Y Thủ Che Thiên

Chương 79: Q.5 - Chương 79: Huyết Nhân Hạt




Mộ Chỉ Ly nghiên cứu một lúc rất lâu, nàng vẫn quyết định phối dược tề mà không phải là đan dược. Tuy rằng hiệu quả của dược tề có thể không tốt bằng đan dược, nhưng cũng đủ dùng rồi, bởi vì ở tình huống hiện tại, nàng căn bản không thể nào luyện chế ra đan dược được. Nửa ngày sau, Mộ Chỉ Ly đứng nhìn lọ dược tề băng lam sắc trong tay mình, khóe miệng mơ hồ vẽ nên một đường cong như có như không. Đôi mắt cơ trí của nàng quét một vòng xung quanh, sau khi xác định xung quanh đó không có người khác, nàng mới há miệng, đem bình dược tề băng lam sắc kia đổ vào miệng mình.

Dược tề vừa vào miệng, mang theo một chút cảm giác lạnh lẽo như băng, khiến cho toàn thân Mộ Chỉ Ly trở nên mát lạnh. Không lâu sau, Mộ Chỉ Ly cảm thấy cổ lực lượng đang gặm nhấm tâm trí mình đã dần dần biến mất. Trên thực tế, nó cũng không hề biến mất mà chỉ là không thể tạo thành ảnh hưởng đối với nàng nữa mà thôi.

Trước kia, nàng không còn cảm giác gì nên cảm thấy bình thường, nhưng hiện tại sau khi khôi phục lại tri giác, nàng lập tức nhận thấy loại cảm giác này khoan khoái dễ chịu vô cùng. Nhất định là do trước đây nàng rất yêu thích nghiên cứu một số chất độc kỳ quái, mà Huyết Sắc Mê Vụ này trên thực tế cũng được coi là một loại chất độc, hơn nữa cộng thêm tài năng phối trí dược liệu của nàng, có thể trong một khoảng thời gian ngắn như thế đã phối ra được dược tề.

Một khắc sau, Mộ Chỉ Ly lại lần nữa lấy ra một viên thuốc màu trắng, bóp thành bụi phấn rồi hít vào trong mũi. Đan dược này chỉ có một hiệu quả duy nhất, chính là khiến người ta mất đi khứu giác trong một khoảng thời gian ngắn. Trước đây, lúc nàng nhàm chán đã nghiên cứu ra. Bình thường, đan dược này rất vô bổ không có tác dụng gì, nhưng dùng ở tình huống hiện tại lại có tác dụng cực lớn.

Ngày thường, khứu giác đối với con người có tác dụng vô cùng lớn, thế nhưng ở Huyết Sắc Địa Ngục này, ngoài mùi tanh tưởi của máu ra thì căn bản không thể ngửi thấy bất cứ mùi hương nào khác cả, cho nên ở nơi này, khứu giác không hề quan trọng.

Làm xong tất cả mọi chuyện, Mộ Chỉ Ly mới hướng phía sau đi tới, trở về đội ngũ của mình. Lúc này, cũng không có nhiều người để ý tới nàng, đi đến bước này, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, đối với lần này mọi người luyện mãi cũng thành thói quen rồi.

Mộ Chỉ Ly trở lại vị trí ban đầu của mình, ngồi xuống, nhắm hai mắt tiến vào trạng thái tu luyện. Nếu như đã có thời gian, chi bằng cứ dồn tâm huyết vào tu luyện, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng chắc hẳn cũng thu được hiệu quả nhất định.

Song Mộ Chỉ Ly vừa mới tiến vào trạng thái tu luyện, nhưng nàng đột nhiên mở hai mắt ra, bởi vì nàng phát hiện nơi này căn bản không thể tu luyện được. Một khi tu luyện, huyết khí sẽ xâm nhập vào trong cơ thể bọn họ, sẽ tạo thành ảnh hưởng vô cùng lớn đối với thân thể.

Lúc Mộ Chỉ Ly cảm thấy khiếp sợ thì cũng có mấy người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chợt trên mặt bọn họ đều ửng đỏ, bắt đầu đem Thiên Lực trục xuất lực lượng kia khỏi cơ thể.

