Lúc nói xong câu này, tinh thần lực của Ngụy Nhạc không ngừng tăng cường.
- Ta không chỉ biết rõ, còn rất am hiểu!
Tùy Qua nói lời này không phải khoác lác, hắn cải tiến Thiên Tinh Tâm
Công, quả thật có thiên phú hơn cả tâm ma. Không chỉ có như thế, Tùy Qua hôm nay còn dùng Thiên Tinh Tâm Công vẽ thành mảnh vỡ pháp tắc.
Tinh thần lực của Tùy Qua tiếp tục tăng lên..
Cảm nhận được khí thế uy áp của cả hai, đám ma vật còn lại không ngừng tránh lui.
Tê tê!
Trong không khí sinh ra tiếng nổ nhỏ đùng đùng, đó là do khí thế và tinh thần lực của hai người va chạm với nhau.
Đến tu vị này của Tùy Qua cùng Ngụy Nhạc, tinh thần lực đã có thể hóa
thành thực chất, cho nên mặc dù chỉ là đơn thuần bằng vào tinh thần lực
cũng có thể nghiền chết tu sĩ cấp thấp, đây cũng là nguyên nhân đám ma
vật kia tránh lui.
Thời điểm tinh thần lực hai bên tăng lên tới cực hạn, cơ hồ không khí giống như bị thiêu đốt.
Nhưng mà hai bên không có ý ra tay.
Bởi vì chỉ cần bằng vào khí thế và tinh thần lực, thực lực hai bên đã ngang nhau.
Ngụy Nhạc cũng không phải mãng phu, hắn không đánh những trận chiến không có nắm chắc.
Tùy Qua cũng có điều cố kỵ, hắn không muốn trận pháp bị phá hư, dẫn phát hạo kiếp khôn lường.
Nhưng mà Ngụy Nhạc không tự mình ra tay, cũng không có nghĩ không giật dây ma vật khác ra tay.
Thời điểm hai người bất phân thắng bại, Ngụy Nhạc đánh mắt cho ma vật là Nguyên Anh sơ kỳ, ma vật kia hiểu ý của Ngụy Nhạc, trực tiếp hướng lao
xuống công phá hồ Minh Châu.
- Chấn Linh! Chém giết!
Tùy Qua quát lạnh một tiếng, mang theo khí thế vô tình và băng lãnh.
Sau đó hắn phun một đạo xích quang ra, xích quang còn nhanh hơn tia chớp vài phần, lập tức chém về phía tâm ma rục rịch, đây là lần đầu tiên
Chấn Linh Sừ ra tay sau khi lột xác thành linh khí.
Ma vật đánh lén tốt xấu gì cũng có tu vị Nguyên Anh kỳ, tự nhiên không
có khả năng không cảm ứng được nguy hiểm, nhìn thấy Chấn Linh Sừ biến
thành xích mang chém giết, lập tức thúc dục cương khí hộ thể toàn thân,
đồng thời thúc dục linh khí bản thân nghênh đón. Linh khí hộ thân của ma vật này là cờ xí, cờ xí vừa mở ra lập tức bao phủ phương viên trăm dặm, thoáng cái ngăn cách Chấn Linh Sừ công kích ma vật.
Thời điểm này khí linh Chấn Linh Sừ "Chấn Linh" đột nhiên xuất hiện,
Chấn Linh Sừ biến thành xích mang lao tới, trước mắt xông thẳng về phía
cờ xí kia.
Cờ xí dường như cảm ứng được nguy hiểm tiến đến, duỗi bàn tay lớn màu vàng đất ra nghênh đón Chấn Linh.
- Chấn Linh Sừ Pháp! Phá tận vạn pháp!
Chấn Linh hét to một câu, một chưởng đánh thẳng vào bàn tay màu vàng đất.
Một chưởng này bình thản không có gì khác lạ, cũng chẳng có uy lực gì
đáng nói cả, nhưng mà Tùy Qua nhìn ra tinh túy của một chưởng này. Chấn
Linh, nó lại dung nhập tinh túy Chấn Linh Sừ Pháp vào trong chưởng pháp.
Muốn nói Chấn Linh Sừ Pháp có tinh túy gì, kỳ thật căn bản không có tinh túy, nhìn nó bình thản chẳng có gì lạ nhưng lại chất chứa diệu pháp vô
cùng.
Chấn Linh Sừ vốn không phải vũ khí công kích, nhưng nó bởi vì là pháp
bảo của Tiên Viên chân nhân, nó biến thành pháp bảo sắc bén nhất; Chấn
Linh Sừ Pháp cũng không phải công pháp võ thuật, chỉ là dùng để làm cỏ,
cuốc đất, nhưng là vì Chấn Linh Sừ Pháp đã dung nhập "Đạo", đạt tới mức
phản phác quy chân, cho nên trở nên vô cùng thần diệu.
Ầm ầm!
Hai khí linh hai chưởng giao nhau, tiếng nhổ như sấm sét vang vọng.
Ah!
