Y Tiên Thiểu

Chương 739: Chương 739: Duyên Vân trở về. (2)




- Tuy anh không có xuất hiện, nhưng mà có người đại biểu cho anh lên thay rồi.

Đường Vũ Khê nói ra:

- Như vậy anh đoán xem ai thay anh lên chương trình đây?

- Đoán xem buổi tối có ngắm sao không hả?

Tùy Qua hỏi.

- Chán ghét!

Đường Vũ Khê nói, sau đó đổi giọng.

- Nhưng mà, buổi tối hôm nay thời tiết khô ráo, đúng là có sao để ngắm đấy. Cho nên cố gắng lên, xem anh có thể đoán đúng hay không.

Tùy Qua ngẫm lại, sau đó dùng ngữ khí không quá khẳng định hỏi:

- Chẳng lẽ là Duyên Vân hòa thượng?

- Thực không có ý nghĩa, lại bị anh đoán đúng.

Đường Vũ Khê nói:

- Em thấy anh mà đi chơi đoán có thưởng trên TV, nhất định anh sẽ ẵm giải lớn.

- Chưa chắc!

Tùy Qua nói:

- Giải thưởng lớn đều là bọn họ chuẩn bị, cho dù anh đoán ra cũng không đúng đâu. Tốt rồi, lại nói chuyện đặt cược của em vừa rồi, buổi tối anh chờ em. Lúc này anh đi tìm Duyên Vân hòa thượng một chút.

- Đi thôi.

Đường Vũ Khê nói:

- May mắn lúc này Duyên Vân trở về, anh nên cảm tạ anh ta một chút.

Xem ra Duyên Vân hòa thượng trở về hiện tại quá đúng lúc, rõ ràng lại thay Tùy Qua hóa giải nguy cơ nhỏ này.

Ta khỏi nơi đào tạo thực vật, Ngưu Duyên Tranh, Hàn Côn hai người đã xuất hiện.

Kỳ thật Tùy Qua ở trong nhà ấm cũng nằm trong cảm ứng của bọn họ. Hơn nữa Tùy Qua biết rõ, hai người bọn họ âm thầm hộ pháp cho Tùy Qua, lúc này cũng thầm khen hai người trung tâm.

- Chúc mừng Tùy tiên sinh, tu vị tiến bước càng lớn.

Ngưu Duyên Tranh tiến lên nói với Tùy Qua.

Xác thực cảnh giới của Tùy Qua mặc dù không có tăng lên, nhưng mà tinh thần lực tăng lên không ít, lúc thả ra ngoài khiến Ngưu Duyên Tranh cùng Hàn Côn sinh ra cảm giác không thể chống cự.

- May mắn mà thôi.

Tùy Qua hời hợt nói ra, hắn biết rõ lúc này quy công cho Hồng Mông thạch, kiện pháp bảo này mang cho hắn quá nhiều kinh hỉ. Khó trách, lúc trước Tiên Viên chân nhân chỉ lưu lại độc một món này cho truyền nhân như hắn mà thôi.

Nhưng tại sao Tiên Viên chân nhân không bảo lưu thứ này cho mình, mà không có mang đến Tiên Giới chứ?

- Ngưu lão, đồ ông Trúc Cơ tôi đã chuẩn bị xong rồi.

Tùy Qua nhìn qua Ngưu Duyên Tranh nói.

- Đa tạ Tùy tiên sinh.

Ngưu Duyên Tranh đại hỉ, kích động và sùng bái.

- Hàn lão, đồ Trúc Cơ của ông cần chờ một chút.

Tùy Qua nói.

- Không có sao, Ngưu lão lớn tuổi hơn tôi, nên Trúc Cơ trước...

- Không, ông hiểu lầm ý tôi rồi.

Tùy Qua nói:

- Tôi đều kỳ vọng vào cả hai đều tăng tu vị lên Trúc Cơ Kỳ. Đã Trúc Cơ thì không thể Trúc Cơ qua loa được, tôi muốn chuẩn bị pháp bảo cho các người khi Trúc Cơ, như vậy mới không ảnh hưởng tới chuyện các ông tăng cảnh giới lên ngày sau. Nếu không chỉ riêng chuyện Trúc Cơ, hiện tại tôi cũng có thể cung cấp tài liệu tương ứng rồi.

Hàn Côn vội vàng nói cảm tạ.

- Đúng rồi, Tây Môn Trung đâu?

Tùy Qua lơ đãng hỏi một câu.

- Tây Môn Tiên Sinh, mấy ngày nay hắn ta biến mất đi đâu ấy, chúng tôi không biết tung tích của hắn.

Hàn Côn nói ra:

- Tu vị của chúng tôi không cùng cấp bậc với hắn ta, cho nên... Thật sự không biết hắn đi đâu.

- Úc, tôi chỉ hỏi mà thôi.

Tùy Qua lạnh nhạt nói ra, trong lòng vẫn đang suy nghĩ Tây Môn Trung này xem ra không đủ trung tâm a.

Nhưng mà Tùy Qua cũng không có biểu lộ ra, nhìn Hàn Côn cùng Ngưu Duyên Tranh nói ra:

- Hai người quay về tiếp tục tu luyện đi, tôi hiện tại không cần bế quan.