Chớp mắt ba canh giờ đã qua đi, sau khi mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức xong xui thì tình trạng cơ thể đã tốt hơn khá nhiều, hơn nữa trên mặt nhiều người còn hiện lên vẻ tự tin.

Ánh mắt của Đỗ Vũ Phàm đảo qua tất cả mọi người, sau khi xác định mọi người đã đến đông đủ mới lên tiếng:

- Trước khi lên đường, ta có một số việc phải nói rõ trước với tất cả mọi người, một chút nữa, khi chúng ta tiến sâu vào sẽ gặp Huyết Nhân Hạt. Mà chúng ta đều không nắm rõ lực công kích cũng như số lượng của Huyết Nhân Hạt, tuy nhiên tin rằng với thực lực của chúng ta, muốn đối phó với chúng sẽ không quá khó khăn. Chúng ta có nhiều người như vậy, cùng ở chung một chỗ sẽ không tránh khỏi có nhiều bất tiện. Ta cho rằng tuy chúng ta có tới năm mươi người ở cùng nhau nhưng có thể chia thành năm tiểu đội, mỗi mười người một tổ. Cứ như vậy, cho dù có gặp số lượng lớn Huyết Nhân Hạt thì mọi người cũng sẽ không bị phân tán lực lượng, có thể bình tĩnh tìm cách ứng phó.

Nghe lời Đỗ Vũ Phàm nói, mọi người đều rối rít gật đầu tán thành. Quả thật là bọn họ nhiều người như vậy, nếu như nhất thời bị đánh tan thì không khác nào chia ra năm bè bảy cánh, không có được sự đoàn kết. Tuy rằng mỗi người đều có thực lực bất phàm, thế nhưng nếu đơn độc tác chiến, lại bị Huyết Nhân Hạt vây quanh thì cho dù muốn đột phá vòng vây cũng sợ không dễ dàng.

- Ta thấy hãy để đệ tử có thực lực mạnh nhất dẫn theo đệ tử có thực lực yếu nhất, đệ tử có thực lực mạnh thứ hai dẫn theo đệ tử có thực lực yếu thứ hai. Cứ như vậy, thực lực mỗi đội đều xấp xỉ nhau, cũng khá công bằng, như thế có được không?

Đỗ Vũ Phàm nói tiếp, trên gương mặt hòa nhã cũng tràn đầy sự bình tĩnh.

- Không thành vấn đề, chúng ta cứ nghe theo lời đội trưởng!

Mọi người đều nhốn nháo lên tiếng, Đỗ Vũ Phàm quả nhiên không hỗ là người có năng lực phân tích rất mạnh. Mà nhắc đến mới nói, đề nghị này cũng vô cùng hữu dụng.

Mọi người nhanh chóng chia làm năm tổ, thực lực của Mộ Chỉ Ly thuộc loại kế chót, lại được phân cùng một tổ với Hề Phi Dương. Trình Hữu Minh cùng cùng một tổ với bọn họ, trừ ba người đó ra, trong đội ngũ còn có năm nam hai nữ. Mọi người chưa kịp làm quen với nhau, đã phải nhanh chóng xuất phát phía sau Đỗ Vũ Phàm.

Vừa đi, mọi người cũng rối rít giới thiệu từng người với nhau. Trình Hữu Minh không thể nghi ngờ chính là người cởi mở nhất, trên mặt hắn lúc nào cũng nở nụ cười tươi rối:

- Ta chính là Trình Hữu Minh của Vạn Đan Các.

Theo sau lời giới thiệu của Trình Hữu Minh, Mộ Chỉ Ly cũng chậm rãi lên tiếng:

- Bách Thảo Viên - Mộ Chỉ Ly.

So với việc mọi người nở nụ cười chờ đợi Trình Hữu Minh tự giới thiệu về mình thì thái độ của mọi người với Mộ Chỉ Ly lạnh nhạt hơn nhiều, không bởi vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì mọi người đều không biết vì sao trong danh sách này lại xuất hiện cái tên Mộ Chỉ Ly, bởi thế nên bọn họ đều cảm thấy rất bất mãn.