Sau đó lại nghe trong cờ xí phát ra tiếng thét thê lương thảm thiết, kế tiếp cờ xí chia năm xẻ bảy.
Chấn Linh, nó mang chữ "Chấn" trong Chấn Linh Sừ Pháp phát huy toàn bộ
tinh túy tới cực hạn. Khí linh cờ xí liều mạng với Chấn Linh một cái,
lập tức cảm giác được ý niệm thần hồn chấn động, bởi vậy cho nên phát ra tiếng kêu thảm thiết như thế, mà Chấn Linh hoàn toàn không cho đối thủ
cơ hội, thừa dịp khí linh của cờ xí bị đánh nát, lập tức đánh bản thể cờ xí chia năm xẻ bảy.
Mà chủ nhân của pháp bảo, tâm thần ma vật trọng thương, không ngừng phun máu tươi ra.
Hiện tại Chấn Linh Sừ biến thành xích mang chém đầu ma vật kia.
Bá!
Nguyên anh ma vật trong nháy mắt mất đi liên hệ với thân thể.
Đây vốn là thủ đoạn đánh lén mà Tùy Qua dùng Chấn Linh Sừ thường làm,
khí linh Chấn Linh cũng hoàn toàn lĩnh hội được ảo diệu trong đó, thậm
chí còn rõ ràng hơn lúc Tùy Qua thi triển ra, thoáng cái đã chặt đứt
liên hệ giữa nguyên anh và thân thể ma vật, sau đó Chấn Linh đánh ra một chưởng vào đỉnh đầu ma vật.
Răng rắc!
Tiếng đầu lâu vỡ vụn vang vọng.
Bởi vì nguyên anh đối phương mất đi liên hệ với thân thể, Chấn Linh
thoải mái đánh tan hộ thân cương khí của ma vật, đánh vào đỉnh đầu đối
phương.
Dưới thiên linh cái chính là nơi nguyên anh sống nhờ, ma vật biết rõ đại thế đã mất, nguyên anh lập tức thi triển độn thuật bỏ chạy.
Tùy Qua cùng Chấn Linh Sừ đã phối hợp nhiều lần, đương nhiên lần này
không làm Chấn Linh Sừ thất vọng, trong mắt bắn ra thiên lôi lao tù khóa chặc nguyên anh của ma vật, sau đó thu vào trong tay.
Chấn Linh Sừ hóa thành một đạo xích quang, trở lại sau lưng Tùy Qua, Chấn Linh huyền phù trước mặt.
Ma vật khác đâu dám rục rịch.
Ánh mắt Ngụy Nhạc sát khí đại thịnh, dường như lập tức ra tay, nhưng cuối cùng không có ra tay, chỉ lạnh lùng nói:
- Giao nguyên anh cho ta, nếu không...
Ngụy Nhạc uy hiếp còn chưa có nói xong, Tùy Qua đã thu nguyên anh này vào trong Hồng Mông thạch.
- Thực xin lỗi, ta rất chán ghét người khác uy hiếp ta. Thần Thảo Tông chúng ta chưa bao giờ bị kẻ nào uy hiếp!
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, lại mang tên tuổi "Thần Thảo Tông" ra, hôm
nay tên tuổi Thần Thảo Tông trong giới tu hành không vang dội, Tùy Qua
cũng nên nói thêm mấu câu vào.
Giới như một ít sản phẩm trong giới thế tục, chúng vốn là hàng thấp kém
không nổi danh gì, nhưng mà trải qua nói khoác trong quảng cáo trên đài
truyền hình quốc gia cho nên được người ta xem trọng, đây là hiệu ứng
hàng hiệu.
Cho nên Tùy Qua quyết định, về sau đệ tử Thần Thảo Tông không quan tâm
làm chuyện gì, phải mang danh hào "Thần Thảo Tông" ra, tiếng nhiều thì
thanh danh lớn, nhân khí tăng lên. Đánh chết nhiều người thì lực uy hiếp cũng lớn hơn.
- Ngươi đang tìm chết!
Ngụy Nhạc hừ lạnh một tiếng, đánh một quyền về phía Tùy Qua.
- Bổn tọa sẽ cho ngươi biết Tử Anh Cảnh lợi hại như thế nào.
Tên này rốt cuộc cũng ra tay!
Nhưng mà Tùy Qua cảm giác được một quyền này của Ngụy Nhạc chỉ là thăm dò, mà không phải chiến đấu sinh tử chân chính.
Tuy tu vị của ma vật này không thua gì Đế Phàm, nhưng lại không có khí
thế bế nghễ thiên hạ của Đế Phàm, cho nên trong lòng Tùy Qua, Ngụy Nhạc
này còn không bằng Đế Phàm.
Nhưng mà tu sĩ Tử Anh Cảnh ra tay, Tùy Qua cũng không dám chủ quan, chín đan hợp nhất, toàn lực đánh ra một chiêu Thảo Mộc Câu Hủ.
Hai đấm va chạm với nhau, không có sinh ra chút âm thanh nào cả.