Y Tiên Thiểu

Chương 322: Chương 322: Giang hồ thành phú ông tỉ vạn. (2)




Vừa nói, Tùy Qua vứt ra một tờ Đế Ngọc cao số 2 xuống trước mặt Cường Tử.

Cường Tử nhìn một lát, nói:

- Bao bì thật sự rất đẹp, nhưng không biết hiệu quả như thế nào?

- Hiệu quả tuyệt đối có bảo đảm!

Mắt Kiếng rất khẳng định nói:

- Ta dám bảo đảm!

- Tám trăm đồng một tờ thuốc cao dán, vừa lên tiếng, có thể dọa lùi rất nhiều người.

Cường Tử cười nói:

- Nhưng chỉ cần có công hiệu thật sự, cho dù đắt hơn nữa, cũng có thể bán được.

Tùy Qua chờ đợi chính là lời này, nhất thời cười cười.

Mắt Kiếng lại nói:

- Cường Tử, ở trước mặt lão bản, ngươi không nên nói lung tung bốc phét!

- Ta không nói bốc phét.

Cường Tử nói:

- Tám trăm đồng một tờ thuốc dán, nói đắt thì đắt, nói không đắt cũng không đắt. Hiện tại một bình rượu ngon cũng đã mấy ngàn mấy vạn , có một số người không phải một ngày uống vài bình sao. Cho nên, giá tiền này không là vấn đề, chỉ cần này thuốc dán này có hiệu quả thật sự, vậy thì nhất định có thể bán đi. Thật xin lỗi lão bản, miệng lưỡi ta thô tục.

- Không sao, nói tiếp đi.

Tùy Qua có chút hăng hái nói:

- Nếu không tìm những người phát ngôn như minh tinh, bắt đầu khai hỏa danh khí ở thành phố Đông Giang, khai thác thị trường, ngươi có làm được không?

Cường Tử suy nghĩ một lát, cười nói:

- Vậy thì phải lợi dụng Lam đại chủ biên rồi.

Nghe lời này, Tùy Qua nhất thời ngạc nhiên.

---------------

Xế chiều hôm đó, Cường Tử liền mang theo mấy người, đi giày Tây đến bệnh viện chỉnh hình thành phố Đông Giang.

Để làm chi?

Nằm vùng!

Nếu Đế Ngọc cao số 2, chuyên trị đả thương gân cốt, khôi phục gân cốt, như vậy phải tiến cử cho bệnh nhân sử dụng, đương nhiên cũng phải tìm những bệnh nhân bị tổn thương gân cốt.

Bệnh viện chỉnh hình, không thể nghi ngờ chính là chỗ loại bệnh nhân này nhiều nhất.

Hơn nữa, nơi này cũng dễ dàng chế tạo đề tài.

Cường Tử đợi ở đây không bao lâu, chợt thấy hai cha con từ bệnh viện đi ra. Nhi tử thoạt nhìn ước chừng mười hai mười ba tuổi, nhưng chống một cái nạng, phụ thân đang đỡ hắn, nhẹ giọng an ủi.

Đột nhiên, nhi tử vứt cây nạng xuống đất, khóc lóc:

- Cả đời này con không thể đá cầu rồi! Bác sĩ nói cả đời con không thể đá cầu! Tại sao! Tại sao! Con muốn đá cầu.

- Con trai, đừng nghe bác sĩ kia nói nhảm!

Phụ thân ở bên cạnh an ủi:

- Ta dẫn con đến Bắc Kinh, Thượng Hải, tìm bác sĩ tốt nhất trị liệu cho con, nhất định khiến con có thể đá cầu!

Vừa nói, phụ thân lại nhặt cây nạng lên, giao cho nhi tử:

- Đây đều là tạm thời, con đừng tức giận, tăng thêm thương thế thì thật phiền phức. Con trai, con phải tin tưởng cha, ta nhất định có thể làm cho con đá cầu trở lại!

Thật là thiên hạ không ai thương con bằng cha mẹ.

Cường Tử nghĩ thầm, cho nên móc ra một tờ danh thiếp, đi tới trước mặt hai cha con kia, nói:

- Vị tiên sinh này, ta là chủ quản tiêu thụ của công ty dược Watson, công ty của chúng ta trước mắt đang đẩy ra một loại thuốc dán mới, có hiệu quả trị liệu đả thương gân cốt, hôm nay đang miễn phí dùng thử. Chân phải của nhi tử ngài gặp tình huống này, không phải rất nghiêm trọng, nhiều nhất là hai ba tờ thuốc dán, là có thể chữa khỏi hẳn cho hắn.

- Chữa con mẹ ngươi!

Người cha đột nhiên chửi ầm lên với Cường Tử :

- Loại người bán thuốc dạo như các ngươi cút ra xa cho lão tử! Tân dược, miễn phí dùng thử gì chứ, cút sang một bên! Cái chân của con trai ta, cũng không thể để đám tôn tử rùa đen như các ngươi làm hại!

