Y Thủ Che Thiên

Chương 18: Q.2 - Chương 18: Yêu sủng




Đến gần lúc này Mộ Chỉ Ly mới chú ý tới hàng hóa bên trên vỉa hè, dược liệu khó có thể mua được ở trong tiệm thuốc thì ở chỗ này gặp không ít, Mộ Chỉ Ly thấy cũng có chút quen mắt, tuy nhiên những dược liệu cao cấp này nàng tạm thời còn không dùng đến, nhưng tương lai sẽ có lúc là hữu dụng đấy.

Ngoại trừ dược liệu, còn có vũ khí, khoáng thạch quý, đan dược vân...vân, đều là đồ vật liên quan đến tu luyện, thậm chí còn có vũ kỹ, công pháp, những công pháp này nếu phóng tới thành La Thiên tất nhiên sẽ thành bảo bối các gia tộc tranh đoạt, nhưng ở chỗ này lại chỉ có bày ở vỉa hè, này chênh lệch cũng thật sự là quá lớn đi.

Mộ Chỉ Ly đi tới cũng chỉ để cho những người kia hơi chút ngẩng đầu nhìn thoáng qua liền cúi đầu xuống, không có để ý, bọn hắn vốn đối với chuyện của những người khác không cảm thấy hứng thú.

Đi dạo một vòng, Mộ Chỉ Ly mua vài cọng dược liệu có chút khó tìm, giá cả ngược lại cũng không phải rất cao, bởi vậy rất là sảng khoái, cho nên cũng không có rời khỏi khu mua bán, mà là tại chỗ tìm mua thêm.

Nàng cũng không có mua được vật gì khác, bởi vì chắc hẳn ở ngày trao đổi bảo bối nhất định sẽ nhiều thêm nữa, nếu hiện tại mua nhiều, đến lúc đó thấy bảo bối rồi mua không được, này là quá không có lợi rồi.

Nhưng mà, ngay tại lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị rời đi, trong đầu lại truyền đến một tia thanh âm: "Chủ nhân, ta muốn cái hồng tinh tinh*(tinh thể màu hồng) kia."

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly ngừng bước, đem ánh mắt dừng lại tại sạp hàng trên vỉa hè, nhưng khi nhìn chỉ sau một lát là nhíu mày: "Tại đây không có hồng tinh tinh, chỉ có một quả hoàng tinh tinh ah!"

Hoàng tinh tinh*(tinh thể màu vàng) là một loại tinh thể có chút kỳ lạ do trời đất tạo thành, bộ dáng kia nhìn có chút giống như thủy tinh, rồi lại không giống, hoàng tinh tinh là một loại dược liệu, có thể luyện chế đan dược, cũng có thể trực tiếp nuốt.

Đương nhiên, có thể trực tiếp nuốt chủ yếu là yêu thú rồi, nhân loại thì không cách nào làm được, bởi vì hoàng tinh tinh bên trong tràn ngập năng lượng đủ để bọn họ bạo phát, cho nên chỉ có thể luyện chế thành đan dược hoặc là dược tề, rồi nhẹ nhàng nuốt.

Hoàng tinh tinh đối với việc tăng khả năng chịu đựng của thân thể rất có lợi, lại càng là thuốc bổ của đám yêu thú, mà hồng tinh tinh thì hình dạng cũng giống hoàng tinh tinh, trên trăm viên hoàng tinh tinh khả năng mới có một khối hồng tinh tinh, cho nên hồng tinh tinh giá trị cũng so hoàng tinh tinh cao hơn nhiều.

"Chủ nhân, chính là miếng hoàng tinh tinh kia, nhưng thật ra nó là hồng tinh tinh, ngươi mua cho ta được không? Chủ nhân?" Giọng nói nhu hòa mang theo khẩn cầu ngọt ngào, lại để cho Mộ Chỉ Ly không cách nào cự tuyệt, chỉ có thể bất đắc dĩ cầm lấy miếng hoàng tinh tinh hướng phía người bán hàng nói: "Này hoàng tinh tinh bán thế nào?"

"Năm trăm kim tệ" người bán hàng nói rất là dứt khoát.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly nhíu mày, lấy giá cả hoàng tinh tinh, năm trăm kim tệ là hơi cao một chút, bình thường một quả hoàng tinh tinh giá cả bất quá là khoảng ba bốn trăm kim tệ.

