Y Tiên Thiểu

Chương 42: Chương 42: Cái miệng thối. (2)




Bị Tô Y Nhu kích động, mọi người xung quanh bắt đầu nóng nảy, rối rít chỉ trích hành động đáng xấu hổ của Đường Vũ Khê.

- Xã hội bây giờ thế nào vậy, không ngờ giáo viên còn đi dụ dỗ học sinh!

- Không phải chứ, mặt mũi cũng không tệ, không ngờ phẩm đức bại hoại như vậy.

Nếu bàn về chửi đổng luận chiến, Đường Vũ Khê hiển nhiên không phải đối thủ của Tô Y Nhu.

Lúc này Đường Vũ Khê cũng vô cùng tức giận, Tùy Qua thấy nàng đã nắm tay lại.

- Chẳng lẽ cô Đường muốn giở quyền.

Tùy Qua nghĩ thầm, mặc dù hắn cũng muốn nhận thức một chút tràng diện Đường Vũ Khê thi triển quyền cước, nhưng hiện tại tuyệt đối không phải thời điểm thích hợp.

Tùy Qua tiến lên một bước, đứng trước người Đường Vũ Khê, để tránh nàng biến thành nữ nhân bạo lực. Huống chi, khi nữ nhân bị vây vào thế yếu, các nàng luôn hi vọng có người đàn ông đứng ra bảo vệ mình.

- Tiểu đệ đệ này rất có nghĩa khí, biết che chở cho hồ ly tinh? Khó trách hồ ly tinh dẫn cậu tới đây mua quần áo...

Ở phương diện chửi bóng gió, xem ra Tô Ý Nhu thật sự rất có thiên phú.

Trên mặt Tùy Qua lộ ra một nụ cười cổ quái, đột nhiên bước ra một bước, đi tới trước mặt Tô Ý Nhu, bình thản nói:

- Đại thẩm, miệng cô thối quá! Nói lời ác độc quá nhiều, coi chừng miệng co giật!

Lúc nói chuyện, lá thông ở đầu ngón tay của Tùy Qua đầu giống như chuồn chuồn lướt nước, điểm trúng vào huyệt vị bên tai của Tô Y Nhu, bởi vì Cửu Diệp Huyền Châm Tùng rất nhỏ cùng thủ pháp nhanh chóng của Tùy Qu, Tô Y Nhu căn bản không nhận thấy hành động mờ ám của Tùy Qua.

- Đồ trai bao không có giáo dục, cậu....

Tô Y Nhu thấy Tùy Qua ra mặt vì Đường Vũ Khê, nhất thời chuyển lửa giận lên người Tùy Qua, chuẩn bị chửi mắng Tùy Qua một trận rồi hãy nói, nhưng lúc này đột nhiên cảm thấy bên tai giống như bị con muỗi đốt, nàng theo bản năng vỗ một cái.

Rắc!

Xương bên tai Tô Y Nhu phát ra một tiếng giòn vang, chuyện tình không tưởng xảy ra:

Da thịt trên nửa khuôn mặt đột nhiên không thể tự chủ bắt đầu co rút, thật sự động kinh!

- Tôi nói đại thẩm rồi, miệng không ngừng nói ra những lời thất đức như vậy sẽ dễ bị động kinh, cô còn chưa tin! Lúc này gặp báo ứng rồi!

Tùy Qua nhân cơ hội tố khổ Tô Y Nhu.

Những người khác bắt đầu chỉ trỏ Tô Y Nhu, bởi vì bộ mặt động kinh, lúc này Tô Y Nhu thoạt nhìn trông giống như một người đàn bà nhà quê chanh chua. Người như thế, đương nhiên không ai muốn thấy.

Tô Y Nhu cảm giác rõ ràng cơ bắp trên mặt mình đang không ngừng co giật, nhưng nàng đây là Tùy Qua giở trò quỷ, cả giận nói:

- Ngươi... Tên tiểu súc sinh này, ngươi cố ý đả thương người... Ta... Ta phải kiện ngươi!

- Đại thẩm, nhân phẩm của cô quá kém rồi!

Tùy Qua cười lạnh một tiếng, sau đó nói với mọi người xung quanh:

- Tất cả mọi người đều nhìn thấy, chính cô ta tự tát mình đến méo miệng, lại còn bắt đền tôi. Hạng nữ nhân như vậy, thật sự quá chanh chua, cô đúng là chó điên! Túm được người nào cắn người đó!

- Ngươi... Ngươi...

Tô Y Nhu tình tự càng kích động, miệng co giật cũng càng lợi hại, hình tượng của nàng lại càng không được mọi người chào đón.

Người xung quanh mặc dù không biết giữa Tô Y Nhu và Đường Vũ Khê có ân oán gì, nhưng từ biểu hiện hiện tại của Tô Y Nhu, đã có thể đoán ra cô ta là người như thế nào rồi.

- Tôi làm sao?

Tùy Qua tiếp tục đâm kích Tô Y Nhu:

- Những lời tôi nói đều là thật? Cái miệng của cô nên tích đức nhiều hơn, tránh cho động kinh đến mức không dừng lại được!

