- Không phải chủ nhân, khe
không gian càng ngày càng không ổn định, nếu hoàn toàn bị mở ra, chẳng
những số lượng hoang thú sẽ hơn nhiều, mấu chốt sẽ có hoang thú thập
phần cường đại xuất hiện, một khi siêu việt tu vi của ta, ta không thể
luyện hóa chúng nó. Hơn nữa cũng không thể trấn thủ nơi này.
- Ngô…ta đã biết, ngươi không cần quá lo lắng.
Tùy Qua nói:
- Ta sẽ không để sự tình hoàn toàn mất đi khống chế. Một khi tình thế
không xong, chỉ cần ngươi kiên trì một chút ta sẽ lập tức đi tới nơi
này.
- Dạ, chủ nhân.
Khí linh Thôn Yêu tháp tuy rằng lo lắng, nhưng nó chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Tùy Qua.
Tùy Qua thu xong nguyên khí trong tháp, rất nhanh rời khỏi Bình Nghiêm đảo, đi tới Trường Bạch phái “phó ước”.
Lần này đến phó ước không phải ước định với Thôi Vĩnh Chân mà là cùng Hải Sắt Vi.
Theo thiên địa đại kiếp nạn tới gần, hiện tại Long Đằng toàn lực chuẩn
bị chiến tranh, đã giảm bớt “ma sát” cùng Vinh Diệu quân đoàn, Thánh
Quang Tài Quyết đoàn, chỉ cần đối phương không có hành động quá phận,
người của Long Đằng chỉ mắt nhắm mắt mở.
Xuất hiện trạng huống như vậy thật khiến Hải Sắt Vi hoài nghi, theo lý
thuyết thực lực Long Đằng ngày càng mạnh, đã vượt qua Vinh Diệu quân
đoàn cùng Thánh Quang Tài Quyết đoàn, ở thời điểm này hẳn phải thừa
thắng khuếch trương mới đúng, nhưng Long Đằng lại án binh bất động, điều này làm đám người Hải Sắt Vi khó hiểu.
Nhưng Hải Sắt Vi hẹn với Tùy Qua không phải vì chuyện giữa Long Đằng cùng Vinh Diệu quân đoàn, mà là vì “việc riêng” của nàng.
Trong Trường Bạch phái, mặc dù Thôi Vĩnh Chân là chủ nhân trên danh
nghĩa, nhưng có Tùy Qua đương nhiên không đến lượt hắn nói chuyện. Hơn
nữa tuy tu vi của Thôi Vĩnh Chân không được, nhưng tin tức linh thông,
hắn biết trong Hoa Hạ tu hành giới đã phát sinh chuyện lớn, càng thêm
kính ngưỡng cùng kính sợ Tùy Qua không lời nào tả xiết.
Cho nên từ trên xuống dưới trong Trường Bạch phái không người nào dám có nửa phần bất kính với Tùy Qua.
Lúc này Tùy Qua cùng Hải Sắt Vi gặp mặt trên một ngọn núi trong Trường Bạch phái, trên bàn đá trong đình, hương trà bốn phía.
- Như vậy xem ra Trường Bạch phái đã trở thành tay sai của ngươi. Ngươi
chỉ định địa điểm gặp mặt trong này, chính là muốn ta biết Trường Bạch
phái cùng Cao Ly đều nằm trong tay ngươi rồi sao?
Hải Sắt Vi bất mãn hừ một tiếng.
Tùy Qua lắc đầu, có chút giả vờ giả vịt nói:
- Cách điệu của ngươi vẫn quá thấp. Nói thật cho ngươi biết, nếu ta quả
thật cần chó săn, sẽ có rất nhiều người chủ động tới cửa, căn bản không
cần đùa giỡn thủ đoạn. Trường Bạch phái chỉ là một con cờ của ta, cách
điệu cùng cách cục của ta, không thấp như ngươi nghĩ.
- Cuồng ngạo!
Hải Sắt Vi hừ nói:
- Ta biết tính toán của Long Đằng các ngươi, chính là muốn khống chế cả Á Thái địa khu mà thôi. Hơn nữa hiện tại các ngươi rất nhanh sẽ đạt tới
mục đích này, tin tưởng ngươi nhất định rất vui vẻ!
- Sai!
Tùy Qua lắc đầu nói:
- Ta không hề vui vẻ chút nào trong chuyện này. Ta đã nói, cách điệu của ngươi quá thấp, ngươi còn chưa cảm nhận được một việc, chính là ngươi
có được càng nhiều, cần trả giá trách nhiệm càng nhiều. Ngươi khống chế
địa khu càng nhiều, ý nghĩa ngươi phải bảo đảm an toàn cho nó càng
nhiều, hiểu không?
- Hừ! Đơn giản chỉ là một trận xâm lược mà thôi, nói dễ nghe như vậy làm chi.
Hải Sắt Vi cười lạnh một tiếng.
- Không phải như ngươi nghĩ đâu.
Tùy Qua nói:
- Ta lười giải thích với ngươi, nguy cơ tiến đến, buồn cười cho ngươi còn vì chút chuyện ích lợi nho nhỏ mà lo lắng.