Mộ Chỉ Ly dường như không nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của mọi người, lẳng lặng di chuyển bên trong đội ngũ, thỉnh thoảng quan sát tình huống xung quanh. Từ trước cho tới bây giờ, nàng không thèm quan tâm đến thái độ của người khác đối với nàng, huống chi tuy mọi người bất mãn nhưng chỉ để ở trong lòng.

Hề Phi Dương thì ngay cả giới thiệu cũng chưa từng, bởi vì tất cả mọi người trong đội ngũ có người nào không biết hắn chứ? Trên mặt hắn mang theo nụ cười ấm áp, khiến tất cả mọi người đều có thiện cảm với hắn, duy chỉ có Mộ Chỉ Ly là ngoại lệ.

Theo nhận xét của Mộ Chỉ Ly, cái tên Hề Phi Dương chính là loại người nham hiểm, khẩu phật tâm xà, ở trước mặt mọi người cười tươi rối, nhưng trong lòng lại âm hiểm, hoàn toàn khác với biểu hiện ngoài mặt. Bởi thế nên nàng cũng không hề biểu hiện gì cả.

Lúc sự chú ý của Hề Phi Dương đặt trên người của Mộ Chỉ Ly, cảm thấy sự xuất hiện của Mộ Chỉ Ly ở Huyết Sắc Địa Ngục này có điều gì đó rất khó hiểu, lại nghe nói đại khái nguyên nhân từ trong miệng mọi người, cho nên ấn tượng của hắn đối với Mộ Chỉ Ly cũng không được tốt lắm.

Tuy nhiên thông qua những gì hắn quan sát được, hắn cảm thấy Mộ Chỉ Ly không hề đơn giản. Chỉ bằng đôi mắt có thể nhìn thấu tâm tính của người khác cũng đã giỏi giang hơn rất nhiều người rồi, người bình thường căn bản không thể nào nhìn thấu suy nghĩ của hắn, thế nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Mộ Chỉ Ly, hắn cảm thấy tất cả đã bị nàng nhìn thấu. Mộ Chỉ Ly đương nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của Hề Phi Dương, nhưng nàng lại không hề có bất cứ biểu hiện gì.

- Mùi máu tanh này càng ngày càng nồng đậm, huyết sắc mê vụ cũng đã trở nên khá dày đặc. Ta thấy phía trước chính là nơi mà Huyết Nhân Hạt thường lui tới.

Ôn Bỉ Quan cau mày nói.

Ôn Bỉ Quan chính là một người trong tiểu đội mười người của Mộ Chỉ Ly, hắn dường như cũng có sở trường phân tích tình huống, trên đường cũng đã phân tích cho bọn họ nghe rất nhiều chuyện.

Trình Hữu Minh khẽ gật đầu, nói:

- Ta cũng cảm thấy như vậy, chúng ta phải cẩn thận hơn, nói không chừng sẽ có một con Huyết Nhân Hạt đột nhiên xuất hiện đấy!

Nói tán dóc một hồi, Trình Hữu Minh đã yên lặng nắm chặc vũ khí trong tay.

- Mùi máu tanh này khiến người ta khó mà chịu đựng nổi, nếu cứ tiếp tục đi tới, ta thật sự sợ rằng mình sẽ điên lên mất!

Nguyễn Nhĩ Dĩnh không kiên nhẫn nói, trên mặt tràn đầy vẻ chán ghét, hiển nhiên nàng đã không cách nào chịu đựng nổi mùi máu tanh này rồi.

- Vậy cũng không còn biện pháp khác, đây chính là mùi của Huyết Sắc Địa Ngục, chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.

