Y Tiên Thiểu

Chương 501: Chương 501: Đan dược mất.




Sưu!

Trong chốc lát, toàn bộ đồ vật bên trong nhà kính ấm hóa thành một đạo bạch quang, cứ như vậy biến mất.

Hoàn toàn biến mất!

- Lão đại, TV của ta!

Tiểu Ngân Trùng kinh hô một tiếng, Tùy Qua vừa rồi cư nhiên đem toàn bộ đồ vật bên trong nhà kính ấm thu vào Hồng Mông Tử Khí, trong đó cũng bao gồm cả TV của tiểu Ngân Trùng trộm được.

Tùy Qua lại không để ý đến tiểu Ngân Trùng, mà là nhanh chóng đem một viên Tinh Nguyên Đan ném vào trong miệng.

Lấy tu vi hiện tại của Tùy Qua thôi động pháp bảo thật sự là rất miễn cưỡng, hơn nữa chỉ là dùng Hồng Mông Thạch đem mấy đồ vật bên trong nhà kính ấm toàn bộ thu vào đây, đã đem chân khí toàn thân của Tùy Qua hút khô, thậm chí để hắn thiếu chút nữa choáng váng hôn mê đi.

Nghĩ không ra, vận dụng một chút Hồng Mông Thạch này nguyên khí tiêu hao dĩ nhiên so với dùng Tam Thánh Phong công kích một lần còn muốn lớn hơn nhiều.

Bất quá, đối với Tùy Qua mà nói, trước mắt hoàn toàn có thể tiếp thu tiêu hao như vậy.

Sau một lát, Tùy Qua lợi dụng Tinh Nguyên Đan khôi phục nguyên khí. Vì vậy hắn lại thử đem Tam Thánh Phong và Thất Sát hồ lô cũng thu nhập vào bên trong Hồng Mông Thạch, lúc này đây Tùy Qua vẫn tiếp tục thành công. Thế nhưng cũng vẫn như cũ nỗ lực một viên Tinh Nguyên Đan làm đại giới.

Cứ như vậy công phu chớp mắt, đã tiêu hao ba viên Tinh Nguyên Đan.

Coi như là Tùy Qua tài đại khí thô, thế nhưng loại tiêu hao này cũng cảm giác được có chút không chịu nổi.

Bất quá chính là ở bên trong Hồng Mông Thạch cất giấu vài món đồ mà thôi, nghĩ không ra cư nhiên lại tiêu hao nhiều nguyên khí như vậy.

Nhưng thương tiếc thì thương tiếc, đem mấy món đồ này thu lại, sau đó, trong lòng Tùy Qua đã có thể kiên định rất nhiều. Hiện tại, chỉ cần đối phương không giống như Khổng Bạch Huyên tiếp xúc da thịt vậy, trên cơ bản lại không thể nào đem những bảo bối này của hắn cướp đi được.

Thoải mái a!

Tâm tình Tùy Qua rất là thư sướng.

Là thời gian đóng gói rời khỏi thành phố Đông Giang.

Lúc này, Tùy Qua rốt cục có thể phóng tâm mà trở về thôn Dũng Tuyền huyện Hoàng Bình.

Từ trong nhà kính ấm đi ra, ánh trăng vừa lớn vừa tròn.

Tại thành phố Đông Giang, nhất là mùa đông, đúng là rất khó có thể thấy được buổi tối như thế.

- Ngày mai, hẳn lại là một ngày nắng!

Tùy Qua nghĩ thầm nói.

Buổi tối như vậy, có lẽ nên có một nữ nhân ở trên nóc nhà kính ấm ngắm trăng mới tốt.

Ừm, còn phải là nữ nhân xinh đẹp nữa.

Đáng tiếc là, Đường Vũ Khê còn chưa từ Đế Kinh trở lại.

Lẽ nào, gọi điện thoại cho Trầm Quân Lăng sao?

Ý niệm này vừa mới toát lên trong đầu, điện thoại của Tùy Qua bỗng vang lên.

Lấy ra điện thoại di động, vừa nhìn điện báo, Tùy Qua liền giật mình một cái.

Cư nhiên là Trầm Quân Lăng gọi tới!

Tùy Qua rất nhanh trấn định xuống, bấm máy sau đó nói rằng:

- Tiểu Quân Quân, muộn như vậy còn gọi điện thoại cho ta, chẳng lẽ là nhớ ta...

- Nhớ cái đầu ngươi, đan dược ngươi cho ta bị người đoạt mất rồi!

Trầm Quân Lăng cắt đứt lời nói của Tùy Qua, trong ngữ khí có vẻ có chút sốt ruột.

Tuy rằng Trầm Quân Lăng đối với đan dược truy cầu phát cuồng trình độ xa xa thua so với Trầm Thái Sùng và Trầm Thiên Phách, thế nhưng nàng cũng biết tầm quan trọng và giá trị của đan dược, cũng biết Tùy Qua tặng nàng hai viên đan dược là có bao nhiêu tình cảm.

Hôm nay, hai viên đan dược mới vừa đến tay, cư nhiên đã bị người cướp mất, Trầm Quân Lăng tự nhiên là tức giận phi thường.

