Y Thủ Che Thiên

Chương 141: Q.5 - Chương 141: Người từ bên ngoài tới​




Nhìn dáng vẻ lo lắng kia của muội muội, Ích Hàn khẽ mỉm cười, đưa tay sờ đầu của Ích Quỳ, cười nói:

- Chuyện này nhất định sẽ được giải quyết thỏa đáng, muội không cần quá lo lắng đâu.

Vất vả lắm muội muội hắn mới có thể vui vẻ như thế, hắn thật sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt u sầu của muội ấy.

Nhưng lời nói của Ích Hàn cũng không thể khiến cho vẻ u sầu trên mặt Ích Quỳ giảm đi chút nào. Nàng kéo tay Ích Hàn lại, đôi mắt trong suốt lóe lên ánh sáng:

- Ca! Muội không muốn thấy Hàn Mặc không vui, thật ra thì muội cũng không có để ý đến thân phận địa vị của chàng ấy, chỉ cần có thể ở cùng chàng thì tốt lắm rồi.

Nàng nghĩ vô cùng đơn giản, vứt bỏ tất cả những thứ khác qua một bên, nàng chỉ muốn ở cùng với Mộ Hàn Mặc. Bất kể chàng có thể cho nàng thứ tốt hay không, bất kể chàng có thể có danh tiếng ở Bồng Lai tụ địa hay không, chỉ cần chàng ấy đối với nàng một lòng một dạ, như vậy thì nàng không cần quan tâm đến những thứ khác.

Nghe được những lời Ích Quỳ nói, trong mắt Ích Hàn hiện lên ý cười mơ hồ:

- Muội có thể đem những lời này nói với Mộ Hàn Mặc không?

Ích Quỳ cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Không có, mẫu thân nói nữ tử không thể nói ra những lời như vậy!

- Ích Quỳ!

Giọng nói của Ích Hàn rất dịu dàng, hai tay đặt ở trên bả vai của Ích Quỳ, nhìn thật sâu trong mắt nàng, nói:

- Mẫu thân nói không sai, tuy nhiên nếu như muội đã nhận định người này rồi thì nói ra những lời như vậy chính là một sự ủng hộ rất lớn đối với hắn. Hiện tại, cái mà Hàn Mặc đối mặt không chỉ riêng áp lực từ mẫu thân mà còn không thể nắm chắc tâm tư của muội. Muội hãy tin tưởng ánh mắt của ca ca, thành tựu của Mộ Hàn Mặc trong tương lai cũng không thấp đâu.

Vẻ mặt của Ích Hàn rất nghiêm túc, Mộ Hàn Mặc có người tỷ tỷ như Mộ Chỉ Ly, tuy rằng tất cả còn chưa có tiến hành, thế nhưng hắn tin chắc rằng không bao lâu nữa thì Mộ Chỉ Ly sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho Mộ Hàn Mặc. Cho dù bỏ Mộ Chỉ Ly sang một bên, chỉ nói đến Mộ Hàn Mặc thôi thì sau này hắn nhất định sẽ trở thành anh tài.

Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng tu vi đạt đến cảnh giới như thế cũng rất hiếm có, bất luận là tính cách hay là tâm tính đều không tệ, hơn nữa còn cực kỳ cố gắng chịu khó. Người như vậy, chỉ cần cho hắn thời gian đủ dài thì tương lai sau này chắc chắn có thể tạo nên danh tiếng vang dội.

Hắn ở Bồng Lai tụ địa lâu như vậy, bản lĩnh nhìn người rất chính xác. Trước mắt chính là người muội muội hắn yêu thương nhất, hắn đương nhiên hy vọng rằng Ích Quỳ có thể hạnh phúc.

Lời nói của Ích Hàn dần dần hạ xuống thì vẻ kiên định trong mắt của Ích Quỳ càng ngày càng nồng đậm, gương mặt vốn thẹn thùng xấu hổ cũng trở nên kiên định hơn, ngước mắt lên hỏi:

- Ca ca, nếu như muội làm như vậy thì... thì chỗ mẫu thân phải làm sao?