- Đó không phải ích lợi nho nhỏ!
Hải Sắt Vi hừ lạnh nói:
- Bởi vì hành động của các ngươi đã làm cho ta sắp mất đi quyền thống trị Vinh Diệu quân đoàn!
- A? Thật sao?
Tùy Qua ra vẻ kinh ngạc:
- Ngươi không còn làm đoàn trưởng Vinh Diệu quân đoàn? Đây là chuyện tốt ah. Nhưng ta thật có chút tò mò, ngươi lợi hại như vậy, chẳng lẽ trong
Vinh Diệu quân đoàn còn có ai lợi hại hơn ngươi, có thể lập tức lật đổ
địa vị của ngươi?
- Ngươi không rõ mà thôi!
Hải Sắt Vi nói:
- Đoàn trưởng Vinh Diệu quân đoàn không phải suốt đời, đoàn trưởng cần tổng thống tự mình nhâm mệnh, đây là thể chế, hiểu không?
- Ách…ta hiểu. Nói thật ra, một thần ma hậu duệ có thực lực cường đại
như ngươi, vận mệnh bị nắm trong tay một chính khách không hề có chút
lực lượng tên gọi “tổng thống”?
- Ngươi không hiểu…
Nói tới đây Hải Sắt Vi đột nhiên ngừng lại.
Tùy Qua nói rất đúng, lực lượng của Hải Sắt Vi cường hãn như thế, nhưng
vận mệnh lại bị quyết định bởi một chính khách lấy danh nghĩa “tổng
thống” mà không có chút thực lực nào. Nàng không ngồi được vị trí đoàn
trưởng Vinh Diệu quân đoàn, bởi vì quân đoàn đã thất bại trong Á Thái
địa khu, làm chính khách cảm thấy thật thất vọng rồi.
Nguyên bản Hải Sắt Vi cảm thấy cũng không có gì quá khó chịu, nhưng vừa
nghe Tùy Qua hỏi như vậy, nàng cảm thấy lời của hắn thật có đạo lý, lực
lượng càng lớn, quyền nói chuyện càng phải lớn mới đúng.
Nhưng ở trước mặt Tùy Qua, Hải Sắt Vi đương nhiên không dễ dàng chịu thua, hừ một tiếng:
- Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!
- Ta không cần quan tâm.
Tùy Qua cười nói:
- Trước ngươi đã nói bố cục của các ngươi trong Á Thái địa khu đã thất
bại. Kỳ thật đối với các ngươi mà nói, hẳn là một chuyện tốt. Bởi vì ta
có thể nói cho ngươi nghe rõ một việc, thiên địa đại kiếp nạn sắp tới
gần, nhiều nhất chỉ trong ba tháng. Thậm chí thời gian còn có thể ngắn
hơn. Khi đó chính là tận thế. Ngay lúc này Vinh Diệu quân đoàn còn cần
bố cục toàn cầu gì đó, chẳng lẽ thích làm chuyện ngu xuẩn sao? Các ngươi nghĩ đến lúc đó các ngươi có thể phòng ngự toàn cầu? Hệ thống phòng ngự đạn đạo rác rưởi toàn cầu kia, thật sự sẽ hữu hiệu?
- Lời của ngươi thật thô tục!
Hải Sắt Vi nói.
- Bởi vì ta là người thô kệch, cũng không thời gian giả vờ trước mặt ngươi, càng không cần lấy lòng ngươi.
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng:
- Hôm nay gặp mặt ngươi, ta còn chưa bàn chuyện giao dịch, ngươi có biết vì sao không? Đương nhiên, nhìn tình hình của ngươi, chỉ sợ ngươi cũng
không biết, hoặc là ngươi giả vờ hồ đồ. Hải Sắt Vi, ta nghĩ nói cho
ngươi biết, trên thế giới này không có địch nhân vĩnh hằng.
- Sao vậy, ngươi muốn giải hòa với chúng ta?
Hải Sắt Vi có chút khinh miệt cười:
- Thật sự là khờ dại, ngươi cho rằng có thể sao? Bản tính nhân loại, quyết định tồn tại cạnh tranh cùng đấu tranh.
- Ta không muốn nghiên cứu thảo luận những chuyện cao thâm này với ngươi.
Tùy Qua nói:
- Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, nếu người ngoài hành tinh xâm lấn,
người Mỹ các ngươi tính toán tiếp tục xâm lược quốc gia khác, hay cùng
quốc gia khác hợp tác đánh người ngoài hành tinh?
- Đương nhiên là chọn điều sau.
- Có thế chứ.
Tùy Qua nói:
- Khi thiên địa đại kiếp nạn đã đến, so với người ngoài hành tinh xâm
lấn còn đáng sợ, khi đó cho dù chúng ta không thích đối phương, nhưng
chỉ có thể tạm thời trở thành đồng minh, hiểu chưa? Đây là tình thế bức
bách, chỉ có thể làm ra lựa chọn như vậy.
- Nếu quả thật giống như lời ngươi nói…
- Trăm phần trăm đúng như lời ta nói.