- Ta lập tức quay đấy!

Sau khi Tùy Qua nói xong, lập tức cúp điện thoại, dẫn theo tiểu Ngân Trùng, đem thân pháp thi triển đến cực hạn, cả người nhanh như điện chớp hướng phía khu vực thành thị đi tới.

May là lúc này đã là nửa đêm, ngay cả thấy được thân ảnh của Tùy Qua cũng chỉ xem trở thành là ảo giác, hoặc là quỷ mị tồn tại. Bởi vì tốc độ của Tùy Qua thực sự quá nhanh, toàn lực chạy đi, người thường căn bản là không thấy được quá rõ thân ảnh của hắn.

Nhiều nhất thời gian mười phút, Tùy Qua đã chạy tới thang máy của khu nhà thế kỷ Ginza mà Trầm Quân Lăng ở lại.

Lúc này, Tùy Qua vừa mới minh bạch, nguyên lai hắn là quan tâm Trầm Quân Lăng, lo lắng an nguy của nàng đến như vậy.

Khi Tùy Qua nghe được Tinh Nguyên Đan của Trầm Quân Lăng bị người cướp đi. Phản ứng đầu tiên không phải tiếc nuối đan dược gì cả, hắn suy nghĩ là an nguy của Trầm Quân Lăng, người cướp giật đan dược có gây bất lợi đối với Trầm Quân Lăng hay không?

Sau khi Trầm Quân Lăng gọi thông điện thoại, vừa mới nói hai câu, đã bị Tùy Qua mạc danh kỳ diệu cúp điện thoại.

Sau đó, nàng lại gọi hai cuộc điện thoại nữa, thế nhưng Tùy Qua cũng không có tiếp máy, điều này làm cho nàng cảm thấy rất là buồn bực, trong lòng cũng có chút mất hứng.

Trầm Quân Lăng vốn tưởng rằng sau khi gọi điện thoại cho Tùy Qua, hắn thế nào cũng có thể quan tâm an nguy của nàng một chút mới đúng. Nếu không cũng phải an ủi nàng hai câu trước mới phải. Ai biết Tùy Qua tiểu tử này cư nhiên trực tiếp cúp điện thoại.

- Lẽ nào, hắn là trong lòng tiếc rẻ đan dược của mình sao?

Trầm Quân Lăng nghĩ thầm nói.

Vừa mới trải qua bị người "đánh cướp", Trầm Quân Lăng khó tránh khỏi sẽ có một ít tâm tính nữ nhân.

Ai biết, vừa mới sinh một điểm hờn dỗi, sau đó nàng chợt nghe được tiếng đập cửa gấp gáp.

Trầm Quân Lăng ra mở cửa, thấy Tùy Qua vẻ mặt lo lắng xuất hiện tại.

Trong chốc lát, trong lòng Trầm Quân Lăng nảy lên một loại cảm giác rất kỳ quái, sống mũi cay cay, có chút hạnh phúc, cũng có chút cảm động.

Làm một thế gia đệ tử tu hành, tại thành phố Đông Giang, Trầm gia có lực ảnh hưởng là khó có thể tưởng tượng, hơn nữa bản thân tu vi của Trầm Quân Lăng để nàng từ nhỏ đến lớn, hầu như cũng không có lo lắng qua an nguy của chính mình, cũng rất ít trải qua nguy hiểm chân chính.

Thế nhưng tối nay, Trầm Quân Lăng lại tao ngộ một hồi biến cố.

Đối thủ thực sự rất cao minh, vừa xuất thủ đã cướp đi hai viên Tinh Nguyên Đan của nàng, mà nàng thậm chí ngay cả đối phương bộ dáng ra sao cũng không có thấy rõ được.

Thực lực chênh lệch thật lớn khiến Trầm Quân Lăng cảm thấy một loại cảm giác nguy hiểm cường liệt, thẳng đến đối phương rời khỏi, loại cảm giác này cũng không có giảm bớt bao nhiêu, bởi vậy Trầm Quân Lăng mới lập tức gọi điện thoại cho Tùy Qua.

Đồng thời, Tùy Qua cũng là một người mà nàng nghĩ đến.

Mà lúc này, Tùy Qua đứng ở cửa, trên mặt lo lắng đang dần dần mất đi, nhưng trong miệng lại trở nên khẩn trương mà hỏi thăm:

- Quân Lăng...ngươi không sao chứ?

- Ta đem đan dược ngươi cho đánh mất, ngươi không tức giận sao?

Trầm Quân Lăng hỏi.

- Ta choáng váng! Ngươi thực sự là Trầm Quân Lăng sao? Thực sự là Trầm Quân Lăng ta quen biết vẫn luôn khôn khéo hiểu rõ được hết thảy trong lòng ta đấy sao?

Tùy Qua hướng phía Trầm Quân Lăng nói, cảm giác Trầm Quân Lăng trước mặt này tựa hồ cùng với người hắn vẫn thường lui tới có chút không giống.

Tựa hồ, hiện tại Trầm Quân Lăng rất có một loại vị đạo tiểu nữ nhân điềm đạm đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.