Y Tiên Thiểu

Chương 525: Chương 525: Khua môi múa mép.




Lúc này, Tùy Qua lấy ra một viên đan dược, đặt lên trên ngón tay nói:

- Ngưu lão đầu, ngươi biết đây là cái gì không?

Ngưu Duyên Tranh nhìn thấy viên Tinh Nguyên đan, ánh mắt nhất thời mở lớn, sợ hãi nói:

- Đan. . . Đan dược!

- Không sai, đây là đan dược.

Tùy Qua cười ha hả, sau đó nhẹ nhàng đưa cho Tiểu Ngân Trùng, Tiểu Ngân Trùng nhanh chóng nuốt vào.

- Ngươi dùng đan dược cho linh thú ăn?

Ngưu Duyên Tranh càng hoảng sợ.

- Không có cách nào, đan dược của lão đại rất nhiều.

Tiểu Ngân Trùng ở bên cạnh chép miệng nói:

- Lão đại, thêm một viên nữa đi.

Để hoàn toàn hù dọa Ngưu lão đầu, Tùy Qua quả nhiên lại ném một viên đan dược cho Tiểu Ngân Trùng.

Trong lòng Ngưu Duyên Tranh đang rỉ máu.

Mặc dù đan dược không phải của Ngưu Duyên Tranh, nhưng xem ra hắn còn đau lòng hơn Tùy Qua.

Tùy Qua vừa thấy vẻ mặt của Ngưu Duyên Tranh, cũng biết đêm nay đại khái không cần liều mạng nữa rồi.

Cho nên, Tùy Qua lại nói:

- Ngưu lão đầu, người có linh sủng và nhiều đan dược giống như ta, cho dù không nói, ngươi cũng có thể đoán được thân phận của ta. Cho nên, ngươi nên biết, ta không lừa ngươi, ta thật sự có bản lãnh để Huyết Đằng năm cánh nhanh chóng sinh trưởng.

- Đúng, ta gần như biết thân phận của ngươi rồi.

Ngưu Duyên Tranh nói:

- Chỉ có điều, đối với ngươi ta có ích lợi gì?

Một người có linh sủng và số lượng lớn đan dược như vậy, thân phận không cần nói cũng biết: tuyệt đối là đệ tử của đại môn phái, hơn nữa tuyệt đối là đệ tử hạch tâm! Thậm chí, rất có thể là con nối dòng của chưởng môn, nguyên lão môn phái, nếu không làm sao có thể có đãi ngộ như thế!

- Hỏi rất hay.

Tùy Qua nói:

- Những người tu luyện như chúng ta, đều chỉ tính toán lợi ích riêng của mình. Ta không phải là Phật tổ Bồ tát gì đó, cầu được ước thấy. Vì vậy, ta thật sự có mưu đồ khác. Đầu tiên, Huyết Đằng năm cánh này đối với ta có chút chỗ dùng, ngoài ra, người như ngươi, đối với ta cũng có chút chỗ dùng.

- Vậy sao?

Ngưu Duyên Tranh nói:

- Nhưng Huyết Đằng năm cánh chỉ có một gốc cây này thôi?

- Đối với ngươi mà nói, đương nhiên chỉ có một gốc cây.

Tùy Qua nói:

- Nhưng với ta mà nói, từ trên người nó có thể lấy được ít thứ làm thuốc, cũng sẽ không làm tổn thương nó. Ngoài ra, tu vi của ngươi cũng không tệ lắm, có thể làm người hầu của ta.

- Người hầu?

Ngưu Duyên Tranh đột nhiên nở nụ cười.

- Lão già này, ngươi cười cái gì!

Tiểu Ngân Trùng tỏ vẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng nói:

- Nói cho ngươi biết lão già kia, lão đại của chúng ta đã có một người hầu Tiên Thiên kỳ, hắn cho ngươi làm người hầu, đó là cất nhắc ngươi!

- Tiểu súc sinh chết tiệt! Có tin ta giết chết ngươi hay không!

Ngưu Duyên Tranh cả giận nói.

- Cố chấp!

Tùy Qua hừ lạnh nói:

- Ngưu lão đầu. Ngươi động não ngẫm lại xem, nếu như ta thật sự muốn lấy Huyết Đằng năm cánh, ngươi cản được sao? Ngươi đã đoán được ta có hậu đài, thì nên biết hậu đài của ta mạnh thế nào! Trừ phi ngươi giết ta và linh sủng của ta. Nhưng, ngươi làm được sao? Cho dù ngươi làm được, một khi ta xảy ra chuyện gì, môn phái của ta tất nhiên sẽ tới nơi này tìm kiếm. Khi đó, chờ đợi ngươi sẽ là kết quả gì! Ngưu lão đầu, đối với ngươi mà nói, đây cũng là một kỳ ngộ. Nếu như ngươi muốn biến kỳ ngộ thành chuông đòi mạng, vậy thì tùy ngươi.

Ngưu Duyên Tranh do dự.

Lời nói này của Tùy Qua vừa đấm vừa xoa, ân uy đều xem trọng, đúng là vô cùng có sức thuyết phục.

