Y Tiên Thiểu

Chương 412: Chương 412: Đa Lịch Mộc. (2)




- Có tin tưởng như vậy?

Cao Phong nói:

- Chẳng lẽ mấy ngày nay cậu đã ôn tập xong rồi?

- Còn không đâu.

Tùy Qua vừa nói vừa rút quyển “Đại số cấp cao” trong giá sách, sau đó tiện tay đặt lên bàn:

- Thật sự là không hiểu nổi, chuyên nghiệp khoa học thảo nghiệp vì sao còn học toán học, đây là làm chi?

- Là căn bản của tính toán thôi, không quan tâm cậu học chuyên nghiệp gì, cậu đều phải biết!

Liễu Tiểu Đồng nói:

- Hơn nữa toán học cũng không phải hoàn toàn vô dụng. Ít nhất có thể dùng được trong thời gian thi nghiên.

- Ngoại trừ thi nghiên đây?

- Vậy thì không dùng được.

Liễu Tiểu Đồng nói:

- Tôi đã xem qua một lượt điều tra, 99% người sau khi công tác, cơ hồ chỉ dùng tri thức tính toán từ trung học trở xuống. Nói cách khác, sau trung học ngoại trừ dùng trong cuộc thi, cơ hồ đều không dùng được.

- Kháo! Vậy thật đúng là lãng phí thời gian cùng sinh mạng đâu!

Cao Phong mắng một tiếng, sau đó ánh mắt dừng trên quyển sách trong tay Tùy Qua:

- Pháp khoa! Tùy Qua, tiểu tử cậu đang ôn tập hay chuẩn bị bài đây? Quyển sách của cậu y như mới mua về!

Đích xác quyển sách này hoàn toàn mới.

Nhưng không có vấn đề gì, còn vài giờ mới đến cuộc thi ngày mai, đủ cho Tùy Qua hoàn thành ôn tập.

- Tùy Qua, cậu thật sự được không?

Giang Đào tựa hồ không tin Tùy Qua có thể hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này:

- Hay là cậu bỏ qua đi. Môn học này không phải dựa vào trí nhớ là có thể qua được đâu.

- Làm nam nhân, sao có thể nói là không được.

Tùy Qua cười nói:

- Yên tâm đi, hơn không dám nói, ngày mai thi 80 điểm vẫn không thành vấn đề.

- Nếu cậu có thể đạt tiêu chuẩn, đúng là nên A Di Đà Phật.

Cao Phong nói:

- Lười nhiều lời với cậu, tôi đi rót ly cà phê nâng cao tinh thần, xem ra tối nay phải chiến đấu cả đêm. Ai, bên ngoài trời lạnh, lại không thể sủng hạnh chăn mền, thật sự là chuyện thống khổ nhất.

Tùy Qua cũng không lý luận, thật thản nhiên lật xem quyển sách trên tay.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Khoảng một giờ sau, Tùy Qua khép lại sách giáo khoa, bắt đầu lật xem ghi chép của Liễu Tiểu Đồng. Trong mọi người, chỉ có hắn ghi chép cẩn thận nhất lúc lên lớp.

Nửa giờ sau.

Tùy Qua cũng đã xem xong ghi chép.

- Được rồi, bảy tám chục điểm đã xong, tôi muốn đi ngủ, các cậu đi ngủ sớm chút đi, không cần vì chút học bổng mà liều mạng.

Tùy Qua đứng lên, duỗi lưng mệt mỏi nói.

- Bảy tám chục điểm? Còn học bổng? Cậu dựa vào năng lực của mình có thể đạt tiêu chuẩn đã xem như không tệ.

Cao Phong nói.

- Đạt tiêu chuẩn? Tuyệt đối không vấn đề.

Tùy Qua nói:

- Nói cách khác, cậu làm ra một đạo đề thử xem, nhìn xem tôi có thể giải đáp không. Nhưng đợi lát nữa đừng làm tổn thương lòng tự tin của cậu đó.

- Trâng tráo!

Cao Phong cười nói, tùy tiện tìm một đạo đề trong sách giáo khoa ra hỏi.

Tùy Qua nhìn nhìn, cơ hồ không cần suy nghĩ lập tức nói ra đáp án.

Đáp án chính xác!

- Ta kháo! Cậu thật sự giỏi như vậy? Tôi không tin!

Cao Phong vỗ vỗ trán, sau đó lại tìm một đề khó đi ra:

- Vừa rồi nhất định là trùng hợp, đề này tuyệt đối làm cậu bế tắc!

Tùy Qua cười không đáp, nhìn nhìn đề mục sau đó viết nhanh.

Sau một lát đã xong bài giải trên giấy.

Hoàn toàn chính xác!

- Này…

Cao Phong cẩn thận so sánh, hoảng sợ nói:

- Tùy Qua, cậu thật sự là rất biến thái…đúng rồi, tiểu tử, cậu lén ôn tập qua, lúc này cố ý kích thích lão tử đi?

- Kháo! Ôn tập cũng không phải chuyện gì đáng giấu diếm, cần gì phải lén lút?

