Y Tiên Thiểu

Chương 465: Chương 465: Đường lui của Dương gia. (2)




Dương Mậu Xuyên trầm tư chốc lát, nói:

- Cháu nói đúng, đám người này suốt ngày chỉ nghĩ ngợi làm sao đấu tranh nội bộ, nghĩ cách làm sao mò được chính tích, dẫm người khác xuống dưới chân, nghĩ tới làm thế nào hưởng đặc quyền lớn nhất, nếu tiếp tục như vậy, vĩnh viễn cũng không thể trở thành đệ nhất thế giới.

- Xem ra gia gia đã tán đồng quan điểm của cháu.

Dương Sâm nói:

- Nếu đã như vậy, vậy chúng ta nên chọn đường lui cho mình. Đường lui kém cõi nhất, chính là cất giữ một khoản tiền hoặc vàng ở nước ngoài, sau đó đưa lão bà nhi tử di dân ra nước ngoài. Nhưng, cho dù là núi vàng núi bạc, cũng có ngày ăn hết, cho nên con đường này chính là đường lui kém cỏi nhất. Đường lui trung đẳng, chính là cho con cái ở nước ngoài phát triển làm ăn, sau đó thành lập nên một thế lực mới ở nước ngoài. Chỉ có điều, làm ăn ở nước ngoài không giống với trong nước, chỉ cần có quyền lực là có thể dễ dàng giải quyết, cho nên không dễ dàng thành công . Hơn nữa, cho dù có tiền, trong tay không có quyền, cuối cùng cũng khó tránh khỏi trở thành thịt cá trên thớt của người khác. Đường lui thượng đẳng, chính là cùng hợp tác với nhân vật cường quyền của nước Mỹ, làm đại lý cho bọn họ, cho dù Hoa Hạ thật sự xuất hiện đại biến cố gì, chúng ta cũng có thể lợi dụng ảnh hưởng của người Mỹ, biến hóa nhanh chóng, trở thành tầng lớp đặc quyền ở mảnh đất mới. Hơn nữa, chỉ cần chúng ta cẩn thận kinh doanh, thận trọng, sau khi nắm giữ đủ thực lực, chưa chắc không thể lấy lại quyền khống chế về tay chúng ta. Nói thô tục một chút, cho dù làm chó, đôi khi cũng có thể cắn chết chủ nhân.

- Cháu phân tích không sai.

Dương Mậu Xuyên nói:

- Chúng tôi nên nhìn xa trông rộng, chuẩn bị đường lui cho gia tộc. Hiện tại Dương gia chúng ta đích xác là phong quang vô hạn, nhưng tương lai thế nào không ai biết trước. Cho nên, ta sẽ toàn lực ủng hộ chuyện của cháu. Việc cháu phải làm, chính là chuẩn bị con đường lui cho Dương gia, nhưng phàm là người ngăn trở cháu, cũng có thể diệt trừ. Ngoài ra, về đãi ngộ khí quan dự bị của ta, cháu phải chuẩn bị chu toàn, không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, mặc dù ta đã lớn tuổi, nhưng cuộc sống hiện giờ trôi qua rất thoải mái, ta cũng muốn sống thêm một chút.

- Gia gia yên tâm, cháu đã sớm chuẩn bị cho ông rồi.

Dương Sâm nói:

- Khí quan dự bị của ông, đã sớm chuẩn bị trên “Mục Dương đảo” ở Thái Bình Dương, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì. Hơn nữa, cháu cũng bảo đảm, trên căn bản không tồn tại cái gọi là nguy hiểm nhổ cấy, y thuật của bọn họ đã vô cùng thành thục. Nhưng, vấn đề hiện tại là, lần này kế hoạch trong nước của cháu thất bại, chỉ sợ bọn họ sẽ có chút ý kiến với cháu. Ài, thật không ngờ, tên tiểu tử kia lại làm rối loạn kế hoạch của cháu.

- Yên tâm đi, lần này mặc dù kế hoạch của cháu thất bại, nhưng bọn họ cũng sẽ không làm gì cháu.

Dương Mậu Xuyên khẳng định nói:

- Mặc dù gia gia không biết gì về y thuật, nhưng ở phương diện quyền mưu, ta vẫn tự tin không thua bất cứ kẻ nào. Lần này, cháu và người tên Jerry trở lại Hoa Hạ, trên danh nghĩa là thi hành kế hoạch của bọn họ, nhưng “kế hoạch” này chẳng qua là nói cho hay mà thôi, thật ra các người chính là con cờ bọn họ dùng để dò đường. Ta cảm giác, trong lòng bọn họ còn có chút cố kỵ đối với một số thế lực của Hoa Hạ, nếu không, thế lực của bọn họ cũng đã sớm kéo đến Hoa Hạ rồi, còn cần gì người như cháu thay mặt?