Khóe môi Ích Hàn khẽ nhếch lên:

- Chỗ mẫu thân cũng chỉ có thể dựa vào hai người bọn muội biểu hiện tấm lòng mà thôi. Tuy nhiên chỉ cần hai người đồng lòng thì tin rằng mẫu thân cũng sẽ không ngăn cản.

Đối với Liễu Như Sương, hắn gần như hiểu rất rõ ràng, tuy nói năng có chút chua ngoa nhưng trong lòng thì mềm như đậu hủ.

Người Liễu Như Sương thương yêu nhất chính là Ích Quỳ, chỉ cần Ích Quỳ nũng nịu một chút, như vậy thì những trở ngại đó cũng không khó vượt qua, huống chi muội muội bảo bối của mình cũng không vội xuất giá như vậy.

Nụ cười nơi khóe miệng của Ích Quỳ dần dần mở rộng, bước vội ra ngoài, cười duyên nói:

- Cám ơn ca ca! Muội đi tìm Hàn Mặc!

Vừa dứt lời, bóng dáng nhỏ bé chợt biến mất, nàng chạy đi tìm Mộ Hàn Mặc. Ích Hàn quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng vui sướng kia thì ý cười nơi đáy mắt của hắn càng thêm sâu đậm hơn. Mộ Hàn Mặc, ta đem muội muội mà ta yêu quý nhất giao cho ngươi, mong rằng ngươi sẽ không khiến cho ta thất vọng.

Ngay lúc Mộ Hàn Mặc quyết định đi tìm Liễu Như Sương, để bày tỏ thái độ của mình thì đột nhiên nghe được một trận tiếng bước bước chân. Mộ Chỉ Ly và Mộ Hàn Mặc gần như đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng xinh đẹp đang chạy đến kia, nhưng hai người cũng không hiểu Ích Quỳ muốn làm gì.

Ích Quỳ hóa thành một luồn ánh sáng chạy đến bên cạnh Mộ Hàn Mặc, Mộ Hàn Mặc cũng chậm rãi đứng dậy, thoáng kinh ngạc nói:

- Ích Quỳ! Muội làm sao vậy?

Ích Quỳ kéo cánh tay của Mộ Hàn Mặc, trên gương mặt tuyết trắng thoáng ửng hồng, nói:

- Hàn Mặc, ta tới chỉ muốn nói cho chàng biết, ta không thèm quan tâm đến những lời mẫu thân ta nói, chỉ cần trong lòng chàng có ta thì ta bằng lòng nắm tay chàng đi đến chân trời góc bể.

Mộ Hàn Mặc khẽ run, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự nghiêm túc trước mặt mình, không kềm được mà nắm chặc bàn tay của Ích Quỳ, trên khuôn mặt tuấn lãng cũng nở một nụ cười hạnh phúc.

Nhìn thấy một màn này, Mộ Chỉ Ly lập tức bước nhanh ra ngoài, nàng tiếp tục ở chỗ này cũng chỉ cản trở đôi trẻ mà thôi. Vốn nàng lo lắng nhất chính là thái độ của Ích Quỳ, bây giờ xem ra vấn đề không còn tồn tại nữa rồi. Về phần cốc chủ phu nhân, nàng tin rằng thái độ của bà cũng sẽ không cứng rắn như vậy.

Thiên Huyền Đại Lục.

Sau khi Tần Lãng tiến vào thông đạo của Phân thế giới thứ mười sáu thì tâm trạng của hắn vẫn treo ngược trên cành cây, chỉ hy vọng là bản thân mình đừng có vừa tiến vào Phân thế giới liền bị chém giết ngay tại chỗ. Chỉ tiếc là lúc đó chỉ có một lựa chọn duy nhất mà thôi, so với việc lập tức phải chết ở trong tay mấy người bọn họ thì tình huống trước mắt vẫn tốt hơn một chút.

Chẳng qua là vì sao cái thông đạo trước mắt này lại cho hắn một cảm giác hoàn toàn khác với thông đạo trước kia khi hắn quay trở về vương quốc của mình. Đến tột cùng là khác ở nơi nào thì hắn cũng hoàn toàn không thể nói ra được, nhưng hắn lại cảm nhận được một sự tồn tại kỳ lạ.

