- Nếu hứa hẹn chữa khỏi thương thế miễn phí, vậy cứ tiếp tục làm đi.
Tùy Qua nói:
- Cường Tử, mặc dù ngươi văn hóa ít, nhưng đầu óc rất linh hoạt, sau này nhất định có thành tựu lớn. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ một điểm, chúng ta làm dược phẩm , cố nhiên là để kiếm tiền, nhưng không được bán thuốc giả, hai phải có lương tâm. Người lăn lộn giang hồ cũng có quy củ của giang hồ, hi vọng ngươi có thể nhớ được.
Cường Tử vừa nghe, thần sắc nghiêm nghị nói:
- Lão bản nói đúng, sau này chuyện trái với lương tâm đúng là không thể làm. Vị huynh đệ công nhân kia, đến lúc đó ta sẽ kêu người đưa thuốc dán đến tận cửa .
- Mặt khác, lão bản....
Cường Tử suy nghĩ một lát, tiếp tục kiên trì nói:
- Thật ra, ta cảm suy nghĩ của mình vẫn rất chính xác. Mặc dù lần này kéo Lam chủ biên đến, đích xác là làm hư, nhưng nếu chúng ta tiếp tục làm như vậy, chữa khỏi cho nhiều người, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ đề cử với bệnh nhân khác. . .
- Cường Tử, nếu làm như ngươi nói..., vậy phải bỏ bao nhiêu tiền?
Mắt Kiếng nói:
- Ngươi tưởng số thuốc dán của lão bản, không đáng một đồng sao? Chi phí của một tờ chính là mấy trăm đồng!
Cường Tử nghe nói vậy cũng sửng sốt, không dám giải thích với Mắt Kiếng.
Tùy Qua suy nghĩ, nói:
- Cường Tử, nếu ngươi cảm thấy suy nghĩ này không tệ, có thể tiếp tục đi làm. Nhưng có một điểm, đối tượng ngươi trị liệu miễn phí, phải là người cần trị liệu mà không có tiền.
- Tại sao?
Cường Tử không hiểu nói.
- Thứ nhất, người có tiền, tâm lý phòng bị cũng rất mạnh, cho dù ngươi van xin người ta dán thuốc dán của ngươi, người ta chưa chắc sẽ làm. Thứ hai, quy củ của tổ tiên nhà ta, chính là "gặp người nào, bán giá đó". Quan gia đến mua, chính là bán giá quan, dân chúng đến mua, đó chính là bán giá dân. Tóm lại, cho dù không bán được một tờ thuốc dán, cũng không thể tiện nghi cho đám tham quan ô lại và gian thương, ngươi hiểu chưa?
Tùy Qua nghiêm nghị nói.
Cường Tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó vẻ mặt kích động nói:
- Lão bản, ngài thật khiến Cường Tử ta bội phục! Cũng chỉ có ngài, mới dám có ý nghĩ như vậy. Rất nhiều người làm ăn, chỉ hận không thể nhào tới ôm bắp đùi nịnh bợ những tham quan kia. Vốn xã hội này không công bằng, chỗ tốt gì cũng để cho đám tham quan, gian thương kia chiếm đoạt. Tóm lại, suy nghĩ của lão bản thật sự quá đúng, chính là phải làm như vậy! Lão bản, ta quyết định, sau này sẽ nghe theo ngươi sai sử. . .
- Đừng nhiều lời nữa, nếu hiểu thì mau đi làm đi.
Tùy Qua cười nói:
- Ta còn trông cậy vào ngươi để kiếm nhiều tiền đấy.
- Được, ta đi đây!
Cường Tử hưng phấn, sau đó ra khỏi xe, tiếp tục đi tìm cơ hội cắm điểm.
Mắt Kiếng đã khởi động xe, đưa Tùy Qua về giáo khu Phát Phong.
Đến cửa giáo khu Phát Phong.
Tùy Qua không khỏi có chút do dự:
Có nên vào hay không?
Vào trường, tối nay cũng chỉ có thể ở trong phòng ăn trường học xem tiết mục "thị sát Đông Giang".
Môt khi bị đưa ra ánh sáng, Tùy Qua đồng học lập tức sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nghìn người, thậm chí vạn người thóa mạ. "Cỏ dại ca" đoán chừng trực tiếp trở thành "Độc thảo ca".
Nếu không quay về trường, ngược lại có thể tạm thời tránh ra phong mang.
Nhưng, đây không phải là tác phong của Tùy Qua đồng học!
Suy nghĩ một chút, Tùy Qua vẫn ngang nhiên đi vào trường.
Bữa ăn tối, trong phòng ăn đã sớm tụ tập không ít học sinh.
Vừa ăn cơm, vừa xem "Thị sát Đông Giang", đã trở thành một trong số thói quen của rất nhiều đồng học nhất là nam sinh.