Cường Tử bị chửi như vậy rất sửng sốt, nếu là trước kia, khi còn là côn đồ, gặp phải tình huống như vậy, sợ rằng cũng không nhịn được, muốn cầm khảm đao đi chém người. Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, nghĩ đến mới vừa thăng quan, làm chủ quản tiêu thụ, lại còn khoe khoang trước mặt lão bản, cũng không thể phá hỏng như vậy.

Cho nên, Cường Tử đè nén cơn tức giận, nói:

- Tiên sinh, ngài cẩn thận tìm hiểu đi, coi như là cho ngài, cho hài tử một cơ hội chứ sao. Chúng ta mới nghiên cứu phát minh ra loại thuốc dán này, thật sự rất linh nghiệm! Hơn nữa, thuốc dán dán trên đùi, tác dụng phụ cũng nhỏ, ngươi thử một lần. . .

- Ngươi còn nói nhảm nữa, ta sẽ báo cảnh sát!

Người cha cả giận nói, hoàn toàn không cho Cường Tử cơ hội.

Cường Tử thầm than một tiếng, nhưng cũng chỉ có thể nhìn hai cha con lên xe, nghênh ngang rời đi.

Trong bãi đỗ xe bên cạnh bệnh viện.

Tùy Qua và Mắt Kiếng, đang ở trên xe cũng nhìn thấy màn này.

Mắt Kiếng nói:

- Nhìn kìa, lão bản, miễn phí dùng thử cũng không được.

- Gấp cái gì.

Tùy Qua nói:

- Tên Cường Tử này có thể làm được việc.

- Không phải chứ.

Mắt Kiếng lắc đầu, cũng không ủng hộ quan điểm của Tùy Qua.

- Tiếp tục xem sao.

Tùy Qua cũng không nói gì nữa, hắn sở dĩ ở chỗ này quan sát, thứ nhất là muốn khảo sát Trương Cường, xem năng lực của hắn rút cuộc như thế nào. Thứ hai, là xem Lam đại chủ biên có thật sự bị đưa tới hay không.

Lâu rồi không nhìn thấy Lam đại chủ biên, trong lòng Tùy Qua vẫn rất nhớ nàng.

Ở cửa bệnh viện, Cường Tử mặc dù thất bại một lần, nhưng vẫn rất nhanh chỉnh đốn lại vẻ mặt, tiếp tục chờ đợi mục tiêu kế tiếp xuất hiện.

Cũng không lâu lắm, nhìn thấy mấy công nhân tức giận bước ra khỏi bệnh viện, vừa đi vừa mắng:

- Con mẹ nó bệnh viện khốn khiếp! Quá cực kỳ tàn ác rồi, không đủ tiền cũng không cho giải phẫu, còn tháo chỉ vá vết thương lại! Đúng là khốn khiếp!

Ở giữa mấy công nhân, có một tiểu tử còn trẻ tuổi, tay trái bọc một khối, khăn lông cũng bị máu nhiễm đỏ.

Cường Tử không biết thương thế của đối phương như thế nào, tiến lên hỏi thăm nguyên nhân.

Một người trong đó nói:

- Thật là quá ghê tởm! Tiểu đồng hương của ta vừa tới thành phố đi làm không lâu, sáng hôm nay, mu bàn tay bị máy cơ khí ghim phải, gân tay, xương đều bị chặt đứt. Chúng ta vội vàng đưa tới bệnh viện, kết quả bởi vì không mang đủ tiền, bác sĩ cũng không làm giải phẫu cho hắn, chúng ta kêu bọn họ thư thả mấy ngày, lập tức kiếm tiền cũng không được, còn tháo cả chỉ vá vết thương của tiểu đồng hương!

- Cha mẹ nó! Vậy thì thật táng tận lương tâm!

Cường Tử nói:

- Chẳng qua là gân cốt đả thương?

- Gân cốt đả thương, chẳng lẽ còn nhẹ sao?

Một công nhân khác nói:

- Đả thương gân cốt! Nghe bác sĩ nói, cho dù sau này chữa xong, cái tay này sẽ không còn như trước, hơn nữa hoạt động cũng sẽ bất tiện. Nghiệp chướng, tiểu tử à, sau này làm sao cưới vợ đây. . .

- Đừng nói nữa, mau đến bệnh viện khác đi, ta còn chảy máu đây!

Công nhân bị thương thúc giục, sắc mặt trắng bệch, đau đến mức đôi môi co quắp.

- Huynh đệ, đừng đổi bệnh viện gì cả. Chỗ này của ta có một loại kỳ dược, đặc biệt trị liệu gân cốt tổn thương, có thần hiệu khôi phục gân cốt. Thương thế của ngươi, đi đâu cũng không tốt, nhưng nếu dán thuốc dán của công ty chúng ta, vậy thì không giống với lúc trước. . .

Cường Tử thao thao bất tuyệt nói.

- Đi! Hỏi hồi lâu thì ra ngươi là tên bán thuốc dạo! Ta còn tưởng ngươi là nhân sĩ chánh nghĩa gì chứ!

Một công nhân nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.