Đi trong thông đạo này nửa ngày thì Tần Lãng cũng cảm giác tâm tình của mình đã nhanh chóng lắng xuống, sau đó hắn nhìn thấy một luồng ánh sáng, mà tim của hắn cũng lần nữa thấp thỏm không yên.

Trưởng lão của Thiên Âm Môn cảm nhận được trong thông đạo truyền tới một tia chấn động, lúc này trên gương mặt già nua cũng xuất hiện một tia vui mừng, xem ra bọn người Lăng Lạc Trần lại lần nữa gởi thư hoặc là tài nguyên tu luyện đến.

Trước đó không lâu vừa mới gởi tài nguyên đến đây, mà những tài nguyên đó đủ cho mọi người dùng một đoạn thời gian. Tuy nhiên, bất luận là loại gì cũng đều vô cùng tốt, dẫu sao khi biết được bọn họ sống ở Chủ thế giới thì hắn cũng yên tâm hơn.

Trên mặt của Thiên Ngô tràn đầy sự vui mừng, hắn mới vừa từ bên trong đi ra liền đụng phải Phong Bạch cũng đang đứng nghênh đón, hai người nhìn nhau cười:

- Môn chủ cùng với môn chủ phu nhân vừa mới rời khỏi thì không ngờ phía bên Chủ thế giới lại truyền đến tin tức, nói thật không biết phải nói vừa khéo đúng dịp môn chủ rời đi hay là bọn họ gởi đến không đúng lúc đây.

- Ha ha, không biết lần này là cái gì, dù sao thì mỗi một lần truyền tống đều có thể thành công đến nơi này.

Phong Bạch cười nói, thông đạo này vẫn chưa được sửa xong, cho nên khi bọn người Lăng Lạc Trần từ Chủ thế giới gởi đồ tới, thường xuyên sẽ gặp phải tình huống không nhận được.

Thiên Ngô cùng với tất cả những trưởng lão bước nhanh từ Môn Chủ Điện đi đến, nhưng khi bọn họ đi đến gần thông đạo thì trong mắt bọn họ cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc, bởi vì trước mắt không phải là đồ vật gì mà là một con người!

Một người! Trước đây bọn họ cũng chưa từng thấy người xuất hiện!

Thiên Ngô cùng với những vị trưởng lão khác cơ hồ đều sửng sốt, đây rõ ràng không phải là người của Thiên Huyền Đại Lục bọn hắn trước kia đã truyền tống đến Chủ thế giới, dù sao thì thông đạo có vấn đề, cho nên mọi người chỉ có thể đi chứ không thể trở về, như vậy thì người sống sờ sờ trước mắt này là chuyện gì đã xảy ra?

Tần Lãng vừa mới xuất hiện liền nhìn thấy mấy người đang đi về phía mình thì trên mặt hắn bỗng hiện lên vẻ sợ hãi, vội vàng lúng túng nói:

- Xin lỗi, tôi chính là người ở Chủ thế giới, do không cẩn thận nên mới đi lạc đến đây, tôi sẽ lập tức rời đi, hy vọng mấy vị chấp pháp sẽ nương tay cho!

Tần Lãng vừa dứt lời thì đám người Thiên Ngô trưởng lão cũng hiểu rõ tất cả, trong lòng dâng lên một nỗi kinh hoàng. Lại có người từ chủ thế giới đánh bậy đánh bạ mà tiến vào Thiên Huyền Đại Lục, đây chính là điều mà trước đó bọn họ luôn lo lắng, dù sao thì người ở Chủ thế giới có thực lực mạnh hơn rất nhiều so với bọn họ.

Có thể nói cho dù là người có tu vi thấp nhất ở Chủ thế giới đến Thiên Huyền Đại Lục cũng đều là cường giả, không ai có thể sánh được. Bọn họ tuyệt đối không thể để cho người trước mặt biết được tất cả mọi thứ ở Thiên Huyền Đại Lục. Thiên Ngô phản ứng cực nhanh, vội vàng nói:

- Mau chóng rời đi, bằng không thì ... Chết!

