Y Tiên Thiểu

Chương 667: Chương 667: Hàng xóm. (1)




- Phải đó. Vốn không có tính toán kia, nhưng hiện tại bỗng nhiên có.

An Vũ Đồng nói.

- Vì sao?

- Chờ anh nhìn thấy tôi sẽ nói cho anh biết nguyên nhân.

An Vũ Đồng giảo hoạt nói, sau đó cúp điện thoại.

Ra trường học, Tùy Qua gọi taxi, đi tới hiệu khu trung tâm Đông đại.

Ở bên ngoài Thể Viện Quán, Tùy Qua nhìn thấy An Vũ Đồng.

Đợi thêm mười phút, An Vũ Đồng tập luyện xong, thay quần áo đi ra gặp mặt Tùy Qua.

Hai người vừa ra khỏi sân vận động, chỉ nghe có một nam sinh thở dài:

- Ai, đều nói Đông đại như bụi hoa, nhưng hiện tại vì sao tôi trở thành lướt qua trong muôn hoa, không dính được chút bụi nào đây?

- Đều do tiểu tử Tùy Qua này, làm ra Mỹ Lệ Họa Thủy gì đó, khiến mỹ nữ đều mắt cao hơn trán, vô cùng cao ngạo, những học trò nghèo ba bữa không no như chúng ta không còn cơ hội rồi.

- Phải ah. Nhưng nói đi nói lại, nếu không có Tùy Qua, Đông đại cũng không phải là bụi hoa, mà là công viên kỷ Jura! Dù chúng ta không dính được chút bụi hoa, nhưng ít ra cũng không bị kinh hách quá độ đi?

- Uy, các anh nói chuyện cũng quá độc đi?

An Vũ Đồng không nhịn được kêu lên.

Hai nam sinh ngẩn ra, sau đó đồng loạt nhìn nàng, thật hiển nhiên bị vẻ đẹp của nàng “điện” tới, một người thật khẩn trương nói:

- Cô…cô là “Nhu Cốt Nữ” An Vũ Đồng? Thật…thật là xinh đẹp!

- Nhu Cốt Nữ?

Tùy Qua không nghĩ tới An Vũ Đồng có ngoại hiệu như vậy, nhưng xem như chuẩn xác.

- Tôi là An Vũ Đồng, mời các anh sau này có lời bình về nữ sinh Đông đại, đừng dùng lời nói “ác độc” như vậy được không?

An Vũ Đồng dùng giọng điệu giáo dục nói:

- Nếu ăn không được quả nho cũng đừng nói quả nho còn xanh, làm nam sinh anh nên có tiền đồ, tự nhiên sẽ có hoa tươi dính vào anh.

Nói xong An Vũ Đồng lôi kéo tay Tùy Qua, ở trong ánh mắt kinh ngạc của hai nam sinh đi thẳng ra cổng trường.

- Cô muốn mua nhà trong này?

Tùy Qua cùng An Vũ Đồng đi tới Thế Kỷ Ngân Tọa hoa viên, có chút kinh ngạc hỏi nàng.

- Có phải quá đắt hay không?

An Vũ Đồng có chút ngại ngùng:

- Tôi biết nhà ở đây rất đắt, nhưng bởi vì trang trí đầy đủ, mua xuống có thể lập tức vào ở, nếu anh cảm thấy không thích hợp thì tôi tìm chỗ khác…

- Tôi không phải ý tứ này.

Tùy Qua cười nói, sở dĩ hắn kinh ngạc là bởi vì Trầm Quân Lăng cũng ở trong tiểu khu này.

- Vậy mua nơi này đi.

Thoáng chút do dự, Tùy Qua đi cùng An Vũ Đồng vào trong đại sảnh mua bán nhà.

Bởi vì nguyên nhân thị trường bất động sản bị giảm mạnh, hơn nữa giá cả của tiểu khu Thế Kỷ Ngân Tọa rất cao, cho nên cũng không ít nhà còn chưa bán ra ngoài.

Nhưng mặc dù là như thế, khi nhìn thấy tuổi tác cùng cách ăn mặc của Tùy Qua, nhân viên bán hàng vẫn xem thường hắn.

Tuy rằng An Vũ Đồng rất xinh đẹp, tựa hồ có khả năng mua nhà, nhưng nhân viên bán hàng vẫn hiểu được tiềm quy tắc, phàm là những người đến mua nhà nếu nữ tính quá xinh đẹp, mấu chốt là nam tính đi theo phải có tiền. Nếu nam tính suất khí, mấu chốt phải xem nữ tính đi theo có phải là phú bà hay không. Tùy rằng An Vũ Đồng có vốn liếng làm kim ốc tàng kiều, nhưng mấu chốt là nhìn Tùy Qua không có “cấp lực” thôi. Hơn nữa ánh mắt nhân viên bán hàng cũng rất độc, không những nhìn ra quần áo của Tùy Qua không đáng giá, hơn nữa còn nhìn thấy hai người ngồi xe taxi tới. Nếu hai người lái xe BMW hoặc Mercedes, có lẽ nữ nhân viên cũng đã sớm dán lên.