"Quá đắt, hoàng tinh tinh không đáng cái giá tiền này, chi bằng thêm một gốc Thiên Linh thảo này có được không?" Mộ Chỉ Ly cầm lấy Thiên Linh thảo bên cạnh hỏi, nàng đã biết rõ cái này xem là hoàng tinh tinh kì thực là hồng tinh tinh, giá 500 kim tệ chỉ có thể nói là nàng chiếm được tiện nghi thật lớn, nhưng rất hiển nhiên nàng không thể dứt khoát như vậy mua xuống.

Nếu không người bán hàng kia nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái, nói không chừng sẽ tiếp tục đề giá cao hơn, càng có khả năng không bán mà trở về từ từ nghiên cứu, kết quả nàng cũng không phải muốn như vậy đấy. Trả một giá như vậy, tất cả mọi người có thể tiếp nhận một ít.

Nghe được Mộ Chỉ Ly nói, người bán hàng ngẩng đầu liếc nhìn Mộ Chỉ Ly, áo choàng màu đen chỉ có thể làm cho người thấy rõ cặp mắt của hắn, ngũ quan đều không rất rõ ràng, do dự sau một lát nói: "Được rồi "

Nếu nàng đã biết rõ giá cả hoàng tinh tinh, tất nhiên giá năm trăm kim tệ sẽ không chấp nhận, tặng thêm một cây Thiên Linh thảo, ngược lại là không sai biệt lắm, xem ra cũng là một người trong nghề dược.

Thấy hắn đáp ứng, Mộ Chỉ Ly cũng thoải mái xuất ra năm trăm kim tệ đưa cho người bán hàng, đồng thời đem hoàng tinh tinh cùng Thiên Linh thảo thu vào, rồi rời đi.

Trên đường trở về, Mộ Chỉ Ly nhìn hoàng tinh tinh trên tay, này xem thế nào cũng thấy là một quả hoàng tinh tinh ah.

"Bụi Thái Lang, làm sao ngươi biết đây là một quả hồng tinh tinh?" Mộ Chỉ Ly mở miệng hỏi

"Chủ nhân, ta đối với việc phân biệt dược liệu có thiên phú, xem qua là có thể nhìn ra, đây là một quả hồng tinh tinh, tuy bề ngoài của nó vẫn là hoàng tinh tinh, nhưng nội bộ bên trong đã là hồng tinh tinh đấy, nếu không có bị hái đi, chỉ cần vài ngày nữa bề ngoài sẽ biến thành màu đỏ rồi."

Gặp Bụi Thái Lang nói khẳng định như vậy, Mộ Chỉ Ly cũng không có hỏi nhiều, nàng tin tưởng lời nói của Bụi Thái Lang, nhất định không có vấn đề đấy.

Bụi Thái Lang không phải người khác, chính là yêu sủng của Mộ Chỉ Ly! Cũng là một trong những thu hoạch lớn của Mộ Chỉ Ly lần này trong di tích.

Sau khi tiếp nhận truyền thừa của Tần Ngạo Thiên, trước khi Tần Ngạo Thiên tiêu tán hết sức liền đem trứng yêu sủng đưa cho Mộ Chỉ Ly, dạy nàng phương thức khế ước, để cho Mộ Chỉ Ly có được yêu sủng.

Phải biết bình thường muốn có được yêu sủng, nhất định phải để cho yêu sủng tự nguyện với ngươi ở cùng một chỗ, chỉ có như vậy mới có thể trở thành yêu sủng, nhưng là Tần ngạo thiên đưa cho Mộ Chỉ Ly phương thức huyết khế cực kỳ bá đạo, trực tiếp không để ý đến ý nguyện đối phương, mạnh mẽ khế ước thành công rồi.

Tại một khắc khi khế ước thành công này, Mộ Chỉ Ly liền phát hiện trong lòng của mình nhiều hơn một tia cảm ứng, cảm thụ được khí tức của yêu sủng, phảng phất như một phần tính mạng của mình.

Phải nói trứng yêu sủng tuyệt đối là bảo bối cực kỳ trân quý ở Thiên Huyền Đại Lục, chỉ có thể ngộ không thể cầu, càng là ngàn vàng khó mua, người bình thường căn bản là không cách nào có được, cũng không biết lúc trước Tần Ngạo Thiên như thế nào có được, nhưng lại không có khế ước, một mực lưu đến hôm nay đưa cho Mộ Chỉ Ly.

