- Ngươi chính là một tên ngu ngốc!
Tùy Qua giận dữ hét:
- Kiếm quang năm màu! Hào quang thiên đạo! Phá cho ta!
Trong tiếng rống giận của Tùy Qua, tinh thần lực của hắn ngưng tụ thành trăm ngàn đạo kiếm quang năm màu.
Hào quang thiên đạo!
Đây là một trong những tuyệt chiêu của Khổng Bạch Huyên, cũng là chiêu thức để lại cho Tùy Qua ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Lúc này, vì cứu vớt Đường Vũ Khê, để giết chết tâm ma chết tiệt này, Tùy Qua đương nhiên cũng muốn thi triển ra đòn sát thủ uy mãnh nhất.
Ầm! Ầm!
Trăm ngàn đạo kiếm quang năm màu, liên tiếp đánh lên vách tường, phát ra thanh âm đinh tai nhức óc.
Tùy Qua cảm giác được, dưới oanh tạc của kiếm quang năm màu, không gian do ma đầu chế tạo tựa như đã bắt đầu trở nên không ổn định.
Nhưn, cũng chỉ không ổn định mà thôi, không gian này vẫn không chân chính sụp đổ.
- Phá! Phá cho ta! Phá! Phá! Phá!
Tùy Qua không cam lòng rống giận, lấy nhiều tinh thần lực hóa thành kiếm quang năm màu, từng đợt từng đợt đánh lên bức tường đối diện.
Tùy Qua không cách nào khẳng định, phía sau bức tường kia có phải Đường Vũ Khê hay không. Nhưng hắn không kịp quan tâm nhiều như vậy, hắn muốn liều mạng!
Kiếm quang năm màu, chính là công kích sắc bén nhất của Tùy Qua.
Cho nên, Tùy Qua chỉ có thể lấy nhiều tinh thần lực hơn hóa thành kiếm quang năm màu, toàn lực oanh kích !
Oanh kích!
- Phá! Phá!
- Phá!
- Phá cho lão tử!
- . . .
Tùy Qua rống giận, kiếm ý hỗn hợp với tức giận, không ngừng phát tiết.
Vách tường đối diện rốt cục cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Tinh thần lực của Tùy Qua tựa hồ lại muốn tiêu hao, nhưng hắn vẫn ương ngạnh oanh kích lên vách tường.
Răng rắc!
Trên vách tường xuất hiện một vết nứt lớn bằng đầu ngón tay, có ánh sáng xuyên thấu qua.
Tựa hồ, vách tường kia rất nhanh sẽ sụp đổ.
Nhưng lúc này, tinh thần lực Tùy Qua cũng đã đến cực hạn.
-. . Phá. . . Cho ta.
Tùy Qua thở hổn hển, không cam lòng rống giận, nhưng cũng không cách nào ngưng tụ ra kiếm quang năm màu nữa rồi.
Hắn không cam lòng co quắp trên mặt đất.
- Tùy Qua, ngươi ương ngạnh hơn tưởng tượng của ta!
Thanh âm của ma đầu một lần nữa vang lên:
- Nói thật, cho dù là cường giả cảnh giới Tỏa Hồn, cũng không cách nào dùng tinh thần lực chế tạo ra kiếm khí sắc bén như vậy, cũng không có ý chí cường đại như ngươi. Đáng tiếc, ta đã nói lúc trước, ngươi vĩnh viễn không thắng được ta!
Sau đó, ma đầu kia lại xuất hiện trước mặt Tùy Qua.
- Không sai, trên vách tường này đúng là xuất hiện một cái khe, nhưng cũng chỉ là cái khe mà thôi.
Ma đầu cười nói:
- Ngươi biết phía sau vách tường này là gì không? Hiện tại ta sẽ cho ngươi xem!
Ma đầu vung tay lên, vách tường kia đột nhiên biến mất, nhưng phía sau vách tường lại là một vách tường khác!
- Thấy không, ha ha!
Ma đầu cuồng tiếu nói:
- Ở đây còn có chín vách tường. Ngươi dốc hết toàn lực, ngay cả một vách tường cũng không thể phá vỡ, lại còn vọng tưởng giết ta, cứu Đường Vũ Khê, quả thực là tức cười.
- Súc sinh!
Tùy Qua vô lực mắng, co quắp té trên mặt đất, tựa như đã tiêu hao hết tất cả tinh thần lực.
Ma đầu đi tới trước mặt Tùy Qua, từ trên cao nhìn xuống nói:
- So với rất nhiều phế vật, ngươi rất khá. Đáng tiếc, ngươi quá cuồng vọng, quá tự đại! Trong thế giới tinh thần này, ngươi chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi, ta chỉ cần động một đầu ngón tay, là có thể bóp chết ngươi! Được rồi, ngươi đi chết.
Trên người ma đầu, đột nhiên toát ra ngọn lửa màu hồng tím, sau đó đá nó về phía Tùy Qua, chuẩn bị bao vây hắn trong ngọn lửa, hoàn toàn đốt cháy.