Tùy Qua cùng Giang Đào, Liễu Tiểu Đồng và Cao Phong tiến vào trong phòng ăn.
Mặc dù các huynh đệ cùng phòng đều là người đồng cam cộng khổ, nhưng Tùy Qua vẫn rất "Hữu hảo" nhắc nhở ba người bạn cùng phòng:
- Các huynh đệ, đợi lát nữa nếu như phát sinh tình huống nào, các ngươi cứ nói không quen ta, sau đó tự chăm sóc mình.
- Đéo đỡ được! Ngươi bỗng nhiên phát thần kinh sao!
Cao Phong vỗ vỗ bả vai Tùy Qua:
- Vội vàng đi bán cơm sao, đợi lát nữa xem thị sát Đông Giang.
Tùy Qua nghĩ thầm, đợi lát nữa còn không biết xảy ra chuyện gì.
May là, hiện giờ Tùy Qua đã là Luyện Khí hậu kỳ. Cho dù đợi lát nữa Thiên Biến Tróc Trùng Thủ không đón được, nhưng ít ra cũng sẽ không bị "Loạn tiễn gây thương tích".
Suy nghĩ một lát, Tùy Qua đành gọi một phần món ăn, hớn hở ngồi xuống trước ti vi.
Một lúc lâu, thị sát Đông Giang cuối cùng cũng chính thức phát sóng, dáng vẻ xinh đẹp của Lam Lan xuất hiện trên TV.
Đến rồi!
Tùy Qua thầm nghĩ, nhưng không biết hôm nay Lam đại chủ biên rút cuộc sẽ làm thế nào công kích hắn.
- Các vị khán giả, hoan nghênh đón xem chuyên mục thị sát Đông Giang, tôi là người chủ trì Lam Lan. Hôm nay, ở bệnh viện chỉnh hình thành phố Đông Giang, xảy ra sự cố chữa bệnh cực kỳ ác liệt. Một vị huynh đệ công nhân, bởi vì nộp không đủ tiền chữa trị mà bị bác sĩ cự tuyệt trị liệu, hơn nữa bởi vì phát sinh cải vã với bác sĩ, mà bị cưỡng chế cắt chỉ. Hoặc là giao tiền, hoặc là cắt chỉ, sao mà lãnh khốc. . .
- Cha mẹ nó! Súc sinh!
- Không bằng cầm thú!
- Đồ bác sĩ biến thái!
- Đừng cản ta, để ta giết chết hắn!
- . . .
Tin tức này vừa thông báo ra ngoài, nhất thời giống như bao thuốc nổ bùng phát.
Học sinh, vốn chính là quần thể nhiệt huyết tràn đầy, nghe thấy chuyện cực kỳ tàn ác phát sinh, mọi người nhất thời căm phẫn, mãnh liệt vỗ bàn, chỉ hận không thể chém đám bác sĩ bệnh viện thành tám khối.
Cảm nhận được mọi người bên cạnh giống như ăn hỏa dược, Tùy Qua không chỉ cảm thán lực lượng cường đại của dư luận, cũng cảm thán lực lượng cường đại của quần chúng. Chẳng qua, hắn có chút không rõ, vì sao nghe khẩu khí của Lam Lan, cũng chỉ nhắm mũi nhọn và bệnh viện và đám bác sĩ không có y đức, nhưng không nhắm vào tên bán thuốc dạo là hắn?
Chẳng lẽ, lần này Lam đại chủ biên thật sự muốn "làm việc thiên tư" rồi?
- Xem ra mình vẫn có chút mị lực, Lam đại chủ biên là nhân vật ghét ác như cừu, lại mở lưới với mình, không có ý định đại nghĩa diệt thân sao.
Trong lòngTùy Qua có chút tự luyến nói.
Lúc này, trên TV lại xuất hiện hình ảnh Tùy Qua dùng lá thông cầm máu cho vị huynh đệ kia, cũng không biết Lam Lan lấy từ đâu ra tấm hình này. Nhưng, tấm hình này thật sự không tệ, trong tấm ảnh Tùy Qua đang rất chân thành bày châm về phía huynh đệ công nhân, hết sức chăm chú, lộ ra vẻ rất chuyên nghiệp, rất dụng tâm, thoạt nhìn hơi có chút phong phạm và khí độ của "đại sư" trung y, tóm lại, rất có "cảm giác", rất thượng kính!
Khi Tùy Qua thấy tấm hình này, cảm giác đầu tiên chính là thầm khen một tiếng:
- Đéo đỡ được! Mình phong nhã như vậy sao!
Ý nghĩ này mới xuất hiện, chỉ nghe thấy có một nữ sinh kinh hô:
- Ồ, đây không phải là cỏ dại ca sao, làm sao hắn còn biết châm cứu trung y? Nhìn cỏ dại ca trong tấm hình, cũng tạm được!