Tần Lãng vội nói

- Dạ dạ, tôi lập tức rời đi!

Nếu trở lại thì bọn chúng cũng sẽ không canh giữ ở bên ngoài thông đạo số mười sáu nữa chứ? Nếu như bọn chúng vẫn ở đó, vậy thì mình trở lại chẳng phải rất thê thảm sao?

Nghĩ đến đây, Tần Lãng vội nói:

- Chấp pháp giả, không biết tôi có thể ở chỗ này một lúc được không? Một lát nữa tôi sẽ rời đi! Ở cửa thông đạo bên Chủ thế giới có người đuổi giết tôi, nếu như bây giờ tôi trở về thì rất khó giữ lại cái mạng này!

- Không được, nếu như bây giờ ngươi không chịu rời đi thì chúng ta sẽ giết ngươi ngay lập tức!

Thiên Ngô vội nói, đem nỗi lo lắng trong lòng cùng với đôi tay đang run rẩy giấu đi, người này lỡ xông đến, rõ ràng không có phát hiện ra bất cứ đầu mối nào. Một khi hắn phát hiện ra, vậy thì Thiên Huyền Đại Lục không xong rồi!

Tần Lãng thầm kêu không xong rồi, xem ra mình chỉ có thể cam chịu trở về thôi, hy vọng là bọn chúng không có tiếp tục canh giữ bên ngoài thông đạo. Tần Lãng xoay người, định bụng quay trở lại thông đạo, nhưng trước khi hắn rời đi, hắn không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía mấy vị chấp pháp giả trước mắt. Nói cho cùng thì trước đây hắn cũng chưa từng thật sự thấy qua những người nơi này, cũng không biết Phân thế giới này là Phân thế giới nào.

Nhưng Tần Lãng vừa nhìn thì không nhịn được mà trợn to mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, hắn có nhìn lầm hay không? Thực lực của mấy vị Chấp pháp giả trước mắt chỉ là Càn Khôn Cảnh?

Chằng lẽ Chấp pháp giả có việc gì đó nên đã vắng mặt? Thế nhưng tuổi của mấy lão giả trước mắt này đều không nhỏ, thế nhưng tu vi sao lại thấp như vậy? Chỉ có điều nếu như tu vi của bọn họ thấp hơn mình, vậy thì mình có thể nhân cơ hội này mà ở đây lâu một chút, đợi đến khi mấy vị Chấp pháp giả đó đến đây mới đi cũng không muộn. Đến lúc đó thì bọn họ sẽ biết được cái mạng nhỏ của bọn họ không thể giữ được.

Tần Lãng cười đắc ý, thật sự là trời không muốn hắn chết. May là mình tùy ý nhảy vào Phân thế giới này, hắc hắc ... muốn Tần Lãng hắn chết cũng không dễ dàng như vậy!

Nhìn thấy động tác của người kia dừng lại, Phong Bạch vội hỏi:

- Sao ngươi còn không chịu rời đi? Muốn chết ở chỗ này sao?

Tần Lãng cười hắc hắc, vẻ mặt kia của hắn cực kỳ vô lại, nghiễm nhiên giống hệt như một tên lưu manh, hắn cười nói:

- Thực lực của ngươi như vậy có tư cách gì ở trước mặt của ta kêu gào ầm ĩ? Đợi đến khi Chấp pháp giả đến thì ta sẽ rời đi!

Phong Bạch chợt cứng đờ, không kềm được mà nhìn về phía Thiên Ngô bên cạnh, giờ đây trong lòng mấy vị trưởng lão đều bồn chồn không yên, bọn họ không có thực lực để giải quyết cái tên Tần Lãng này. Tuy rằng bon họ không biết tu vi thật sự của Tần Lãng như thế nào, nhưng bọn họ có thể nhận thấy khí tức trên người Tần Lãng sâu không lường được.

- Nếu như hiện giờ ngươi không chịu rời đi thì ta sẽ lập tức đi tìm Chấp pháp đến!