Dương Sâm vừa nghe, nhất thời cảm giác một luồng lạnh lẻo kéo dài từ đầu đưa tới bàn chân.

- Còn có thế lực nào có thể làm bọn họ kiêng kỵ?

Dương Sâm nói.

- Vấn đề này, cháu phải tự đi tìm đáp án.

Dương Mậu Xuyên nói:

- Ta chỉ có thể nói cho cháu biết, hai người các ngươi cũng chỉ là con cờ. Bất đồng duy nhất chính là, Jerry chẳng qua là một con cờ nhỏ không quan trọng, hơn nữa hắn đã hoàn thành sứ mạng dò đường. Còn cháu là một con cờ có giá trị, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là con cờ mà thôi, bọn họ mới là người đánh cờ. Tóm lại, ta đã chỉ điểm cho cháu, sau này nên làm thế nào, cháu tự suy nghĩ .

Dương Mậu Xuyên nói:

- Nhưng Dương gia chúng ta có tài nguyên, ta sẽ cho cháu một chút, để cháu có thể làm rất nhiều chuyện ở Hoa Hạ. Tỷ như, giết chết chướng ngại vật cháu căm hận.

Dương Sâm suy nghĩ một lát, nói:

- Hiện tại không vội, cháu tính toán đi California một chuyến trước, cháu phải nghĩ cách tiếp xúc với cao tầng của bọn họ, làm rõ một số việc. Để tên chướng ngại vật kia đắc ý thêm mấy ngày, nghiên cứu chế tạo thêm phương thuốc, chờ lúc cháu quay lại, từ từ thu thập hắn cũng không muộn.

- Cháu tự quyết định đi, dù sao đối với Dương gia chúng ta mà nói, tiểu tử kia chỉ là một con bọ chó mà thôi.

Dương Mậu Xuyên bình thản nói.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời có chút chói mắt.

Lam Lan đứng ở cửa nhà kính, tựa hồ chỉ cần bước một bước là có thể bước vào nhà kính gặp Tùy Qua, nhưng lại có một bức tường vô hình chặn nàng lại, làm cho nàng không cách nào tiến lên.

- Ngươi là ai? Để ta gặp Tùy Qua!

Lam Lan nói:

- Ta là bằng hữu của hắn, ta muốn biết hiện tại hắn như thế nào.

- A. . . Lão đại hiện giờ như thế nào, tôi cũng không rõ.

Thanh âm dễ nghe bên trong lại một lần nữa vang lên.

- Hắn rút cuộc thế nào rồi?

Lam Lan nói:

- Ngươi cho ta vào gặp hắn một lát được không?

- Sợ rằng không được. Lão đại đã phân phó, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào nhà kính.

- Hắn rút cuộc thế nào rồi?

Lam Lan tiếp tục nói:

- Để ta nhìn thấy hắn, biết hắn an toàn là được.

- Cái này. . . Cái này tôi cũng không rõ ràng lắm.

Tiểu Ngân Trùng đúng là kẻ không giỏi nói láo, nếu nó nói Tùy Qua không có chuyện gì, có lẽ Lam Lan sẽ rời đi. Nhưng Tiểu Ngân Trùng lại không nói rõ ràng, đây không phải là khiến cho Lam Lan càng thêm lo lắng hay sao.

Quả nhiên, Lam Lan giống như càng quyết tâm nói:

- Bất kể như thế nào, ta cũng phải gặp hắn, cho dù chờ ở đây, vẫn chờ!

- Tỷ tỷ, cô đừng như vậy có được không?

Tiểu Ngân Trùng khuyên. Tên này cũng không đần, cảm giác Lam Lan có thể cũng là một trong những nữ nhân của lão đại Tùy Qua, cho nên dưới tình huống không cần thiết, nó thật sự không muốn đắc tội với nàng. Nhưng, lúc trước Tùy Qua cũng đã phân phó không để cho bất cứ kẻ nào tiến vào nhà kính, chuyện này khiến Tiểu Ngân Trùng cảm giác thật khó khăn.

- Không sao, ta sẽ đứng chờ ở đây!

Lam Lan quật cường nói.

Sau đó, Lam Lan không nói gì nữa, cứ kiên quyết đứng ở cửa nhà kính.

Mặt trời lặn.

Màn đêm buông xuống.

Lúc này, khí trời đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo.

Mà Lam Lan vẫn không có ý tứ rời đi.

- Được rồi, cô vào đi.

Thanh âm của Tiểu Ngân Trùng một lần nữa vang lên:

- Nếu để ngươi đông lạnh, lão đại không chừng sẽ trách mắng ta.

Lam Lan mừng rỡ, vội vàng đi vào nhà kính.

Lần này, nàng không gặp phải bức tường vô hình ngăn trở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.