Khi huyết khế hoàn thành xong, trứng yêu sủng này đã phá xác rồi, lần đầu nhìn thấy chính là một cái lông xù màu trắng, móng vuốt từ trong đó thò ra, chợt thấy được cặp mắt to ngập nước vụt sáng, đáng yêu đến cực điểm.

Lúc Mộ Chỉ Ly nhìn thấy nó lần đầu tiên, một loại cảm giác làm mẹ từ đáy lòng dâng lên, thời điểm nó nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, trong mắt tràn ngập sợ hãi, nhưng mà càng nhiều hơn là thân thiết, nó chậm rãi bò tới trước mặt Mộ Chỉ Ly, duỗi ra tiểu móng vuốt gãi gãi lòng bàn tay Mộ Chỉ Ly, nhè nhẹ mà nói: "Chủ nhân "

Mộ Chỉ Ly vuốt lông của nó, mới nhìn rõ ràng là một con sói trắng, rất là đáng yêu, hiện tại nó vẫn còn nhỏ, đến lúc có thể cùng Mộ Chỉ Ly kề vai chiến đấu vẫn còn một khoảng cách đấy, bất quá bọn hắn đã cả đời là đồng bọn rồi, không phải sao?

Khi đặt tên cho nó, Mộ Chỉ Ly nhìn Tiểu Bạch Lang chớp cái mắt to ngập nước kia, trong đầu không khỏi nhớ tới một cái tên —— Bụi Thái Lang. Chủ yếu là cả hai đều là Sói, tuy nhiên một cái là màu trắng, một cái là màu xám, nhưng là không sao cả, nhìn cái mắt to ngập nước, nàng luôn nhớ tới bộ dáng đáng thương của Bụi Thái Lang khi bị bắt nạt, cho nên không chút do dự đặt cho nó cái tên Bụi Thái Lang này.

Đối với việc đặt tên này, Bụi Thái Lang có chút ý kiến đấy, nó hiển nhiên không rõ vì cái gì chính mình rõ ràng là màu trắng đấy, lại gọi là Bụi Thái Lang, có lẽ gọi Bạch Thái Lang mới đúng, nhưng vừa nghe đến tên này Mộ Chỉ Ly lại nhớ tới bạch nhãn lang* (xem thường sói), nàng cũng không thể để cho nàng yêu sủng biến thành một cái bạch nhãn lang ah, cho nên cự tuyệt.

Bụi Thái Lang danh tự cứ như vậy định xuống, mà Bụi Thái Lang sau khi kháng nghị không có hiệu quả cũng liền buông tha rồi.

Vốn là chỉ có Thiên Nhi phụng bồi, hiện tại có thêm Bụi Thái Lang, ngược lại là náo nhiệt không ít, hiển nhiên Thiên Nhi cũng là rất ưa thích Bụi Thái Lang, Thiên Nhi cùng Bụi Thái Lang đùa rất là vui vẻ.

Bởi vì mua được đồ vật mình cần, nên tâm tình của Mộ Chỉ Ly cũng có chút không tệ, đi trở về bước chân nhẹ nhàng hẳn lên, nhưng mà đang lúc nàng đi tới, phía trước lại truyền đến tiếng chửi bậy cùng với tiếng khóc.

Không khỏi hướng phía trước đi đến, chỉ thấy một gã đại hán đang đánh một cô thiếu nữ, thiếu nữ này tuổi tác cùng Mộ Chỉ Ly không kém bao nhiêu, chỉ là thoạt nhìn rất thê thảm, trên mặt đều là nước mắt, trên cánh tay trần đều là vết roi, trên mặt mặc dù có chút bùn đất, nhưng vẫn là có thể thấy rõ nàng là khuôn mặt mỹ lệ.

"Ngươi là gái điếm thúi, lão tử mua ngươi là để cho ngươi tiếp khách, ngươi cũng dám không nghe lời còn đắc tội khách nhân, ta xem ngươi thật sự là chán sống!"

"Quả thực cái gì cũng sai, lãng phí lương thực của lão tử!"