Thiên Ngô nhíu mày nói.

Tần Lãng cười khẩy:

- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để cho ngươi rời đi sao? Ngươi nghĩ ta là người ngu à?

Mặc dù thực lực của hắn ở Chủ thế giới là tồn tại ở dưới chót, nhưng muốn đối phó với mấy tên Càn Khôn Cảnh này thì không có vấn đề gì.

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Thiên Ngô trở nên khó coi, đúng như lời Tần Lãng nói, chỉ cần Tần Lãng không cho hắn rời khỏi thì hắn căn bản là không có biện pháp rời đi, bây giờ phải làm như thế nào đây?

Đám người Phong Bạch đều rơi vào trầm mặc, nếu như một lúc nữa không thấy Chấp pháp đến đây thì Tần Lãng nhất định sẽ phát hiện ra sự tình không thích hợp, đến lúc đó thì cục diện coi như là không tốt rồi. Sao người trước mắt lại trùng hợp tới như thế? Thông đạo cũng không hề hoạt động bình thường, nhưng hắn lại vừa vặn xuất hiện ở nơi này, thật không biết là cần phải nói cái gì đây nữa?

Tần Lãng đem biểu cảm trên mặt cùng với những ánh mắt ra hiệu của đám người Phong Bạch thu hết vào trong đáy mắt, trong đầu hắn cũng có chút nghi ngờ. Thái độ của đám người này dường như không hề ăn khớp với nhau, là chột dạ? Theo lý thuyết người chột dạ phải là mình mới đúng, một khi Chấp pháp giả kia tới đây thì mình phải lập tức rời khỏi, bọn họ sẽ tránh bị mình giết chết ngay tại chỗ, vì sao đám người trước mắt lại lo lắng như vậy?

Sau khi phát hiện đám người Phong Bạch chột dạ thì Tần Lãng cảm thấy bớt lo lắng vài phần, liền ngồi một bên, ung dung chờ Chấp pháp giả trở về. Thế nhưng hắn phát hiện vị Chấp pháp giả kia vẫn một mực không có trở về, thậm chí sắc trời đã tối rồi mà hắn cũng không thấy sự xuất hiện của Chấp pháp giả, lại nhìn về đám người trước mặt, dường như phát hiện chút manh mối.

- Tại sao Chấp pháp giả còn chưa có trở về? Người trông coi Phân thế giới này của các ngươi cũng quá hời hợt rồi!

Tần Lãng không kềm được hỏi, trong giọng nói mang theo ý dò xét.

Sắc mặt của đám người Thiên Ngô cực kỳ khó coi, đối mặt với câu hỏi của Tần Lãng, bọn họ cũng không thể nói ra một cái lý do thích hợp. Hắn nhận thấy sự tình đã phát triển theo chiều hướng xấu, nếu như Chấp pháp giả vẫn không đến đây thì Tần Lãng nhất định sẽ không để cho bọn họ quay trở về.

Một khi Tần Lãng ra khỏi nơi này, sau khi hắn nghe ngóng được những chuyện ở Thiên Huyền Đại Lục thì sợ rằng tất cả Thiên Huyền Đại Lục cũng sẽ nằm trong tầm khống chế của hắn, đây là cục diện kinh khủng như thế nào chứ? Chỉ tưởng tượng thôi thì bọn họ đã cảm thấy vô cùng hoảng sợ rồi.

Nhưng tuy nguy cơ to lớn đang ở trước mặt bọn họ nhưng họ lại không thể làm gì được cả, lúc này sợ rằng ngay cả tính mạng của bọn họ cũng không thể nào giữ được. Nên làm thế nào đây? Gần đây bọn họ có rất nhiều chủ kiến nhưng đến thời khắc này thì bọn họ lại không thể nào nghĩ ra được bất cứ biện pháp nào.

- Đã như vậy thì ta đây liền đi ra ngoài xem một chút!

Tần Lãng cười đắc ý, tuy rằng không biết vì sao những người này lại có phản ứng như vậy nhưng dường như chuyện này đối với hắn cũng không phải là một chuyện xấu.

