Đối với Tuyên Dĩ Lân, Tùy Qua bị thương nhẹ lúc trước cũng không đáng gì.
- Pháp thần!
Tuyên Dĩ Lân gầm lên giận dữ, pháp thân của hắn hiện ra, xuất hiện sau
lưng của hắn, thời điểm này pháp thân của Tuyên Dĩ Lân đang kề sát sau
lưng hắn, pháp thần ba đầu sáu tay dán lên sau lưng Tuyên Dĩ Lân, nhìn
tình hình này là đang truyền công. Nhưng mà kỳ quái là, hiện tại pháp
thân không còn khí tức trang nghiêm lúc trước, ngược lại đang điên cuồng và dữ tợn, đồng thời lại có chút thống khổ.
Dường như ma đầu Tuyên Dĩ Lân đang thi triển tà công quỷ dị gì đó.
- Đúng, ma đầu kia tuy đã chống lại vụ nổ, nhưng mà nguyên khí trong
người tiêu hao thật lớn, bởi vậy chỉ có thể dùng pháp thân gia tốc rút
ma khí của ma giới. Nhưng mà pháp thần cũng không phải ma thể chính
thức, cho nên không thể không hạn chế lợi dụng ma khí ma giới, cho nên
dĩ nhiên là vô cùng thống khổ. Nhưng mà tên này chắt lọc ma khí điên
cuồng như thế, hiển nhiên mục đích chỉ có một, hắn đã điên cuồng rồi...
Đầu óc của Tùy Qua suy nghĩ nhanh chóng, phân tích hành động của đối
thủ. Hắn phân tích đúng vậy, Tuyên Dĩ Lân quả nhiên là nổi giận, căm hận và thống khổ khiến hắn điên lên, không ngừng chắt lọc ma khí của ma
giới, quanh người của hắn có ma viêm bao phủ, hơn nữa trường kiếm trong
tay Tuyên Dĩ Lân cũng bắt đầu bốc cháy lên. Trong hắc sắc ma viêm có
pháp thân như ẩn như hiện, giống như quỷ nhập vào thân, vô cùng khủng
bố.
Khí tức Tuyên Dĩ Lân trở nên mạnh mẽ hơn nữa, thậm chí càng bị thương càng mạnh hơn lúc trước!
Ma đầu Hóa Thần hậu kỳ quả nhiên không phải đèn cạn dầu, dưới nổ tung
như thế còn không bỏ mạng, hơn nữa rõ ràng còn có thể khôi phục nhanh chóng, tăng sức chiến đấu lên.
- Tiểu tử, sợ run đi!
Pháp thân của Tuyên Dĩ Lân đang gào thét:
- Đây mới là lực lượng chính thức của Hóa Thần hậu kỳ.
- Mượn nhờ khí tức ma khí tăng cường bản thân.
Tùy Qua nhàn nhạt nói:
- Cho dù ngươi có thể giết ta, bản thân cũng bị ma khí tàn phá a. Huống chi, ngươi cũng chưa chắc giết được ta.
- Không, ngươi nhất định sẽ chết! Phải chết!
Pháp thân của Tuyên Dĩ Lân gầm thét, bóng người lóe lên, đi tới trước
mặt Tùy Qua, trường kiếm có ma viêm thiêu đốt chém về phía Tùy Qua.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Nắm đấm của Tùy Qua không ngừng va chạm vào trường kiếm của Tuyên Dĩ Lân.
Đối mặt với đối thủ cấp bậc này, Tùy Qua không thể trông cậy vào Chấn
Linh Sừ hỗ trợ, cũng không phải Chấn Linh Sừ không thể làm vũ khí, nhưng mà dùng phẩm cấp trước mắt của Chấn Linh Sừ thì căn bản không phá được
thân thể Tuyên Dĩ Lâmn, chỉ có thể dùng nắm đấm.
Nhưng mà hiện tại Tuyên Dĩ Lân bạo phát, lực lượng và khí tức trở nên vô cùng cường đại, mỗi một lần nắm đấm và trởờng kiếm giao nhau, Tùy Qua
đều cảm giác được toàn thân chấn động, kinh mạch bị tổn thương một ít,
nhưng mà những tổn thương này đều là kinh mạch, đều là kinh mạch vốn có
của Tùy Qua, sinh mệnh lực của Hồng Mông Thụ quả nhiên ương ngạnh, dùng
thân cành biến thành kinh mạch của hắn lại không tổn thương nửa điểm.
Nhưng lúc này Tùy Qua hoàn toàn lâm vào cục diện bị đánh, tình thế không thể lạc quan.
- Tiểu tử, nhìn thấy chưa, đây là chỗ chênh lệch giữa bản tôn và ngươi.
- Tiểu tử, cánh cửa tử vong đã mở ra cho ngươi rồi.
- Quỳ xuống cầu xin tha thứ đi! Bản tôn sẽ cho ngươi được chết nhẹ nhõm.
"..."
Tuy tình huống của Tùy Qua hiện tại không lạc quan, nhưng mà hắn không có đánh mất lòng tin, cũng không cảm thấy sợ hãi.
Tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ cường hãn đã vượt qua Tùy Qua phán đoán, Tuyên Dĩ
Lân ma đầu kia thời điểm cuồng bạo thì sức chiến đấu thật mạnh. Nhưng
cẩn thận tưởng tượng thì thấy cũng bình thường, nếu không phải tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ mạnh đến nổi không hợp thói thường, cũng không có khả năng
đại biểu đỉnh phong của nhân loại. Hóa Thần hậu kỳ, hiển nhiên chính là
một bình chướng, một khi vượt qua bình chướng này chẳng khác gì một bước lên trời. Tuy Tùy Qua có thể chém giết tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, nhưng
mà trước mặt ma đầu Hóa Thần hậu kỳ dù thi triển toàn bộ vốn liếng, lại
chỉ lâm vào cục diện bị động ăn đòn.
Nhưng mà Tùy Qua ương ngạnh hiển nhiên cũng vượt qua suy đoán của Tuyên
Dĩ Lân. Trong không gian loạn lưu này, Tuyên Dĩ Lân có thể lợi dụng pháp thần hấp thu ma khí ma giới bổ sung nguyên khí của bản thân, nhưng mà
Tùy Qua căn bản không thể hấp thu linh khí bổ sung bản thân, bởi vì nơi
này căn bản không có một tia thiên địa linh khí. Mà Tùy Qua cũng không
có khả năng phục dụng đan dược bổ sung nguyên khí, bởi vì phục dụng đan
dược chuyển hóa làm nguyên khí luôn cần phải có thời gian, nhưng cao thủ tranh chấp chính là cận thân bác đấu, dùng tu vị của Tuyên Dĩ Lân làm
sao cho Tùy Qua cơ hội phục dụng đan dược. Cho nên Tuyên Dĩ Lân xem ra,
cách giải thích duy nhất là Tùy Qua rất mạnh, mạnh không hợp thói
thường. Nhưng mà đây cũng càng tăng quyết tâm chém giết Tùy Qua của
Tuyên Dĩ Lân. Nhưng mà Tuyên Dĩ Lân cũng không biết, Tùy Qua rốt cuộc
ương ngạnh tới khi nào.
Bởi vì chiến đấu kịch liệt, thương thế trên người Tùy Qua tăng thêm,
nhưng đồng thời thân thể của hắn đang phục hồi nhanh chóng, đây là bởi
vì Hồng Mông Thụ, Hồng Mông Thụ không chỉ là vũ khí chiến đấu của Tùy
Qua, cũng là chuyên gia chữa thương, một khi thân thể Tùy Qua xuất hiện
miệng vết thương, rễ cây Hồng Mông Thụ sẽ chạm vào miệng vết thương, tự
nhiên cũng khâu vết thương của Tùy Qua lại, hơn nữa thông qua những rễ
cây thật nhỏ này rót nguyên khí vào, gia tốc phục hồi vết thương.
Cho nên hiện tại nhìn thì thấy thương thế Tùy Qua rất nặng, nhưng trên
thực tế lại không ảnh hưởng Tùy Qua tiếp tục đấu với Tuyên Dĩ Lân.
- Tiểu tử, vì sao ngươi ương ngạnh như vậy? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn suy
nghĩ đánh bại ta sao? Cũng hoặc là, ngươi cho rằng nguyên khí của ta sẽ
suy kiệt, sau đó cho ngươi có cơ hội đào thoát? Ngươi sai rồi, ở chỗ này nguyên khí suy kiệt chỉ có ngươi mà thôi, mà không phải ta!
Tuyên Dĩ Lân càng đánh càng điên cuồng.
Tùy Qua vẫn bình tĩnh, hắn đúng là đang chờ đợi, nhưng là chờ đợi nguyên khí của Tuyên Dĩ Lân suy kiệt, Tùy Qua sẽ không mang hy vọng thả lên
người của đối thủ, trong lúc nguy cấp, có lẽ có thể cầu bản thân mình,
nhưng mà không thể gửi hi vọng vào sai lầm của đối thủ hoặc ông trời
khai ân. Cho nên Tùy Qua chờ đợi bản thân đột phá, hắn ở Nguyên Anh sơ
kỳ đặt tới Ngân Anh Cảnh đỉnh phong, tu hành đạt tới viên mãn, cái thiếu chính là cơ hội đột phá, hoặc nói là đối thủ có lực lượng ngang bằng.
Đối thủ chính là đá mài dao tốt nhất trên con đường tu hành, đạo lý này
được vô số tu sĩ chứng minh qua. Chính là bởi vì như thế, cho nên mới có không ít tu sĩ không ngừng đi tìm đối thủ đánh nhau, thậm chí là không
muốn sống khiêu chiến đối thủ mạnh hơn mình. Loại khiêu chiến này không
phải là tranh đấu hung ác, mà là vì tìm kiếm cơ hội đột phá, bởi vì một
khi người ta lâm vào cảnh nguy cấp, tiềm năng thân thể sẽ tăng lên tận
cùng, loại tình huống này tu luyện bình thường vĩnh viễn không thể làm
được, chỉ có thể tìm kiếm trong chiến đấu.