- Tô Y Nhu, chúng ta đi thôi! Đừng làm chuyện mất mặt ở đây nữa!

Trần Thế Quân đứng bên cạnh thấy Tô Y Nhu có bộ dạng như vậy, cảm giác có một bạn gái như vậy, hắn cũng rất mất mặt, chuẩn bị lôi kéo Tô Y Nhu rời đi, tránh cho mất mặt xấu hổ.

Ai ngờ Tô Y Nhu đang trong cơn kích động, gạt tay Trần Thế Quân, cả giận nói:

- Đi... Đi cái rắm...

Vì miệng Tô Y Nhu liên tục co giật, cộng thêm tâm tình kích động, khi nói chuyện không khép miệng, phun một ngụm nước miếng lên mặt Trần Thế Quân.

Trần Thế Quân thoáng cái biến thành "Trần Thế Mỹ", sắc mặt trầm xuống, hắn dùng tay lau nước miếng trên mặt, Trần thế Quân không khỏi tức giận, hung hăng tát Tô Y Nhu một cái:

- Tiện nhân! Cô thật là quá đáng!

Sau khi tát Tô Y Nhu một cái, Trần Thế Quân vội vàng rời khỏi.

- Trần Thế Quân, anh chờ em một lát...

Tô Y Nhu vừa giận vừa tức, đuổi theo Trần Thế Quân, theo nàng thấy, Trần Thế Quân là con rùa vàng nàng vất vả lắm mới câu lên được, cũng không thể để mọi chuyện kết thúc như vậy. Hiện giờ làm gì còn tâm tư đi công kích Đường Vũ Khê, chỉ muốn vội vàng đón xe rời đi.

Trần Thế Quân chui vào chiếc xe đậu bên đường, thấy Tô Y Nhu chạy như điên đến, vội vàng đóng cửa sổ xe, khởi động xe. Lúc này, hắn cũng không muốn mang theo một người đàn bà chanh chua, miệng liên tục co giật, phun nước miếng lung tung đi hóng gió.

- Trần Thế Quân, anh... Khốn kiếp, mau mở cửa cho tôi...

Tô Y Nhu túm cửa sổ xe, hi vọng tiến vào trong xe, sau đó rời xa chỗ này.

Đáng tiếc, Trần Thế Mỹ cuối cùng vẫn là Trần Thế Mỹ, lúc này hắn chỉ quan tâm đến thể diện của mình, không chút do dự, lái xe rời đi.

Người đi đường nhìn thấy một nữ nhân tướng mạo không tệ lắm đứng bên đường miệng động kinh mắng to, không khỏi nhìn nàng với ánh mắt khác thường.

Tô Y Nhu vừa xấu hổ, chỉ hận không tìm được cái lỗ để chui vào, rốt cục nàng che miệng, trốn vào một hẻm nhỏ.

Ở đầu đường cách đó không xa, Đường Vũ Khê ngồi trong chiếc Porsche, thấy cảnh tượng như vậy, hỏi Tùy Qua:

- Chuyện này do anh làm sao?

- Đúng vậy. Người bình thường không có bản lãnh này.

Tùy Qua hơi có mấy phần đắc ý nói.

- Anh đấy... Tô Y Nhu nói chuyện thất đức, thủ đoạn của anh cũng thật thất đức.

Đường Vũ Khê cười mắng, khởi động xe, sau đó lại nói một câu:

- Nhưng đáng đời cô ta!

- Bây giờ đi đâu?

Tùy Qua hỏi.

- Đến chỗ ông ngoại.

Đường Vũ Khê nói:

- Ông tự mình xuống bếp, làm một bàn ăn, cảm tạ anh đã chữa khỏi bệnh cho ông.

- Hứa lão biết làm cơm sao?

Tùy Qua rất kinh ngạc.

- Có, mới học năm nay.

Đường Vũ Khê nói, một hồi sau, nàng bổ sung thêm một câu:

- Nhưng mùi vị rất khiên cưỡng, nhất là món cá dấm đường, anh phải chuẩn bị tâm tư. Ngoài ra, anh phải ăn hết! Ăn hết tất cả thức ăn?

Phòng điều trị khoa chỉnh hình bệnh viện nhân dân thứ nhất thành phố Đông Giang.

Hôm nay, đối với Chu Xử Nhất mà nói là một ngày đẹp trời, bởi vì hắn rốt cục cũng xuất viện.

Khẽ cử động cánh tay, Chu Xử Nhất phát hiện chỗ bị Tùy Qua giẫm phải, đến giờ vẫn chưa hết đau.

Nhớ tới Tùy Qua, trong lòng Chu Xử Nhất vẫn tràn ngập cừu hận.

- Tiểu tử, đừng để ta bắt được cơ hội. Một khi có cơ hội, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!

Chu Xử Nhất nghiến răng nghiến lợi thầm nói.

- Chu phụ đạo, cậu xuất viện sao không nói một tiếng, để tôi kêu các huynh đệ tới đón cậu.

Chu Xử Nhất vừa tới cửa bệnh viện, đã đụng phải Thiết Long, hắn còn mang theo hai tiểu đệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.