...

Ngày kế, Ích Hàn bước nhanh đến sân nhỏ nơi Chỉ Ly ở, hắn đã thấy Mộ Chỉ Ly đang đứng ở trong viện cười khanh khách nhìn hắn. Ích Hàn kinh ngạc hỏi:

- Ngươi biết hiện tại ta muốn tới đây sao?

Mộ Chỉ Ly mỉm cười, gật đầu nói:

- Hàn Mặc cùng với Ích Quỳ đã đi gặp cốc chủ phu nhân rồi sao?

Đêm qua Hàn Mặc cùng Ích Quỳ đã trao đổi rất lâu, sau đó hai người đã ra một quyết định - Hôm nay, bọn họ sẽ cùng nhau đi đối mặt với cốc chủ phu nhân.

Hai mắt Ích Hàn lóe sáng:

- Đúng vậy, khi ta vừa tới vừa vặn đụng phải hai người bọn họ đi gặp mẫu thân, ngươi có muốn đi xem hay không? Chỉ có điều xem bộ dáng của ngươi dường như không hề có chút lo lắng nào nha!

- Ngươi cũng không phải là tin tưởng mười phần sao? Nếu không thì ngươi cũng sẽ không khuyên nhủ Ích Quỳ như vậy.

Mộ Chỉ Ly mỉm cười, trên gương mặt trong sáng như ngọc lóe lên ánh sáng tự tin, vô cùng xinh đẹp rạng rỡ.

Ích Hàn khẽ run, kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, nói:

- Ngươi có thể nhìn ra sao? Quá thần kỳ rồi, quả thật khiến cho ta kinh ngạc.

- Trước đó Ích Quỳ cũng không có nói những lời này, mà muội ấy vừa rời đi với ngươi chốc lát liền chạy trở về, lại còn đột nhiên tỉnh ngộ, trừ ngươi đã khuyên bảo muội ấy ra thì còn có thể là người khác sao?

Mộ Chỉ Ly chậm rãi xoay người đi, cùng Ích Hàn đi ra bên ngoài.

Chân mày của Ích Hàn hơi nhướng lên, trong mắt tràn đầy ý cười:

- Ta đây cũng không có đến ngay là vì nghĩ rằng ngươi sẽ lo lắng cho Hàn Mặc, sẽ muốn đi xem tình hình thế nào.

Song, Mộ Chỉ Ly nghe lời Ích Hàn nói thì nàng chỉ lắc đầu, nói:

- Ta không có lo lắng cho Hàn Mặc, ta có lòng tin với đệ ấy, ta thấy chuyến đi này đệ ấy chắc chắn sẽ lấy được sự tin tưởng của cốc chủ phu nhân.

Nàng hiểu rõ suy nghĩ của cốc chủ phu nhân, Liễu Như Sương rất yêu thích Mộ Hàn Mặc, mà nàng cũng tin tưởng vào Mộ Hàn Mặc, đã thế thì nàng không cần lo lắng đến những thứ khác nữa. Hôm nay, tuổi tác của Hàn Mặc đã không còn nhỏ nữa, cuối cùng cũng có một người cùng đệ ấy đi suốt cuộc đời rồi, nàng hiển nhiên hy vọng con đường này sẽ bằng phẳng.

- Ha ha, ngươi nói câu này rất đúng! Ta và phụ thân của ta cũng không hề lo lắng chuyện này, chẳng qua là mẫu thân của ta lo lắng quá nhiều mà thôi.

Ích Hàn cười hắc hắc, trên trán hắn không hề vương vấn chút u sầu nào.

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly không tự chủ được mà giương lên:

- Đợi sau khi giải quyết xong chuyện tình cảm của Ích Quỳ thì cốc chủ phu nhân sẽ liền bắt đầu quan tâm chuyện của ngươi, ha ha.

Ích Hàn sửng sốt, sắc mặt trở nên cứng đờ:

- Ngươi cũng không nên nguyền rủa ta như vậy, ta còn chưa muốn bị ràng buộc đâu, nếu như có một cô nương suốt ngày quản lý ta thì ta thật sự không quen.

