Y Tiên Thiểu

Chương 636: Chương 636: Đấu thế.




Đại đội trưởng công an nhìn qua Trữ Bội, cảm giác bộ tịch nữ nhân này không nhỏ, dò hỏi:

- Cô là ai, vì sao phải dẫn người nháo sự?

- Tôi không phải dẫn người nháo sự, là đến quản sự.

Trữ Bội lộ ra uy nghiêm của hiệu trưởng phu nhân, thản nhiên nói:

- Làm phu nhân hiệu trưởng, tôi có nghĩa vụ cam đoan an toàn cùng sự đối đãi hợp pháp đối với học sinh của tôi.

- Không phải chỉ là lão bà của hiệu trưởng mà thôi sao, tôi còn tưởng rằng có gì đặc biệt hơn người đâu, bắt lại rồi nói sau!

Phiền Ti Khiết thúc giục, có vẻ không kiên nhẫn, ước chừng bà ta không đem một phu nhân hiệu trưởng “nho nhỏ” để vào trong mắt.

Nhưng vị đại đội trưởng công an lại không có hành động, mà thật khiêm cung dò hỏi:

- Ngài là phu nhân của ngài hiệu trưởng Đông đại?

- Phải.

Trữ Bội nói:

- Tôi là lão bà của Dương Chấn Thanh, là lão bà của một hiệu trưởng “nho nhỏ” mà thôi.

- Lưu đội trưởng, anh vô nghĩa với cô ta làm chi?

Biểu tình Phiền Ti Khiết mất kiên nhẫn nói.

- Phiền tỷ, chúng ta hẳn nên dựa theo trình tự, trước tiên hãy nghe vị phu nhân này giải thích.

Đội trưởng công an vội vàng nháy mắt ra dấu với Phiền Ti Khiết, đồng thời thầm mắng đúng là một nữ nhân ngu xuẩn, ỷ vào mình có một anh trai làm phó cục trưởng thì hung hăng càn quấy, người phụ nữ trước mắt chính là lão bà của hiệu trưởng Đông đại, một em gái của phó cục trưởng công an “nho nhỏ” là có thể trêu chọc tới sao.

Hiệu trưởng Đông đại, đó là cấp bậc gì! Người đàn bà Phiền Ti Khiết ngu xuẩn còn dám nghĩ người ta chỉ là lão bà của hiệu trưởng tiểu học hay trung học sao?

Tuy Phiền Ti Khiết ngu xuẩn, nhưng còn chưa ngu xuẩn tới mức ánh mắt cũng không nhìn thấy rõ.

Lúc này bà ta đột nhiên ý thức được, thiếu phụ trước mắt là người mình không thể trêu vào, khó trách vừa rồi nàng kiêu ngạo như vậy, thì ra người ta có bối cảnh cùng tiền vốn để hung hăng càn quấy đâu!

Nghĩ tới việc này, Phiền Ti Khiết đã có ý muốn rút lui, vì vậy đưa mắt cầu trợ đội trưởng công an, hi vọng hắn giải hòa cho đôi bên.

- Hiệu…hiệu trưởng phu nhân, cô xem, chuyện này cũng chỉ là hiểu lầm, tôi nghĩ không cần phải…hưng sư động chúng, song phương đều có chút lỗi lầm, như vậy…

- Cảnh quan, anh chờ đi, tôi đang gọi điện cho chủ tịch các anh đâu.

Trữ Bội làm sao có hứng thú nghe một tiểu cảnh quan điều giải, trực tiếp gọi điện cho Quách Minh Phong. Đương nhiên kỳ thật sự tình cũng không đến nỗi nhiệt náo lớn như vậy, nhưng Quách Minh Phong từng nhờ vả Trữ Bội, hi vọng tìm cơ hội được Tùy Qua tha lỗi, miễn tiền đồ hủy hết. Mà Trữ Bội cảm thấy hôm nay đại khái là cơ hội tốt, bởi vậy mới gọi điện thoại cho Quách Minh Phong.

Quách Minh Phong đang họp, sau khi nhận được điện thoại của Trữ Bội, thoáng kinh ngạc, tựa hồ cảm thấy đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, Trữ Bội cũng không cần gọi điện cho hắn. Nhưng khi Quách Minh Phong nghe được chuyện này liên lụy đến Tùy Qua, lập tức liền bão nổi, thậm chí thiếu chút nữa chửi váng tại hội trường.

Bởi vì chuyện của mảnh đất tại trấn Phát Phong, Quách Minh Phong đắc tội Tùy Qua không nói, còn đắc tội người lãnh đạo trực tiếp, trong khoảng thời gian này hắn luôn nơm nớp lo sợ, chỉ sợ xảy ra cái sọt bị cấp trên nhân cơ hội hái mũ cánh chuồn. Ai biết hắn muốn điệu thấp, người bên dưới lại không đồng ý, còn chọc phải Tùy Qua. Mẹ nó, đây chẳng phải là chán sống hay sao!