"Ngươi đã vô dụng như vậy, không bằng để cho lão tử đánh chết ngươi, không còn phải nhìn thấy ngươi, đỡ phiền!" Nam tử ra tay càng ngoan lệ, một bên chửi bới một bên quất roi, còn nữ tử kia lại chỉ có thể buồn bã khóc thút thít.

Ở đây người vây xem không ít, nhưng lại không có người ngăn trở, dù sao tại thành Ngải Y chuyện như vậy cũng gặp không ít, nhìn bộ dáng hung thần của nam tử kia, có thể không kiêng sợ như vậy đánh người, nói không chừng có bối cảnh gì đây này? Bọn hắn có thể không muốn bởi vì một nữ tử mà đưa tới phiền toái không cần thiết.

Mộ Chỉ Ly nhìn xem hết thảy, trên mặt không có chút nào chấn động, ở trên đời này mỗi ngày không biết có bao nhiêu chuyện như vậy diễn ra, nàng thật sự không có tình tâm dư thừa mà chú ý đến, huống chi cô gái này nhìn qua cũng rất yếu, không có gì đáng giá để nàng chú ý đến.

Nghĩ vậy, nàng chính là chuẩn bị rời đi, nhưng không nghĩ tới nàng kia lại ôm lấy chân của nàng, nói: "Cô nương, van cầu ngươi, cứu cứu ta, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi."

Thấy thế, Mộ Chỉ Ly cũng là nhíu mày, nàng không nghĩ tới sự việc sẽ như thế này.

Nam tử kia thấy nàng cũng dám hướng người khác xin giúp đỡ, trước hết hung hăng quất vào phần lưng của nàng, lập tức làm cho nữ tử một hồi run rẩy, nhưng lại chưa từng buông tay ôm chân Mộ Chỉ Ly ra: "Cứu cứu ta."

"Nàng có thể cứu ngươi? Sợ là chính cô ta đồng dạng với ngươi, có bản lãnh gì cứu ngươi? Ngươi hôm nay sẽ bị ta đánh chết a!" Chợt nam nhân liền đem ánh mắt chuyển đến trên người Mộ Chỉ Ly, vẻ mặt hung hăng càn quấy mà nói: "Nhìn cái gì vậy, hiện tại lăn đi ngay, bổn đại gia nên tha cho ngươi một mạng, bằng không thì liền cả ngươi cũng bị đánh!"

Vốn là không định xen vào việc của người khác, Mộ Chỉ Ly nghe nam tử nói, sắc mặt chính là lạnh xuống, nhưng mà nàng nhưng lại không biết, ở sau lưng nàng cách đó không xa, hai người nam tử khác sắc mặt cũng thật là không tốt.

Hàn Như Liệt nhìn Mộ Chỉ Ly bị nam tử kia vũ nhục, nắm đấm không tự giác nắm chặt, thầm nghĩ: "Muốn chết!"

Lăng Lạc Trần mặc dù không có biểu hiện cái gì rõ ràng, nhưng khóe miệng tươi cười của hắn đã không hề còn nữa, nhìn về phía nam tử hung thần trong con ngươi cũng tràn ngập một vòng màu sắc lạnh lẽo.

"Chỉ bằng ngươi, muốn đánh ta?" Mộ Chỉ Ly khóe môi nhếch lên nhẹ nhàng cười trào phúng, đáy mắt càng không chút nào che dấu vẻ châm chọc, đã bị người khi dễ, nàng nếu còn không nói lời nào, vậy cũng không phải là tính cách của nàng rồi.

Nam tử hung thần hiển nhiên không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly vậy mà còn dám đáp lời, trước mặt nhiều người như vậy thoáng bỗng chốc sượng mặt, liền tức giận nói: "Gái điếm thúi, đừng có mà không biết xấu hổ, ta nói ngươi xéo đi đã nghe chưa? Bằng không thì trước hết bổn đại gia quất một roi xuống, sợ ngươi trực tiếp chịu không được rồi."

"Ah?" Khóe miệng độ cong lớn thêm vài phần: "Cái roi này sao? Ta vẫn là hiếu kỳ đây! Không bằng thử xem?"

Nghe vậy, nam tử hung thần trước hết ra tay không lưu tình chút nào hung hăng hướng về Mộ Chỉ Ly, nhưng mà mọi người chỉ thấy ánh sáng màu lam lóe lên, cái roi vậy mà đã phân ra thành vô số đoạn rồi.