Trình Hữu Minh bất đắc dĩ nói. Trong đội, so với nam tử thì nữ tữ dường như chịu không nỗi mùi này, cộng thêm cảm giác ngèn nghẹt cũng khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Nghe mấy người trò chuyện, Mộ Chỉ Ly cũng giả vờ làm ra bộ dáng khó chịu, nàng không muốn để cho mọi người biết nàng căn bản không hề ngửi thấy mùi này. Năm mươi người đang cùng di chuyển, trên mặt đất cũng chưa từng truyền ra một chút âm thanh nào, đây cũng là chỗ cường đại của người tu luyện.

Đột nhiên mọi người chợt phát hiện huyết vụ cách đó không xa cực kỳ nồng đậm, vượt khỏi tưởng tượng của bọn họ. Trước đây tuy rằng sương mù dày đặc che chắn tầm nhìn của bọn họ, khiến bọn họ không nhìn thấy rõ, thế nhưng trong phạm vi nhỏ vẫn có thể thấy rất rõ. Nhưng hiện tại, quả thật phía trước sương mù vô cùng dày đặc, bọn họ căn bản không thấy rõ tình hình xung quanh!

Đỗ Vũ Phàm vung tay lên, mọi người đang cước bộ đột nhiên dừng lại, nói:

- Mọi người cẩn thận, sự tình chuyển biến khác thường tất có yêu quái, rất có thể là Huyết Nhân Hạt xuất hiện!

Nghe vậy, mọi người đều dùng ánh mắt phòng bị quan sát tất cả mọi thứ xung quanh. Một khắc sau, trong mắt mọi người hiện lên vẻ vô cùng kinh dị. Trên mặt đất, máu loãng bị huyết sắc mê vụ che đậy chậm rãi hiện ra, một vũng máu bị tác động chảy xuôi từ bên kia sang đây.

Một chút huyết dịch thấm vào trong đất cát, sỏi đá vụn vốn có màu đỏ trộn lẫn với một chút máu tươi nhuộm thành một màu nồng đậm hơn màu máu tươi vài phần. Tới bây giờ mọi người mới hiểu được vì sao đất ở Huyết Sắc Địa Ngục lại có màu sắc như vậy, quả thực khiến cho người ta sợ hãi không thôi.

Mọi người đều đem một chút Thiên Lực bao phủ lên chân mình, để đảm bảo là chân mình sẽ không bị máu tươi nhuộm đỏ, ai biết được những huyết dịch này có thể gây ra ảnh hưởng gì hay không. Mộ Chỉ Ly chậm rãi ngồi xổm xuống đất, một cây ngân châm lặng lẽ xuất hiện ở trong tay của nàng, sau khi dùng ngân châm lấy một chút máu tươi, mới tỉ mỉ quan sát.

Vừa nhìn cái này, Mộ Chỉ Ly lập tức phát hiện một số manh mối trong đó. Huyết dịch này thực sự không giống máu bình thường, nó có tác dụng mê hoặc tâm trí con người. Nếu như nhiễm nhiều máu tươi này thì sợ rằng kết cục sẽ vô cùng thảm thương.

Điều kỳ lạ nhất chính là máu tươi này còn mang theo thuộc tính ăn mòn rất mạnh, ngoài mép ngân châm thông thường đã bị ăn mòn. Một giọt máu tươi đã có uy lực như vậy, nếu như trên người dính rất nhiều máu tươi thì chắc chắn là cả người sẽ không có một khối da thịt nào toàn vẹn cả!

Trình Hữu Minh nhìn hành động của Mộ Chỉ Ly, không kềm được buộc miệng hỏi:

- Có phát hiện gì à?

Trình Hữu Minh vừa mới lên tiếng thì tất cả mọi người đều nhìn về phía Mộ Chỉ Ly. Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, nói:

- Những huyết dịch này có thuộc tính ăn mòn, hơn nữa còn có thể mê hoặc tâm trí. Thứ này giống với huyết sắc sương mù, có thể ăn mòn tâm trí của chúng ta, chỉ có điều uy lực của huyết dịch này lớn hơn một chút mà thôi.

- Làm sao ngươi biết những điều này?

