Y Tiên Thiểu

Chương 580: Chương 580: Hủy bỏ. (1)




Nhưng Quách Minh Phong lại bỏ qua cơ hội tuyệt vời này, lựa chọn đứng cùng chiến tuyến với thái tử gia tỉnh Minh Hải, Vương Hào. Dựa theo ý nghĩ của Quách Minh Phong, tạo dựng quan hệ với Vương Hào, chẳng khác nào móc nối được quan hệ với tỉnh trưởng. Chỉ cần làm tốt chuyện này, sau này hắn sẽ có cơ hội tiếp tục “phát triển”.

Vì vậy, vì Vương Hào, Quách Minh Phong thậm chí không tiếc công đi đắc tội với Tùy Qua.

Bởi vì Quách Minh Phong thấy, Tùy Qua rút cuộc vẫn chỉ là một người dân, một trung y có y thuật cao siêu mà thôi, đối với con đường làm quan của Quách Minh Phong, rất khó có trợ giúp. Cho nên, sau khi móc nối quan hệ với Vương Hào, Quách Minh Phong đưa ra quyết định đồng dạng với rất nhiều quan viên khác: leo lên thượng tầng.

Vì thế, Quách Minh Phong quên mất ban đầu là người nào đã cứu cái mạng nhỏ của hắn, cũng quên mất là ai khiến hắn gặp phúc trong họa, trở thành lãnh đạo số một của thành phố Đông Giang.

Vì thăng quan mà vong ân phụ nghĩa, loại bản tính quan viên Hoa Hạ này thể hiện rất rõ ràng trên người Quách Minh Phong.

Hiện tại, Quách Minh Phong rốt cục hiểu được, lúc trước Tùy Qua nói “ánh mắt thiển cận” là có ý gì. Quách Minh Phong hắn chỉ thấy cao tầng của tỉnh Minh Hải, nhưng không nhìn thấy cao tầng Đế Kinh. Nói cho cùng, quân chính cả Hoa Hạ đều được nắm giữ trong tay các đại lão của Đế Kinh. Quách Minh Phong hắn, có mắt không thấy thái sơn, rõ ràng có cơ hội thông qua Tùy Qua làm quen với một vị đại nhân vật ở Đế Kinh, ai ngờ ánh mắt của hắn bị dính cứt chó, bỏ qua cơ hội không nói, trái lại còn đắc tội với người ta.

Quách Minh Phong đột nhiên ý thức được, kiếp sống chính trị của hắn đã đến hồi cuối rồi.

Khi Lam Văn Cẩm nhìn thấy Tùy Qua, vẻ mặt cũng rất phức tạp. Nói chuẩn xác, là hắn thấy Tùy Qua và Đường Vũ Khê ở chung với nhau, vẻ mặt càng trở nên vô cùng phức tạp. Khi hắn nhận được điện thoại của nữ nhi, vừa nghe nhắc tới Đường gia ở Đế Kinh, Lam Văn Cẩm đã cảm thấy rùng mình, hắn có kiến thức nhiều hơn Quách Minh Phong, cộng thêm được nữ nhi nhắc nhở, khiến Lam Văn Cẩm thoáng cái nghĩ tới vị đại nhân vật bên quân đội Đường Thế Uyên. Ở Đế Kinh có rất nhiều họ Đường, nhưng có thể được gọi là “Đường gia Đế Kinh”, cũng chỉ có một nhà. Người cầm lái gia tộc này chính là vị đại nhân vật tầng trung có quyết sách cao nhất trong quân đội.

Loại đại nhân vật tầng thứ này, cho dù là Lam Văn Cẩm, cũng phải rất cẩn thận. Tóm lại, Lam Văn Cẩm có chút cảm tạ cú điện thoại của nữ nhi hắn. Bởi vì nhờ cú điện thoại này, tránh cho hắn trở thành địch nhân với Đường gia. Sau đó, Lam Văn Cẩm suy nghĩ một hồi, rốt cục quyết định gọi điện cho Vương Chính Trừng, đây cũng là bán cho Vương Chính Trừng một nhân tình. Nếu như Vương Hào tiếp tục làm tiếp, hoàn toàn đắc tội với Đường Vũ Khê, vậy thì chẳng khác nào đắc tội với Đường gia, hắn tin chắc cho dù là Vương Chính Trừng, cũng không muốn đưa ra lựa chọn như vậy.

Quả nhiên, Vương Chính Trừng tựa hồ không có gì do dự, lập tức kêu Lam Văn Cẩm đích thân đi làm việc này, nhất định bắt Vương Hào nói xin lỗi Đường Vũ Khê.

Sự xuất hiện của Lam Văn Cẩm, khiến Tùy Qua có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh ý thức được, Lam Lan có thể đã gọi điện cho Lam Văn Cẩm.