- Vâng.

Hàn Côn cùng Ngưu Duyên Tranh vội vàng nói sau đó rời đi.

Do đang giữa ban ngày, Tùy Qua cũng không thể ngự vật phi hành trước mặt người ta, thành thành thật thật đi xe tới công ty.

Vừa vào cửa công ty, Tùy Qua liền nhìn thấy Duyên Vân hòa thượng đi tới.

Duyên Vân hòa thượng vẫn mặc tăng y , tăng giày nhưng càng có tư thế xuất trần, loại khí chất này chứng minh Duyên Vân hòa thượng đã thành công bước vào Tiên Thiên kỳ, hơn nữa tiên thiên chân khí đã hơi có hỏa hầu.

- Duyên Vân huynh, chúc mừng.

Tùy Qua tiến lên, nhìn Duyên Vân hòa thượng cười nói.

Ánh mắt Duyên Vân hòa thượng có tinh quang bắn ra, nhìn qua Tùy Qua một hồi, sau đó bùi ngùi nói:

- Tôi cho rằng bằng vào tu vị Tiên Thiên trung kỳ của mình, dù không sánh vai với anh nhưng ít nhất cũng sẽ không kém anh quá nhiều, không nghĩ tới anh đã là Trúc Cơ! Trúc Cơ Kỳ ah, con đường tu hành của anh tính toán đã tiến dần từng bước rồi.

- Đúng như tôi biết anh ở thời điểm Tiên Thiên kỳ đã nói một câu --‘ tôi chỉ đi đầu một bước ’ mà thôi.

Tùy Qua khiêm tốn xin lỗi.

Duyên Vân hòa thượng nhanh chóng thoải mái, lại cười nói:

- Cho dù đi trước hay đi sau, chỉ cần ‘ đi ’ là tốt rồi, nghe Đạo không phân biệt trước sau đâu.

- Đúng là đạo lý kia, không hổ là cao tăng phật môn... A, quên, anh đâu phải đệ tử phật môn.

Tùy Qua cười nói.

- Không, tôi vẫn là đệ tử cửa Phật.

Duyên Vân hòa thượng nói:

- Thế sự vô thường ah, Thiếu Lâm tự lại khôi phục thân phận đệ tử cửa phật của tôi. Nhưng mà đồng thời lại không hạn chế tự do của tôi.

- Xảy ra chuyện gì?

Tùy Qua rất kinh ngạc.

- Lần trước tôi rời khỏi thành phố Đông Giang dạo chơi, ý định tìm kiếm cơ hội đột phá Tiên Thiên kỳ. Trong lúc dạo chơi, đột nhiên có một ngày tôi ý thức được, tôi muốn đột phá Tiên Thiên kỳ, nhất định phải trở lại Thiếu Lâm tự, loại cảm giác này vô cùng kỳ quái, tuy biết rõ quay trở lại Thiếu Lâm tự nhất định sẽ hung hiểm trùng trùng, nhưng mà trong nội tâm đã có dự cảm mãnh liệt, dường như chỉ cần quay về là có thể đột phá Tiên Thiên kỳ.

- Đây là dấu hiệu linh giác mở ra.

- Không sai!

Duyên Vân hòa thượng nói:

- Cho nên tôi tôn trọng dự cảm của mình, trở lại Thiếu Lâm tự. Còn chưa tiến vào chùa miểu đã bị cao thủ La Hán đường chặn đường, sau đó là đại chiến, tuy tôi bị bọn họ giày vò, nhưng lại tìm được cách đột phá Tiên Thiên. Nhưng mà trong thời điểm này sư phụ của tôi xuất hiện. Tôi vốn cho rằng mình bị trấn áp, nhưng mà sư phụ không có làm vậy, mà là mang tôi về Thiếu Lâm tự dưỡng thương, trong lúc dưỡng thương tôi đột phá Tiên Thiên kỳ.

- Dù sao hai người danh nghĩa là sư đồ, tình như cha con.

Tùy Qua thở dài, nói:

- Xem ra người trong Phật môn cũng không phải vô tình.

- Tình huống kế tiếp càng phức tạp.

Duyên Vân hòa thượng thở dài, nói:

- Sư phụ đúng là hết lòng quan tâm giúp đỡ cho tôi, dù sao tôi chỉ là phản đồ của Thiếu Lâm tự. Nhưng mà chính thức cứu mạng không phải là sư phụ, mà là anh.

- Tôi?

Tùy Qua buồn bực nói:

- Đệ tử phật môn các ngươi thật thích cố lộng huyền hư, nói trắng ra một chút có chết ai không?

- Nói cho đúng là đan dược của anh!

Duyên Vân nói:

- Lúc tôi dạo chơi ở thành phố Đông Giang, trên người tự nhiên mang theo Tinh Nguyên Đan và một ít linh dược của anh. Sau đó đại chiến với người của La Hán đường cho nên dùng tới những vật này. Rất hiển nhiên, cao tầng của Thiếu Lâm tự cũng sinh ra hứng thú với chúng, vì vậy sư phụ tôi mới có thể thuận nước đẩy thuyền, bảo vệ cho tôi. Nếu không tôi dù có chín cái mạng cũng lưu lại đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.