Trình Hữu Minh nghi ngờ hỏi, hắn thân là chấp sự của Vạn Đan Cát mà cũng không thể nào đoán được. Còn Mộ Chỉ Ly chỉ là một đệ tử tầm thường của Bách Thảo Viên, mặc dù nàng ta có thể thông thạo về mặt dược lý, thế nhưng rõ ràng sẽ không thể nào thông thạo hơn cả dược sư được.

Lúc này, một nữ tử khác trong đám người, tên là Bách Lý Yến cũng nhíu mày hỏi:

- Ta đây như thế nào không nhìn ra được vậy? Ta đã quanh quẩn ở Vạn Đan Cát mười năm rồi, bất kể dược lý hay những thứ khác đều rất rõ ràng. Cô tới Thiên Âm Môn nhiều nhất không tới thời gian một năm, làm sao có thể biết tất cả được chứ? Cho dù trong đội ngũ này không ai xem trọng cô thì cô cũng không nên dùng thủ đoạn vụng về như vậy để thu hút sự chú ý mới phải!

Nghe những lời Bách Lý Yến nói, mọi người đều nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trong mắt đều tràn đầy vẻ chán ghét. Dưới tình huống nguy hiểm quỷ dị như hôm nay, vậy mà nàng ta còn có thể làm ra chuyện như vậy để lấy lòng mọi người, quả thật là khiến người khác chán ghét mà. Mọi người vốn đã có thành kiến với Mộ Chỉ Ly, lúc này hiển nhiên là ghét càng thêm ghét.

Sắc mặt Mộ Chỉ Ly lạnh lùng, liếc sang Bách Lý Yến, nói:

- Đây chỉ là phán đoán của ta, dù ngươi có tin hay là không tin cũng chả ảnh hưởng gì đến ta.

Bách Lý Yến cười mỉa may một tiếng, nói tiếp:

- Nói dối bị người ta vạch trần, nên chỉ có thể nói như vậy phải không? Một đệ tử có tu vi yếu như ngươi thì có tư cách gì mà phát biểu lung tung ở đây? Nếu như không có ta ở đây thì nói không chừng lời nói dối của cô thật đúng là có thể qua mắt được những người khác.

Sắc mặt Trình Hữu Minh có chút khó coi, dùng ánh mắt đánh giá Mộ Chỉ Ly và Bách Lý Yến. Hai người này, hắn đều biết cả, bây giờ lại xảy ra xung đột như vậy, quả thực là đáng xấu hổ mà.

Ánh mắt của Hề Phi Dương dừng trên khuôn mặt tinh xảo của Mộ Chỉ Ly, tuy rằng những người khác đều không tin tưởng, nhưng hắn lại cảm thấy những lời Mộ Chỉ Ly nói là sự thật. Nếu như lúc trước, Trình Hữu Minh không lên tiếng hỏi cô thì sợ rằng nàng sẽ không đem những chuyện này nói ra, về việc lấy lòng mọi người lại càng không thể nào xảy ra.

Lời nói của Bách Lý Yến chắc chắn đã khiến lửa giận trong lòng mọi người dâng cao lên, ánh mắt từng người từng người nhìn về phía Mộ Chỉ Ly hệt như hận không thể đá Mộ Chỉ Ly ra khỏi đoàn đội. Trên thực tế, bọn họ nghĩ thực lực của Mộ Chỉ Ly như vậy căn bản không có bất kỳ tác dụng gì, ngược lại còn liên lụy đến bọn họ!

- Mộ Chỉ Ly, ta mặc kệ trong hồ lô của cô chứa thuốc gì, hiện tại ở Huyết Sắc Địa Ngục cũng không có trưởng lão, mà trong mắt chúng tôi, bối cảnh của cô không hề có bất cứ tác dụng gì. Ta khuyên cô nên ngoan ngoãn đi theo mọi người, nếu như cô dám liên lụy đến chúng tôi thì ta tuyệt đối sẽ khiến cô chết rất khó coi!

Kiều Tuyết Vi giận dữ thốt lên, trong mắt cũng thoáng xuất hiện sát ý nhè nhẹ.