Tùy Qua khép sách vở, chuẩn bị đi ngủ.

- Như vậy chẳng lẽ chỉ trong vòng hai giờ ngắn ngủi cậu đã nhớ kỹ toàn bộ mấy thứ này?

Cao Phong nói:

- Nếu cậu thật giỏi như vậy, lúc trước ít nhất phải thi vào đại học Thủy Mộc hay Đế Kinh đi. Cái gọi là thiên tài, tôi nghĩ cũng là thế này đi.

- Làm gì có thiên tài, tôi chỉ đem thời gian uống cà phê của cậu dùng vào việc ôn tập mà thôi.

Tùy Qua nói:

- Ba vị huynh đệ, các cậu chậm rãi đi, đêm lạnh còn dài, bảo trọng.

Rất nhanh hắn đã chui vào chăn nói:

- Oa, trời lạnh thế này, quả nhiên nằm chăn ấm vẫn thoải mái.

- Tôi thật sự muốn quất chết cậu!

Cao Phong buồn bực nói:

- Nhưng Tùy đại thiếu rốt cục có được bí quyết gì, có thể nhanh như vậy nhớ được toàn bộ bài học đây? Nếu như quả thật có bí quyết, cậu nhanh chóng chỉ điểm ra đi.

- Nào có bí quyết gì, tôi chỉ đem thời gian uống cà phê…

- Cậu đi chết đi!

Cao Phong cùng Giang Đào đồng thanh nói.

Sau một lát Liễu Tiểu Đồng cũng đứng dậy nói:

- Tôi cũng đã ôn tập xong, đi ngủ đây.

- Ca, cậu đừng đi nha.

Cao Phong nói:

- Cậu mà đi tôi cùng Giang Đào làm sao tiếp tục kiên trì chứ.

- Phải, đêm lạnh còn dài, làm sao chịu nổi đây?

Giang Đào nói:

- Vạn nhất bị bệnh, phải thi lại, phải trùng tu, đây không phải uổng phí sao?

- Tôi chỉ điểm chút bến mê cho hai vị, thế nào?

Tùy Qua cười nói.

- Thật không?

Cao Phong hỏi:

- Chẳng lẽ cậu thật có bí quyết hay sao?

- Tôi thật là có bí quyết.

Tùy Qua nói:

- Nhưng bí quyết này không phải nói, mà là ăn.

- Đồ ăn?

Cao Phong ngạc nhiên:

- Ăn cái gì?

- Cái này!

Tùy Qua búng ra ngón tay, một quả cây màu vàng cỡ đầu ngón tay rơi xuống trước mặt Cao Phong, sau đó lại thêm một quả cây rơi xuống chỗ Giang Đào.

- Đây là cái gì?

Cao Phong hỏi.

- Linh dược.

Tùy Qua đáp:

- Sau khi ăn vào là giúp đầu óc linh quang, vượt qua mấy ngày thi tuyệt không vấn đề.

- Không thể nào đâu.

Cao Phong nói:

- Nào có chuyện dễ dàng như vậy. Nhưng thứ này thật giống quả Khổ Luyện Tử, cậu đừng đùa giỡn tôi với Giang Đào đi?

- Trời ạ! Lòng tốt bị xem là lòng lang dạ thú, hai người không tin cũng được.

Tùy Qua nói:

- Dù sao tôi chuẩn bị ngủ đây.

- Được, tôi sẽ thử xem.

Cao Phong thật không muốn tiếp tục bị giày vò, ném quả cây vào miệng, sau đó nuốt xuống.

Nước trái cây phụt ra trong miệng.

- Sao đắng như vậy! Phi! Phi!

Cay đắng kịch liệt làm Cao Phong vội vàng phun xác trái cây ra khỏi miệng, sau đó liều mạng uống nước súc miệng, cuối cùng hung hăng mắng Tùy Qua.

Tùy Qua cũng không tranh luận với hắn, một lát sau mới nói:

- Sao cậu không xem sách trước rồi hãy nói.

Cao Phong hung hăng trừng mắt nhìn hắn, mới tiếp tục xem sách.

Vừa xem, không ổn! Cao Phong nhất thời phát hiện, đầu óc của mình như tiểu đệ mới uống Uy ca, bỗng nhiên biến thành vô cùng thần uy, nguyên bản những đề toán học liếc mắt không nhớ nổi lại làm cho hắn vừa lướt qua liền nhớ kỹ.

Cho tới bây giờ đầu óc của hắn chưa từng linh quang đến như thế!

Đã gặp qua là không quên được!

Cao Phong phát hiện mình đã tới cảnh giới truyền thuyết của “Siêu cấp thư trùng”.

Loại cảm giác này thật sự quá sung sướng! Nhất là tới thời gian cuộc thi ngày mai.

Vì thế kế tiếp Cao Phong làm ra một động tác khiến Giang Đào suýt nôn mửa, hắn lại đem xác trái cây phun đi ra toàn bộ ăn trở lại!

Đầu óc Giang Đào lập tức liền hỗn loạn, thế giới này thật sự là quá điên cuồng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.