Y Tiên Thiểu

Chương 890: Chương 890: Đừng tham tiện nghi.




Bởi vì hai cỗ lực lượng này đến từ Hồng Mông Thạch, đến từ nguyên khí của toàn bộ thảo mộc linh thảo dược thảo bên trong Hồng Mông Thạch.

Đây chính là lực lượng của Hồng Mông Thạch!

Không phải linh khí, nhưng nếu biết sử dụng thích đáng có thể phát huy ra lực lượng siêu việt linh khí. Đứng bên bờ sinh tử, rốt cục làm Tùy Qua hiểu được hắn cũng không cần cầu khẩn thương thiên ban cho một mảnh rừng rậm, bởi vì hắn đã có rừng rậm thật lớn trong thân thể!

Hơn nữa linh thảo linh mộc trong Hồng Mông Thạch cất chứa nguyên khí mạnh mẽ thế nào, những cỏ cây bình thường làm sao có thể so sánh!

Nếu đem toàn bộ linh thảo linh mộc trong Hồng Mông Thạch chế thành đan dược, sẽ chế ra bao nhiêu Tinh Nguyên Đan, Địa Nguyên Đan? Cho nên nguyên khí từ bên trong phóng thích đi ra, sẽ kinh người tới bậc nào?

Cuồng bạo ra sao?

Bá đạo thế nào!

Nhưng mặc dù là như vậy, Tùy Qua cũng không dám hấp thu toàn bộ nguyên khí trong Hồng Mông Thạch, bởi vì với cảnh giới hiện tại của hắn, căn bản không thể khống chế nổi số lượng nguyên khí khổng lồ như vậy, thân thể hắn cũng không cách nào thừa nhận.

Khóe mắt Ưng Trường Không như muốn nứt ra, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cương khí khủng bố như thế, hơn nữa cương khí hóa thành giao long lại như có linh tính sinh mạng, công kích cường đại như vậy hắn chưa từng thấy qua trong đời!

Xích Âm Cơ cũng bị sợ ngây người.

Nhưng lúc này song phương toàn lực ra tay, làm gì còn thời gian tránh né, cự mãng của Xích Âm Cơ va chạm cùng thanh long trước tiên, theo sau ưng trảo cũng va chạm cùng một đầu thanh long còn lại.

Oanh long!

Theo một tiếng vang thật lớn, thanh long dễ dàng xé rách cự mãng của Xích Âm Cơ, tập kích thẳng về phía nàng. Đồng thời đầu cương khí thanh long còn lại va chạm cùng ưng trảo, ưng trảo rất nhanh vỡ vụn, Ưng Trường Không còn chưa kịp nghĩ tới là chuyện gì xảy ra, vội vàng đem hai cánh che trước ngực, hi vọng có thể chống đỡ cương khí thanh long cuồng bạo kia.

Oanh long!

Cương khí cùng lôi điện nổ bùng, đôi cánh của Ưng Trường Không nhanh chóng tan rã, sau đó hung hăng oanh lên lồng ngực Ưng Trường Không, trực tiếp xuyên thấu ngực hắn cùng chấn vỡ ngũ tạng lục phủ. Ưng Trường Không mở to mắt, tựa hồ không dám tin hắn lại bị một đạo sĩ nhân loại trúc cơ kỳ giết chết.

- Không!

Nhìn thấy thân hình Ưng Trường Không rơi xuống, Xích Âm Cơ phát ra tiếng thét thê thảm bi ai, sau đó trơ mắt nhìn thấy Tùy Qua thu lấy thi thể Ưng Trường Không vào trong Hồng Mông Thạch.

Ngay khi Xích Âm Cơ vừa kêu lên, đạo cương khí thanh long đánh tan cự mãng của nàng, hung hăng oanh lên người nàng, oanh nàng lên giữa không trung, nhưng chiếc váy của nàng không biết làm từ pháp bảo gì lại không bị oanh vỡ, nhưng lúc này trong miệng nàng cuồng phun máu tươi, đã hấp hối.

Tùy Qua thấy thế cũng không lập tức đuổi theo, mà liều mạng điều tức cương khí tán loạn trong thân thể, một chiêu vừa rồi cũng làm cho hắn không cách nào chống đỡ cỗ lực lượng khủng khiếp kia.

Sau một lát Tùy Qua mới đuổi theo.

Thân thể Xích Âm Cơ nặng nề rơi xuống đất.

Bởi vì thương thế quá nặng, Xích Âm Cơ đã không thể khôi phục thành hình người, cái đuôi đã hoàn toàn biến thành đuôi rắn.

Tuy rằng toàn thân Xích Âm Cơ đẫm máu nhìn thật đáng thương, nhưng Tùy Qua cũng không dại dột đi thu phục nàng, huống chi hắn vừa mới chém giết chồng của nàng.

- Tiểu súc sinh! Ngươi không chết tử tế được…

Xích Âm Cơ nhìn thấy thân ảnh Tùy Qua chậm rãi hạ xuống, tuy rằng vô lực đánh trả nhưng trong miệng vẫn mắng Tùy Qua.