- Ngày thường chẳng phải ngươi rất có hứng thú với những cô nương sao? Sao lại không nghĩ đến việc tìm một nửa cho mình chứ?

Mộ Chỉ Ly chuyển mắt sang Ích Hàn bên cạnh, nàng thật sự đoán không ra suy nghĩ của hắn.

Ích Hàn theo thói quen khoác tay lên bờ vai của Mộ Chỉ Ly:

- Ngươi có điều không biết rồi, đối với Ích Hàn ta mà nói cuộc sống thống khoái nhất chính là cùng đám huynh đệ nói chuyện phiếm, bàn luận chuyện đời, lúc nhàn rỗi thì đi thăm viếng mỹ nhân một chút, ăn no nhìn đã mắt, về phần những thứ khác thật sự ta không có ý nghĩ gì.

Mộ Chỉ Ly cảm thấy bất đắc dĩ chẳng biết phải làm sao, suy nghĩ của Ích Hàn cực kỳ giống với những công tử trăng hoa, chỉ có điều so sánh với những công tử trăng hoa thì Ích Hàn càng phong lưu anh tuấn hơn. Hắn tiêu sái; phóng khoáng, hắn cũng rất tùy tiện, nhưng cũng không đùa bỡn tán tỉnh ai, cho nên hắn cũng không phải là một chính nhân quân tử.

- Mà thôi, ngươi không muốn đi tìm thì thôi vậy, chẳng qua duyên phận chưa tới, chưa gặp được một nửa của mình mà thôi. Tuy nhiên ta tin tưởng là sớm muộn gì ngươi cũng hiểu rõ ý nghĩ hiện tại của Hàn Mặc.

Mộ Chỉ Ly cười khẽ, Ích Hàn ưu tú như vậy, không biết là dạng nữ tử gì mới có thể bắt được tim của hắn đây?

Ích Hàn cười cười, hắn cũng không hề phản đối những chuyện này, hắn cũng đã từng cảm thấy như vậy, nhưng hai người đã định trước là không thể nào, về phần về sau thì quá xa xôi, hắn thậm chí không muốn mất công suy nghĩ.

Hai người vừa hàn huyên, vừa chậm rãi đi đến nơi cốc chủ phu nhân ở, mới vừa đi đến ngoài cửa thì liền nghe được âm thanh bên trong truyền ra.

- Ích Quỳ, đứa nhỏ này sau cứ cố chấp như vậy? Mẫu thân chỉ vì muốn tốt cho con mà thôi!

Giọng nói của Liễu Như Sương rất khẩn trương mang theo chút kinh ngạc, thái độ kiên quyết của Ích Quỳ khiến cho bà rất ngạc nhiên.

- Nương, ta biết người vì muốn tốt cho con, thế nhưng khát vọng của Hàn Mặc chính là khát vọng của con, nương không thể cho chúng con một cơ hội sao?

Ích Quỳ hỏi.

- Ích Quỳ! Con suy nghĩ quá đơn giản rồi, muốn tạo nên tên tuổi ở chốn Bồng Lai tụ địa này không phải là một chuyện dễ dàng! Căn bản không đơn giản như các con tưởng như thế đâu. Nếu như Hàn Mặc có thể ở Tuyệt Tình Cốc, như vậy thì hắn hoàn toàn có thể ở một điểm xuất phát tương đối cao, so với đi ra ngoài xông xáo thì dễ dàng hơn nhiều.

Liễu Như Sương hơi nhíu mày, vì sao thái độ của Ích Quỳ lại chuyển biến lớn như vậy, khiến cho nàng không kịp chuẩn bị.

- Phu nhân, xin người hãy tin tưởng ta! Ta sẽ cố gắng xây dựng một mảnh trời đất của riêng mình, ta sẽ cho Ích Quỳ hạnh phúc, nhưng cần một khoản thời gian nhất định, tin rằng người cũng muốn ta càng có chí khí hơn phải không?

Mộ Hàn Mặc chậm rãi lên tiếng, trong giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh tràn đầy sự kiên định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.