Nàng cùng với Đồng Mẫn Nhi chính là tỷ muội tốt nhiều năm, trước đó mấy ngày nàng nghe nói Đồng Mẫn Nhi bị cách chức chấp sự, mà người khởi xướng lên chuyện này chính là Mộ Chỉ Ly. Từ lúc biết được chuyện này, trong lòng nàng liền ghi hận với Mộ Chỉ Ly, nhưng nàng ta không ngờ lại gặp được Mộ Chỉ Ly ở nơi này.

Tuy nhiên đây vừa vặn đúng với tâm ý của nàng, nếu như động thủ với Mộ Chỉ Ly ở Thiên Âm Môn thì khó tránh được tai họa đổ xuống đầu. Thế nhưng nếu như Mộ Chỉ Ly chết ở Huyết Sắc Địa Ngục vậy thì không sao cả. Trước đó, Bách Lý Yến vừa vặn dấy lên chuyện này, cô liền bắt lấy thời cơ khiến cho tất cả mọi người đều bài xích Mộ Chỉ Ly!

Một khi cô ta bị mọi người vứt bỏ thì tại Huyết Sắc Địa Ngục này, kết cục của cô ta chỉ có một chính là chết!

Mộ Chỉ Ly nhìn Kiều Tuyết Vi đang nói chuyện trước mặt mình, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Trong ấn tượng của nàng, nàng chưa từng gặp qua nữ tữ này, vì sao cô ta lại căm thù mình như thế chứ? Nghĩ không ra lý do nên nàng cũng không tiếp tục nghĩ nữa.

- Ta có thể đến nơi này là bản lĩnh của ta, ngươi quản ta dùng thủ đoạn gì thông qua để làm gì? Ít nhất thì ngươi cũng không làm được chuyện ta làm, chỉ có chuyện này đã có thể chứng minh ta mạnh hơn ngươi rồi!

Mộ Chỉ Ly cười lạnh nói, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy băng lãnh.

Kiều Tuyết Vi ngẩn ra, nàng ta chỉ cảm thấy một cơn tức giận dâng lên đến tận cổ, nàng ta phẫn nộ chỉ vào Mộ Chỉ Ly, tức giận nói:

- Ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ để lấy dược danh ngạch, vậy mà còn có thể tự hào à? Ta thật sự khinh thường ngươi!

- Ngươi khinh thường ta thì như thế nào? Ta mà sợ ngươi sao?

Mộ Chỉ Ly vặn ngược lại, tựa hồ nàng căn bản không đem những lời của Kiều Tuyết Vi để vào mắt.

Giữa đôi lông mày của Hề Phi Dương không tự chủ được mà nhíu chặt lại, Mộ Chỉ Ly này bị cái gì thế không biết? Theo lý thuyết mà nói dưới tình huống như thế này, nàng ta cần phải nhân nhượng mới phải, đằng này nàng ta còn nói ra những lời khiêu khích như vậy, tuyệt đối là trăm lợi một hại. Cả đội ngũ vốn không có người nào yêu thích nàng, hơn nữa lại thêm bộ dáng kiêu căng ngạo mạn này, nói không chừng nàng ta sẽ bị đuổi khỏi đội ngũ mất!

Lấy trí thông minh của Mộ Chỉ Ly, nàng ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện biết trước là sẽ có kết quả xấu như vậy, thế nhưng nàng ta lại thực sự làm như thế, chẳng lẽ nàng ta muốn một mình tách khỏi đội ngũ sao?

Bách Lý Yến nhịn không được lớn tiếng quát:

- Người như ngươi căn bản là đồ bỏ đi, có bản lĩnh thì ngươi hãy lập tức rời khỏi đội ngũ của chúng ta đi, ngược lại chúng ta cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh gì?

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly trầm mặc, cũng không nói thêm lời nào. Ánh mắt của nàng đảo qua tất cả mọi người, chợt cúi đầu, bộ dáng giống như sợ mọi người vứt bỏ nàng ở nơi đây vậy.