- A!
Tùy Qua hét thảm một tiếng.
Ngọn lửa này, phảng phất muốn thiêu đốt linh hồn của Tùy Qua.
Nhưng sau tiếng kêu thảm thiết, Tùy Qua lại rống lớn nói:
- Tiên Viên sư tôn! Đến phiên ngươi!
Trong ngọn lửa, một lão nhân tóc trắng xoá, mặc bố y, đeo ba lô hái thuốc, khiêng cái cuốc đột nhiên hiện thân.
Lão nhân này vừa hiện thân, nhất thời sinh ra một luồng tiên khí phiêu dật, ngọn lửa vây khốn xung quanh thân thể Tùy Qua nhất thời biến mất, sau đó lão nhân kia đối mặt với ma đầu, ánh mắt vừa trừng, giống như tia chớp, ánh mắt rơi lên người ma đầu, thân thể ma đầu quơ quơ, giống như bị điện giật. Lúc này, cái cuốc trên người lão nhân đột nhiên từ trên bả vai bắn ra, lao về phía ma đầu.
Tựa hồ còn nhanh hơn tia chớp!
Cái cuốc trên vai Tiên Viên chân nhân, tựa hồ trở thành vũ khí uy mãnh nhất trong vũ trụ thiên địa, phá vỡ cách trở không gian, hóa thành một đạo bạch quang, xẹt qua cổ ma đầu.
Vù!
Sau khi bạch quang biến mất, Tùy Qua mới nghe thấy thanh âm phá không của cái cuốc.
Sau đó, Tùy Qua thấy cái đầu ma đầu bay lên giữa không trung.
- Làm sao có thể. . .
Đây là thanh âm cuối cùng của ma đầu, tiếp theo cái đầu cũng biến mất.
Sau đó, thân thể ma đầu cũng bắt đầu hóa thành sương khói, từ từ biến mất.
Gian phòng quỷ dị cũng bắt đầu tan rã.
Tất cả huyễn tượng do ma đầu chế tạo cũng biến mất.
Lúc này, một cảnh tượng quen thuộc xuất hiện trước mặt Tùy Qua.
Đây là bên ngoài một khách sạn, Đường Vũ Khê đang ngồi trên xích đu ngoài vườn hoa, nàng nhẹ nhàng đung đưa, nước mắt giống như lá rụng trong gió thu, không ngừng bay xuống.
Tùy Qua đau lòng, chậm rãi đi tới, nhẹ giọng kêu:
- Vũ Khê, anh tới rồi.
Đường Vũ Khê nhìn Tùy Qua, đột nhiên lao vào trong ngực hắn, hung hăng đánh lên lồng ngực Tùy Qua :
- Tại sao anh muốn thương tổn em như vậy! Tại sao. . . Anh quá ghê tởm, rất đáng hận. . .
- Đó không phải là anh.
Tùy Qua ôm chặt Đường Vũ Khê nói:
- Đó không phải là anh. . . Thật sự không phải là anh!
- Em biết.
Đường Vũ Khê đột nhiên nói:
- Em biết, anh không phải người như vậy!
- Cho dù anh là người như vậy, anh sẽ không để em biết, đúng không?
Đường Vũ Khê lại nói.
Tùy Qua thật là dở khóc dở cười, đành phải cười khổ nói:
- Cũng đúng, anh sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Chỉ có điều, em biết rất rõ là giả , tại sao còn thương tâm như vậy.
- Em biết đây là nằm mơ.
Đường Vũ Khê nói:
- Cho dù là nằm mơ, thấy anh thân mật với nữ nhân khác, em cũng rất tức giận. Chỉ có điều, giấc mộng này quá chân thật, nhưng may chỉ là mộng, hơn nữa giấc mộng này cũng cho em thấy rõ, thì ra em chính là một nữ nhân lòng dạ hẹp hòi!
- A. . . Không sao, bất luận em lòng dạ hẹp hòi hay là trong bụng có thể chống thuyền, em cũng là nữ nhân của anh.
Tùy Qua hào khí nói.
- Nữ nhân của anh? Cũng không biết xấu hổ, ai là nữ nhân của anh chứ!
Đường Vũ Khê hừ nói:
- Nhưng, hiện tại em cũng muốn thật sự trở thành nữ nhân của anh.
- Cái này. . .
Tùy Qua xoa lỗ mũi nói:
- Sợ rằng không có cách nào làm được. Chẳng lẽ em quên mất, đây là em đang nằm mộng. Cho dù chúng ta làm cái gì, cũng chỉ là một trận xuân mộng mà thôi. Xuân mộng căn bản không có thực chất, nhiều lắm là anh, chỉ lưu lại một chút giang xuân trong đũng quần.
- Anh thật đáng ghét!
Đường Vũ Khê cười mắng:
- Nhưng, chờ sau khi em tỉnh lại, em sẽ “ăn” anh!
- Vậy em mau tỉnh dậy đi.
Tùy Qua nói.