Lam Văn Cẩm nhìn Tùy Qua, sau đó ánh mắt quăng về phía Đường Vũ Khê, lộ ra nụ cười ấm áp xuân phong, thân thiết nói:

- Đường tiểu thư, cô xem, cô tới tỉnh Minh Hải làm ăn, cũng không báo với chúng tôi một tiếng. Ba năm trước, tôi có may mắn được gặp Đường lão, cuối năm nghe nói lão gia tử bị bệnh nhẹ, tôi chỉ hận không thể lập tức chắp cánh chạy tới Đế Kinh thăm hỏi, chẳng qua lại sợ quấy rầy lão gia tử tĩnh dưỡng. Sau này, thấy lão gia tử tự mình nắm giữ ấn soái chỉ huy tam quân quân diễn, điều hành trăm vạn hùng binh, cực kỳ hùng tráng, tôi thấy Đường lão càng già càng dẻo dai, cũng thấy vui mừng trong lòng.

- Đa tạ Lam phó tỉnh trưởng quan tâm.

Đường Vũ Khê dịu dàng cười nói:

- Tôi chỉ làm ăn một chút, xây dựng một quỹ từ thiện nhỏ, còn không biết xấu hổ kinh động Lam thúc thúc. Nào giống như Vương tổng, làm ăn lớn, đương nhiên phải được ủng hộ và chiếu cố hơn đúng không?

Một lời trúng hai đích, ngay cả Tùy Qua cũng thầm kinh ngạc.

Vương Hào đứng bên cạnh, trong lòng tràn đầy đủ loại mùi vị, vừa rồi nghe Lam Văn Cẩm nói muốn hắn tới thành khẩn xin lỗi Đường Vũ Khê, trong lòng Vương Hào còn có chút do dự, dù sao hắn là thái tử gia tỉnh Minh Hải, ngoại trừ lão tử của hắn, căn bản không cúi đầu trước ai, chớ đừng nói chi là nói xin lỗi gì đó. Nhưng khi Lam Văn Cẩm nói tới năm trước Đường lão tự mình chỉ huy tam quân quân diễn, Vương Hào giống như bị sét đánh trúng.

Lần tam quân quân diễn năm trước, quả thật khiếp sợ toàn cầu. Cho dù Vương Hào là kẻ ngu dốt, cũng biết vị nữ sinh xinh đẹp họ Đường trước mặt này là ai. Nếu bàn về hậu đài, hậu đài của Vương Hào hắn khá lớn, nhưng nếu so sánh với Đường Vũ Khê, thật đúng là thua chị kém em.

Cúi đầu sao!

Nhận thua sao!

Nói xin lỗi sao!

Vương Hào nện bước, đi tới trước mặt Đường Vũ Khê, cúi đầu nói:

- Đường tiểu thư, tôi có mắt không tròng. . . Thật sự vạn phần xin lỗi, hi vọng cô bỏ qua cho. . .

- Đợi một chút, người anh mạo phạm không phải là tôi, mà là bạn trai tôi.

Đường Vũ Khê nói:

- Quỹ Tiên Linh Thảo Đường, là tôi và Tùy Qua cùng quản lý. Lúc trước hành động của anh thật sự có chút quá đáng, cho nên anh nên nói xin lỗi hắn.

Trong lòng Vương Hào thầm hận, tự nhủ mặc dù lão tử có dùng một số thủ đoạn lấy đất, nhưng tiểu tử Tùy Qua này cũng dùng thủ đoạn hèn hạ cướp đất từ trong tay ta, tại sao lão tử phải xin lỗi tiểu tử này? Nếu muốn ta xin lỗi Đường Vũ Khê, nể mặt Đường gia, Vương Hào ta còn công nhận. Nhưng muốn ta xin lỗi tiểu tử này, đó là chuyện không thể!

Lửa giận xông lên, Vương Hào đột nhiên hừ lạnh nói:

- Đường tiểu thư, cô đừng được voi đòi tiên!

Lam Văn Cẩm vừa nghe, lập tức cảm thấy hỏng bét.

Lam Văn Cẩm tới đây làm người hoà giải. Dù sao, mặc dù Vương Hào và Đường Vũ Khê có thân phận đặc thù, nhưng đều là vãn bối, giữa hai bên có ma sát gì, chỉ cần hóa giải, cũng sẽ không ảnh hưởng đến giao tình của các trưởng bối. Cho nên, kêu Vương Hào xin lỗi Đường Vũ Khê cũng không có gì khó khăn. Về phần Quách Minh Phong, Lam Văn Cẩm có thể dễ dàng giải quyết.

Không ngờ, tính tình thái tử gia bướng bỉnh của Vương Hào lại trỗi dậy, vì lo lắng sự tình chuyển biến xấu, Lam Văn Cẩm vội vàng nói:

- Vương Hào, người trẻ tuổi dám đảm đương chứ sao. Sai lầm chính là sai lầm, biết sửa sai mới là tốt.

- Tôi không xin lỗi hắn được!

Vương Hào chỉ vào Tùy Qua:

- Hắn là cái gì! Tại sao tôi phải xin lỗi hắn! Còn nữa, Đường tiểu thư, cô cũng đừng được voi đòi tiên rồi, mặc dù Đường gia các người có quyền thế trong quân rất lớn, nhưng quyền thế có lớn thế nào, cũng bằng luật pháp sao? Hôm nay, Quách thị trưởng là theo quyết định tới thu hồi đất, cô một mình điều động bộ đội tới quấy nhiễu, đây chính là xem thường luật pháp quốc gia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.