- Uy, sao lại thế này? Thái độ phục vụ của các cô thật quá kém đi?

An Vũ Đồng cùng Tùy Qua đi qua lại trước tủ kính sa bàn thật lâu, nhưng lại thấy không ai đến hỏi, nàng khó tránh có chút tức giận.

Nghe được An Vũ Đồng lên tiếng, một nữ nhân viên chậm chạp đi tới, không mặn không nhạt nói:

- Hai vị cần mua nhà sao? Chỗ chúng tôi bán nhà có giá hai vạn rưỡi một m2…

- Đừng nói tới tiền, giới thiệu một chút về căn nhà cùng phục vụ tương quan rồi nói sau.

An Vũ Đồng bất mãn nói.

- Tôi chỉ là muốn nhắc nhở hai vị một chút, nhà nơi này rẻ nhất cũng là ba trăm vạn, cho nên…

- Đừng cứ mãi nhắc tới tiền, chúng tôi không màng chuyện đó.

Tùy Qua có chút không kiên nhẫn nói, sau đó nhìn qua An Vũ Đồng, nhẹ giọng nói:

- Xem đi, đã sớm nói với cô, xã hội bây giờ luôn thực tế như vậy, nếu cô nghe tôi đi trước mua chiếc thể thao mà lái tới, sẽ không gặp phải loại đãi ngộ này. Ít nhất lúc này hẳn đã có người pha cà phê, chuyển khăn nóng rồi!

- Hứ, còn xe thể thao đâu, thật biết thổi.

Trong lòng nữ nhân viên hừ lạnh một tiếng.

Ai biết Tùy Qua giống như nghe được ý tưởng trong lòng nàng, nhìn nữ nhân viên nghiêm túc hỏi:

- Cô cảm thấy được tôi đang khoác lác có phải hay không?

Tùy Qua biết có giải thích cũng vô dụng, vì vậy gọi di động cho Sơn Hùng:

- Hùng ca, giúp tôi mua một chiếc xe thể thao nữ…nhãn hiệu gì không biết, dù sao loại nào đẹp mà đắt nhất thì cứ mua đi.

- Nhà giàu mới nổi! Còn giả bộ!

Trong lòng nữ nhân viên lại hừ lạnh một tiếng, hơn nữa cảm thấy được Tùy Qua hơn phân nửa là giả vờ làm nhà giàu mới nổi. Bởi vì nhà giàu mới nổi chân chính bây giờ, đối với những đồ vật khác có lẽ không có phẩm vị, nhưng vì muốn ra nổi bật, hiện tại ở tiêu phí rượu vang thượng hạng hay xe đắt giá vẫn hạ công phu, rất nhiều người biết rõ nhãn hiệu xe nổi tiếng như lòng bàn tay, như vậy có thể che giấu khí chất nhà giàu mới nổi của mình, có chút phẩm vị mà thôi. Mà Tùy Qua lại không giả dạng được như thế, thật sự là quá kém, nữ nhân viên không khỏi có chút đồng tình An Vũ Đồng.

- Bỏ đi, Tùy Qua, chúng ta đổi địa phương khác, không mua ở đây nữa.

An Vũ Đồng nhìn ra được vẻ khinh thị trong mắt nữ nhân viên, cảm giác có chút không thoải mái, vì thế quyết định bỏ qua nơi này.

An Vũ Đồng vừa nói như thế, nữ nhân viên càng thêm khẳng định tiểu tử Tùy Qua chỉ là giả mạo quan nhị đại hay phú nhị đại, muốn kim ốc tàng kiều nhưng không bổn sự cùng tiền vốn, đáng thương cho cô gái này, dáng người xinh đẹp như vậy…

- Bị ngã ở đâu thì phải đứng lên ở đó, bị khinh bỉ thế nào thì phải khinh bỉ trở về.

Tùy Qua nói:

- Nếu xem trọng thì hôm nay dù sao cũng phải mua.

Trong lòng nữ nhân viên lại hừ lạnh một tiếng, nhưng lo lắng Tùy Qua cùng An Vũ Đồng là khách hàng nên không phát tác.

- Sao lại thế này? Tôi thuê các cô tới làm việc mà không phải đến uống trà nói chuyện phiếm hay chơi di động!

Lúc này một người phụ nữ phúc hậu đi vào đại sảnh, nhìn nhóm nhân viên lớn tiếng quát. Sau đó nàng chỉ vào một nữ nhân viên vừa ngồi trên sô pha cắn hạt dưa nói:

- Tôi muốn các cô bán nhà mà không phải ở nơi này làm dáng vẻ chuẩn bị bán thịt! Các cô nếu có tư sắc kia, vậy thì đừng đi làm nhân viên bán hàng, đã sớm ở trong nhà chờ người khác nuôi…a, có khách hàng sao, thật sự là ngượng ngùng, làm cho hai vị chê cười.

- Không có gì.

Tùy Qua nhàn nhạt cười:

- Nhưng vị tiểu thư bán hàng này cũng chưa giới thiệu nhà cho chúng tôi, mở miệng ngậm miệng chỉ nói giá cả, giống như chúng tôi không mua nổi vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.