Hơn nữa, Ngưu Duyên Tranh cũng rất rõ ràng, muốn đồng thời giết chết Tùy Qua và con linh thú này, đích xác là khó khăn vạn phần.

Ngược lại, nếu đi nương nhờ vào tiểu tử này, ít nhất không cần lưỡng bại câu thương, thậm chí còn có thể mò được chút đan dược từ chỗ hắn.

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Ngưu Duyên Tranh rốt cục nói:

- Ta sẽ làm người hầu của ngươi, nhưng sau khi Huyết Đằng năm cánh trưởng thành, phải thuộc về ta! Tới lúc đó, ta đương nhiên sẽ rời đi .

- Được.

Tùy Qua cười cười, đáp ứng yêu cầu của Ngưu Duyên Tranh. Đồng thời, trong lòng Tùy Qua bắt đầu ca ngợi chính mình, nếu như không phải hắn khua môi múa mép, làm sao có thể thuyết phục thứ đồ cổ như Ngưu Duyên Tranh, từ đó tránh khỏi một cuộc đánh nhau liều mạng.

Ngoài ra, Tùy Qua cũng rất rõ ràng, thật sự hắn đang cần “Chiêu binh mãi mã”.

Nhất là người tu hành Tiên Thiên kỳ trở lên, Tùy Qua cần thu nạp một nhóm như vậy để sử dụng.

Một số chuyện phát sinh gần đây, nhất là chuyện Hàn Côn cướp đoạt đan dược của Thẩm Quân Lăng, khiến Tùy Qua cảm giác được có một luồng thế lực cường đại đã bắt đầu chú ý đến hắn, thử dò xét hắn. Một khi luồng thế lực này biết rõ, sau lưng hắn không có núi dựa lớn gì cả, chỉ sợ sẽ phát động tiến công chân chính đối với hắn, hơn nữa đối phương sẽ không cho Tùy Qua bất kỳ cơ hội phản kích. Vì vậy, sau khi chuyện như vậy phát sinh, Tùy Qua phải củng cố thế lực của mình.

Nhất là Tiên Thiên cao thủ không có lai lịch giống như Ngưu Duyên Tranh, càng đáng cho Tùy Qua mượn hơi lợi dụng.

Nếu không, Tùy Qua cũng sẽ không nhiều lời với Ngưu Duyên Tranh như vậy. Cho dù hắn không cách nào đánh bại Ngưu Duyên Tranh, nhưng vẫn có thể chạy trốn, chỉ cần phá vỡ lòng núi này, mượn dược lực của Niếp Không Thảo, Ngưu Duyên Tranh còn có thể đuổi theo hắn hay sao?

Điều kiện thỏa đàm, dĩ nhiên lúc này có thể rời đi rồi.

Khi Ngưu Duyên Tranh từ trong con suối đi ra, ánh mắt nhìn về phía đêm tối sâu thẳm, không nhịn được thở dài nói:

- Người ta nói trong ngàn vạn năm, thế sự xoay vần. Không ngờ chỉ trong trăm năm ngắn ngủi, Bạch Lưu Câu lại hoàn toàn biến dạng như vậy.

- Đừng cảm thán nữa!

Tiểu Ngân Trùng nói:

- Bộ dạng này của ngươi, sợ rằng sẽ hù chết người ta!

- Đúng vậy.

Tùy Qua nói:

- Bức họa của ngươi đang được treo trong từ đường, nếu ngươi xuất hiện trước mặt tổ tôn đời sau của Bạch Lưu Câu, vậy bọn họ chẳng khác nào gặp quỷ. Ngoài ra, mặc dù Bạch Lưu Câu đã thay đổi rất nhiều, nhưng cũng là nơi nghèo nổi tiếng, ngươi cũng không cần tự hào.

- Cái gì? Bạch Lưu Câu rất nghèo?

Ngưu Duyên Tranh kinh ngạc nói:

- Bạch Lưu Câu là nơi thổ địa phì nhiêu, năm đó ta chọn lựa chỗ này an gia, chính là vì sơn thủy tươi đẹp.

- Nhưng dân chúng hiện tại, không đơn thuần chỉ cần ăn cơm.

Tùy Qua nói:

- Hậu nhân của Ngưu gia các ngươi, ẩn náu trong núi, không dám ra ngoài phát triển, không biết thế giới bên ngoài đã thay đổi từng ngày. Cho nên, cuộc sống của bọn họ chính là một chữ: nghèo. Nói ra, tính cách của hậu nhân ngươi và ngươi cũng không sai biệt lắm, đều bảo thủ, an phận ở một góc, cho nên mới có kết quả hiện tại.

- Cái này. . .

Ngưu Duyên Tranh mặc dù là người tu hành, nhưng cũng chưa tới mức cắt đứt tất cả tình cảm với thế tục. Đối với những hậu nhân ở Bạch Lưu Câu này, hắn vẫn có chút tình cảm. Sau khi nghe như vậy, Ngưu Duyên Tranh dĩ nhiên không cảm thấy vui vẻ.

- Được rồi, đây là chuyện của Bạch Lưu Câu các ngươi, ta cũng lười để ý.

Tùy Qua nói:

- Ngươi đã quy ẩn hơn trăm năm, ta sẽ dẫn ngươi đi ăn chút gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.