Cho nên Quách Minh Phong lập tức tuyên bố tan họp, sau đó cho tài xế hỏa tốc lái xe chạy tới hiệu khu Phát Phong.

Dọc đường đi, thư ký của hắn liên hệ với cục trưởng cục công an Thái Minh Viễn, Quách Minh Phong nói trong điện thoại:

- Nhanh chóng đến hiệu khu Phát Phong! Nhìn xem chuyện tốt của thủ hạ ông đã làm!

Thái Minh Viễn không biết Quách đại lão bản vì sao tức giận như vậy, nhưng làm cục trưởng hắn tin tưởng việc gì cũng phải có nguyên nhân. Nếu Quách đại lão bản phát hỏa, tự nhiên có người chọc giận hắn. Vì thế Thái Minh Viễn vừa chạy tới hiệu khu Phát Phong vừa tìm hiểu rõ ràng chuyện xảy ra. Rất nhanh hắn đã hiểu biết được đại khái sự tình.

- Mẹ nó!

Sau khi biết được tin tức, Thái Minh Viễn nhịn không được mắng:

- Kẻ ngu xuẩn! Tại sao lại gặp phải Trữ Bội kia! Thiếu phụ kia là ngọn đèn cạn dầu sao, chồng là hiệu trưởng Đông đại, là cán bộ cấp phó bộ. Quách Minh Phong là bạn học của nàng, loại đàn bà này vì sao lại đi trêu chọc tới?

Mặt khác, trong lòng Thái Minh Viễn còn có một ý tưởng, đó là hắn hoài nghi quan hệ giữa Quách Minh Phong cùng Trữ Bội. Dù sao Quách Minh Phong vẫn còn độc thân, mà chồng của Trữ Bội là một lão đầu tử. Có câu nói củi khô bốc lửa, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Xe của Thái Minh Viễn không ngừng hụ còi, xem thường hết thảy đèn đỏ, khi Quách Minh Phong chạy tới hiệu khu Phát Phong thì hắn cũng đúng lúc đuổi tới.

Chứng kiến Quách Minh Phong cùng Thái Minh Viễn xuất hiện, đám người liền nổ tung oa.

Nhất là nhóm công an, càng thêm lo sợ bất an. Dù sao làm việc trong cơ quan đơn vị, công phu quan sát vẫn phải có. Những công an kia chỉ nhìn vẻ mặt Quách Minh Phong đã biết hắn không phải đến an ủi những công an cơ sở như bọn họ.

Nhìn thấy cả cục trưởng cục công an cũng đến, lúc này Phiền Ti Khiết cũng điệu thấp, đứng bên cạnh đám người.

- Thật càn rỡ!

Ánh mắt Quách Minh Phong lướt qua nhóm công an, ngữ khí thật nghiêm túc phê bình:

- Xem các anh đi, các anh là công an phải không? Quả thật là một đám thổ phỉ! Hiện tại mạnh mẽ đề xướng xã hội hài hòa, cấp trên có công văn không được kích thích mâu thuẫn xung đột, khiến cho tạo thành sự kiện quần thể, các anh làm công tác như thế nào? Cho dù có gì không đúng, họ cũng chỉ là học sinh, cũng không phải tổ chức phản động, cần các anh bày ra bộ tịch trấn áp hay sao? Các anh hưng sư động chúng như vậy, làm sao trường học có thể hoạt động dạy học bình thường…quả thật chính là làm bừa! Vô tổ chức, vô kỷ luật!

Quách Minh Phong răn dạy quở mắng xong, chuyển qua Thái Minh Viễn:

- Thái cục trưởng, chuyện này ông nhất định phải điều tra rõ ràng, lập tức điều tra!

Thái Minh Viễn liên tục gật đầu nói:

- Tôi nhất định rất nhanh cấp cho trường học cùng Trữ phu nhân một câu trả lời công đạo.

Quách Minh Phong uy phong một trận, mới đi tới trước mặt Tùy Qua, ra vẻ khiêm tốn bình dị gần gũi, nói:

- Tùy tiên sinh…những công an tố chất nghiệp vụ chưa vượt thử thách kia không làm ảnh hưởng đến công tác cùng học tập của anh đi?

Thái Minh Viễn tưởng rằng Quách Minh Phong đùa giỡn uy phong là vì Trữ Bội, không ngờ lại vị tiểu tử học sinh vô danh trước mắt này.

Thái Minh Viễn có chút hồ đồ, nhưng lại cảm thấy khuôn mặt của Tùy Qua có chút quen thuộc. Cẩn thận nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới chuyện mảnh đất hiệu khu Phát Phong mấy ngày trước. Hắn vẫn nhớ rõ tinh tường, khu đất kia ngay cả công tử chủ tịch tỉnh cũng không thể nắm bắt tới tay, ngược lại rơi vào trong tay một tiểu tử học sinh, lúc ấy trận thế quá kinh người, thậm chí xuất động cả bộ đội đặc chủng!

Hết thảy lướt qua như cảnh chiếu phim, Thái Minh Viễn đột nhiên cảm giác sau lưng đẫm mồ hôi lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.