Xích Âm Cơ còn chưa nói xong, đột nhiên một đạo tử quang xuyên phá không gian, giống như thiên ngoại phi tiên đâm vào cổ họng Xích Âm Cơ, đem nàng gắt gao ghim trên mặt đất.

- Yêu nghiệt! Ngươi rốt cục đền tội!

Giữa không trung vang lên thanh âm tiếng quát nũng nịu của một nữ tử.

Tùy Qua quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi thanh niên nam nữ ngự kiếm mà đến, rơi xuống bên cạnh Tùy Qua.

Nữ tử chừng hai mươi tuổi, mặc áo trắng, đi lại lả lướt như liễu, tư thế động lòng người, nhưng khuôn mặt chỉ bình thường, Tùy Qua chỉ nhìn thoáng qua liền dời đi ánh mắt.

Mà nam tu sĩ mặc trường bào màu trắng, trên lưng đeo trường kiếm phong cách cổ xưa, là một suất ca phong nhã tuấn lãng, rất có điểm phong tư hiệp khách. Nhưng phối hợp cùng nữ tử kia thật sự biến thành “cỏ tuấn tú cắm lên bãi phân trâu”.

Xem tu vi của nữ tử chỉ tới cương khí cảnh.

Mà thanh niên kia đã tới âm dương cảnh đỉnh phong, chỉ còn một bước đã thành công kết đan.

Thanh kiếm của hai người đều là kiếm tốt.

Phi kiếm của nữ tử đều là màu tím, một kiếm đâm thủng cổ họng Xích Âm Cơ hiển nhiên không phải vật phàm.

Ít nhất là thượng phẩm bảo khí!

- Tử Dĩnh! Về đi!

Nữ tử chỉ vào thanh kiếm, dùng hai ngón tay chỉ vào kiếm, phi kiếm hóa thành tử mang quay về vỏ kiếm trên lưng nữ tử. Động tác của nữ tử làm Tùy Qua nhớ tới nữ hiệp khách trong phim tiên hiệp trên ti vi, nhưng khuôn mặt của vị nữ hiệp khách trước mắt rất xin lỗi người xem.

- Sư huynh, ngươi mau đào ra yêu đan của xà yêu kia đi!

Nữ tử hưng phấn nói:

- Thật sự không nghĩ tới hôm nay vận khí chúng ta thật tốt, vừa đi tới đây đã giết một đầu xà yêu, hơn nữa còn là xà yêu kết đan kỳ. Sư huynh, chúng ta lấy về chúc thọ cho cha đi.

- Phải, nếu sư phụ biết chúng ta có thu hoạch ngoài dự liệu tất nhiên sẽ thật cao hứng.

“Hiệp khách” tuấn lãng nói.

Hai sư huynh muội kẻ xướng người họa, giống như không hề nhìn thấy được Tùy Qua, hoàn toàn xem thường sự tồn tại của hắn.

Tùy Qua cảm giác mình hẳn nên phát biểu ý kiến, nếu không xà yêu lẫn yêu đan phải rơi vào trong tay người khác. Nhưng hắn cũng không giải thích với hai người, mà trực tiếp thu xác xà yêu vào trong Hồng Mông Thạch.

- Ngươi…ngươi làm gì!

Nữ tử thấy Tùy Qua thu xác chết, không khỏi giận tím mặt:

- Thật to gan! Lại dám cướp đồ vật với chúng ta, ngươi là tông môn nào!

- Tại hạ Thần Thảo Tông.

Tùy Qua cười nhạt:

- Không biết vì sao tiểu thư nói là cướp đây?

- Thần Thảo Tông?

Nữ tử khinh thường hừ một tiếng:

- Chưa từng nghe qua. Hiên Viên sư huynh, ngươi có từng nghe chưa?

“Hiệp khách” lắc lắc đầu, sau đó nhìn Tùy Qua nói:

- Vị đạo hữu này, chúng tôi là đệ tử chân truyền của Thục Sơn kiếm tông, tại hạ Hiên Viên Phong, vị sư muội của ta tên là Đào Trân Nhi, phụng mệnh sư môn xuống núi lịch lãm, tới nơi này xác minh một việc. Đạo hữu, xà yêu vừa rồi là sư muội ta giết chết, xin mời ngươi trả lại cho sư muội ta đi. Những việc khác chúng ta sẽ không truy cứu.

Vị Hiên Viên Phong này mở miệng nghe như khách khí, nhưng lại nhắc tới Thục Sơn kiếm tông, hiển nhiên muốn mượn danh hiệu tông môn đem ra dọa người. Thục Sơn kiếm tông, danh hiệu này đích xác thật vang, chỉ nhìn phi kiếm đủ làm cho thật nhiều môn phái hâm mộ, làm nhiều tu hành thế gia phải ngưỡng mộ nhìn lên.

Nhưng hai người này không khỏi quá tự đại, Tùy Qua làm sao có thể bị người dọa nạt. Vì vậy hắn đúng mực nói:

- Hai vị đạo hữu, xà yêu kia chết trong tay ai lòng dạ chúng ta đều biết rõ, không có gì cần nói. Về phần Thục Sơn kiếm tông cùng Thần Thảo tông chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ta cũng không muốn có giao tình gì với hai vị, ta nghĩ mỗi người đi một ngả đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.