyển Đan, trong hai bình sứ trắng này chính là Lưu Di Đan.” Mộ Chỉ Ly chậm rãi lên tiếng nói.

Lời này vừa nói ra, trên mặt Phúc bá đột nhiên biến hóa, vốn là lạnh nhạt biến thành cực kỳ kinh ngạc, đến nỗi nhìn Mộ Chỉ Ly như vậy một lúc cũng không có phục hồi lại tinh thần.

“Ngươi là nói đây là Bách Chuyển đan và Lưu Di đan?” Phúc bá không thể tin được hỏi lại một lần nữa.

Mộ Chỉ Ly gật đầu khẳng định, nhìn thấy một màn này, Phúc bá mới tiếp nhận sự thật trước mắt, tầm mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly càng thêm cung kính.

Bách Chuyển đan này cùng với Lưu Di đan đều là bảo bối ngày thường khó gặp ah, một viên đan dược đặt ở trên buổi đấu giá có thể nói là bảo bối áp trục, chỉ là bây giờ xuất hiện ở trước mặt mình thế nhưng ước chừng có hơn năm bình? Điều này có phần hơi khoa trương một chút.

Mặc dù trong lòng kinh ngạc, hắn cũng biết chuyện này làm không phải giả vờ, dù sao chỉ cần kiểm tra một chút liền có thể biết đây tất cả có phải thật vậy hay không, đối phương thật sự không cần thiết phải lừa gạt.

“Xin hỏi các hạ là một vị Luyện Đan Sư sao?” Phúc bá hít sâu một hơi lên tiếng hỏi

“Đúng vậy.” Mộ Chỉ Ly nhẹ giọng đáp, nàng tự nhiên là hiểu rõ sự kinh ngạc của Phúc bá, lực hấp dẫn của hai loại đan dược này đối với Tu Luyện Giả nàng hiểu rất rõ, chính vì vậy nàng mới đưa hai loại đan dược này lấy ra, chắc chắn dùng chúng có thể đổi được một ít bảo bối.

Dĩ nhiên, bản thân nàng vẫn có hàng tích trữ, bằng không cũng sẽ không đem lấy ra bán đấu giá.

Nghe được câu trả lời của Mộ Chỉ Ly, Phúc bá cũng không biết nên nói cái gì cho phải, thật là người không thể xem bề ngoài, hai người trẻ tuổi trước mắt vậy mà giỏi như thế, ngày thường hắn chứng kiến những Chế Giáp Sư cùng với Luyện Đan Sư đến đây đều là lão đầu tử*(lão già, người nhiều tuổi), khó có thể là đồ đệ của đại sư nào?

Mặc dù trong lòng rất là tò mò, nhưng Phúc bá vẫn không lên tiếng hỏi, vạn nhất làm cho đối phương mất hứng chính là lợi bất cập hại* (được nhiều hơn mất), hắn thường xuyên tiếp xúc với những người này, đương nhiên là hiểu rõ tính cách kỳ quái* (kỳ lạ) của bọn họ.

“Có thể giúp chúng ta nhanh chóng an bài đấu giá không?” Hàn Như Liệt lãnh đạm hỏi, thái độ kia không có nửa điểm khẩn thiết, giống như đây chỉ là một chuyện không thể bình thường hơn nữa.

“Đó là đương nhiên, buổi chiều hôm nay đúng lúc có buổi đấu giá đặc biệt, đến lúc đó sẽ đem chúng tham gia đấu giá, không biết hai vị nghĩ như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.