Không có người nào thấy rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nam tử hung thần nhìn một nửa cây chuôi roi trên tay mình, nhìn về phía Mộ Chỉ Ly ánh mắt cũng nhiều thêm vài phần kiêng kị.

"Ngươi..."

"Muốn đánh ta? Cái roi này của ngươi thực sự không được tốt lắm, không bằng nếm thử kim châm của ta? Ta nói ngươi sống không quá ba giây." Mộ Chỉ Ly trên mặt dáng tươi cười càng phát ra sáng lạn, trong tay ngân quang lóe lên, nhìn cũng không nhìn xoay người rời đi.

Sau khi Mộ Chỉ Ly mở ra ba bước, nam tử ầm ầm ngã xuống đất, chỉ thấy chỗ mi tâm nam tử có ba điểm nhỏ màu đỏ, trừ cái đó ra miệng vết thương gì cũng đều không có, chỉ là hắn đã không còn có tiếng động.

Gọn gàng, Mộ Chỉ Ly tiêu sái hướng phía khách sạn đi đến, trên cái thế giới này luôn có một ít tiện nhân, cần nàng đến giải quyết.

Hàn Như Liệt nhìn thấy bộ dáng thi châm của Mộ Chỉ Ly, trên mặt dáng tươi cười cũng lớn ra vài phần, khóe miệng tà mị trong tươi cười thậm chí mang theo vài phần ngọt ngào, động thủ ở trong khách sạn quả nhiên là Chỉ Ly, nguyên nhân nàng ra tay vì là bất mãn nam tử kia vũ nhục ta sao?

Nghĩ vậy, hắn cảm thấy nam tử vũ nhục hắn kia cũng không phải qua đáng ghét như vậy, ít nhất có thể làm cho Chỉ Ly ra tay, xem ra nàng đối với mình cũng không phải không có một chút cảm giác. Bằng không thì sẽ không xuất thủ rồi, Hàn Như Liệt chỉ cảm thấy tâm tình dị thường tốt.

Phía sau Mộ Chỉ Ly có từng cơn kinh ngạc, mọi người không nghĩ tới cô gái này ra tay đúng là gọn gàng mà linh hoạt như vậy, không có chút nào dây dưa dài dòng, hơn nữa sắc mặt lạnh nhạt, phảng phất nàng vừa rồi giết không phải một người, mà là một con mèo, con chó a.

Nàng kia nhìn thấy Mộ Chỉ Ly sau khi rời khỏi, cũng một mực đi theo sau lưng Mộ Chỉ Ly, tự nhiên Mộ Chỉ Ly là biết, xoay đầu lại, nói: "Hiện tại ngươi tự do, ngươi thích đến đâu thì cứ đi thôi!"

" Hiện tại ta cũng không đi được, bọn hắn có thể sẽ theo đuổi ta đấy, van cầu ngươi thu lưu ta một đêm được không nào? Chỉ một đêm." Nước mắt lần nữa theo khóe mắt nữ tử chảy xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn Mộ Chỉ Ly.

Nhìn nữ tử rơi lệ, Mộ Chỉ Ly trong mắt không có chút nào chấn động, không có đồng tình, có lẽ bình thường nam tử xem đây là điềm đạm đáng yêu, nhưng nàng chỉ cảm thấy nước mắt tựa hồ rẻ tiền đi một chút...

"Tốt" Mộ Chỉ Ly gật đầu, rất hiển nhiên nếu như nàng không đáp ứng, cô gái này sẽ một mực ở phía sau của mình, đã như vậy không bằng đáp ứng, tránh khỏi phiền toái: "Chỉ một đêm nay, ngày mai ngươi tự rời đi."

"Vâng, vâng" nữ tử liên tiếp gật đầu

Hàn Như Liệt thì cau mày nhìn cô gái này, sẽ không phải có bẫy rập gì a? Vì sao phải một mực đi theo Chỉ Ly? Chính mình phải cực kỳ chú ý đến mới được.

Lăng Lạc Trần sắc mặt không có chút nào biến hóa, thấy Mộ Chỉ Ly an toàn trở lại khách sạn cũng yên lòng rồi, nhìn Hàn Như Liệt bên cạnh, trong lòng nghĩ đến quan hệ giữa bọn hắn đến tột cùng là như thế nào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.