Nhìn bộ dáng như vậy của Mộ Chỉ Ly, Bách Lý Yến lại càng thêm kiêu ngạo, cười to nói:

- Thế nào? Không phải vừa rồi ngươi rất đắc ý sao? Có bản lãnh thì lập tức rời đi đi! Ta thật sự muốn xem ngươi có chỗ nào đặc biệt hơn người, hóa ra chỉ là một con con rùa đen rúc đầu mà thôi!

- Đúng vậy, bây giờ ta mới thấy rõ người như nàng ta không có gì tốt cả. Ta thấy nếu như nàng ta rời khỏi chúng ta thì rất nhanh sẽ biến thành một thi thể, ha ha.

Kiều Tuyết Vi cười đắc ý nói.

Mọi người khẽ nhíu mày, tuy rằng lúc trước biểu hiện của Mộ Chỉ Ly quả thật có chút kiêu căng, thế nhưng những lời của Bách Lý Yến cùng với Kiều Tuyết Vi cũng thật sự rất khó nghe. Tuy nhiên dù mọi người đều có suy nghĩ như vậy nhưng không ai nói ra cả, dù sao thì vì một tên phế vật như Mộ Chỉ Ly mà đắc tội với Bách Lý Yến cũng với Kiều Tuyết Vi cũng không phải là một vụ làm ăn có lời.

Bất thình lình, sắc mặt của Mộ Chỉ Ly đỏ lên, ngẩng đầu, lấy ánh mắt tức giận nhìn Bách Lý Yến cùng với Kiều Tuyết Vi, nói:

- Các ngươi quả thật khinh người quá đáng! Ta mới không phải là không dám rời đi! Phán đoán của ta vốn là chính xác, chính các ngươi không nhìn ra được, còn nói là ta không đúng nữa. Ta mới là người cảm thấy hổ thẹn thay các ngươi! Ở Vạn Đan Các mười năm, vậy mà không thể nhận ra huyết dịch này có thuộc tính ăn mòn, quả thực khiến người ta sợ hãi!

Sắc mặt Bách Lý Yến nhất thời trở nên khó coi, nói:

- Ngươi có chứng cớ gì chứng minh lời ngươi nói là đúng?

- Tự các ngươi dùng tay chạm vào huyết dịch chẳng phải sẽ biết ngay sao? Thật sự hài hước mà, chẳng lẽ các ngươi không dám thử sao?

Mộ Chỉ Ly giễu cợt nói.

- Đừng có ở đó nói là Bách Lý Yến không dám, ngươi có bản lãnh thì lập tức rời khỏi đội ngũ đi!

Kiều Tuyết Vi hung hăng nói, nàng ta chính là từ lời nói của Mộ Chỉ Ly tìm được chỗ sơ hở. Cái nàng ta muốn chính là đuổi Mộ Chỉ Ly khỏi đội ngũ của bọn họ, để nàng ta tự sinh tự diệt.

Mộ Chỉ Ly hừ lạnh một tiếng, nói:

- Rời đi thì rời đi, có gì nghiêm trọng chứ?

Dứt lời, Mộ Chỉ Ly liền làm bộ mặt tức giận mà đi về phía sau, bộ dáng thản nhiên kia thật sự muốn tách khỏi bọn họ!

Trông thấy Mộ Chỉ Ly muốn rời khỏi, Trình Hữu Minh không nhịn được lên tiếng:

- Mộ Chỉ Ly, nàng đừng kích động, Huyết Sắc Địa Ngục này nguy hiểm trùng trùng, một mình nàng rời khỏi quả thực quá nguy hiểm!

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly xoay đầu lại dùng một đôi mắt sâu sắc nhìn Trình Hữu Minh một cái, rồi nói:

- Trình sư thúc, thúc là người tốt, nếu như Mộ Chỉ Ly ta có thể trở lại Thiên Âm Môn, ta nhất định sẽ không quên hôm nay thúc đã giữ ta ở lại! Ta đã thật sự không thể ở lại nữa rồi, tất cả bọn họ đều bài xích ta. Nếu như ta cứ tiếp tục ở lại chỉ làm trò cười cho mọi người thôi, chi bằng ta mau chóng rời khỏi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.