Y Tiên Thiểu

Chương 23: Chương 23: Lần đầu dương oai. (2)




Đầu trọc sửng sốt, mơ hồ cảm giác tình huống không ổn, sau đó nháy mắt với ba tên còn lại.

Ba người này, lần lượt rút từ trong lồng ngực ra một ống tuýp dài đến một thước, đập vào người Tùy Qua.

Hiện giờ Tùy Qua đã tôi thể đại thành, muốn né tránh công kích của ba người này, thật sự là dễ như trở bàn tay, nhưng hắn có chủ tâm muốn thử xem thân thể của mình sau khi trải qua tôi thể rút cuộc mạnh mẽ đến trình độ nào, công phu khổ luyện mình đồng da sắt có phải sự thật hay không, cho nên cũng lười né tránh, mặc cho ba ống tuýp chia ra đập vào sau lưng, cánh tay và trên đùi.

Ầm! Ầm! Ầm!

Ba tiếng giòn vang phát ra trên người Tùy Qua.

Tùy Qua hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, cảm giác giống như có người đang đấm lưng, xoa bóp cho mình, xem ra sau khi Thần Nông tiên thảo bí quyết tôi thể đại thành, quả nhiên là mình đồng da sắt, đao rìu khó làm thương tổn. Mượn cỏ cây nhập đạo, quả thực rất tốt!

Ba tên lưu manh cầm ống tuýp trong tay, không khỏi trợn tròn mắt. Những năm gần đây, bọn họ dùng ống tuýp đánh không ít người, cũng bị không ít người dùng ống tuýp đánh, biết rõ cảm giác ống tuýp đập lên người là gì. Nhưng hiện tại, tiểu tử này đồng thời bị đánh ba cái, lại tỏ ra không việc gì, trong lòng bọn họ không khỏi hoảng sợ gầm thét:

- Bà mẹ nó còn là người sao!

Trong lúc nhất thời, ba tên lưu manh cả kinh sững sờ đứng tại chỗ, ống tuýp trên tay cũng suýt rơi xuống.

- Các ngươi không động thủ, lão tử sẽ động thủ.

Lúc này, Tùy Qua cười lạnh một tiếng, bàn tay nhanh như tia chớp, hung hăng quạt lên mặt năm tên lưu manh.

Chưởng gió gào thét.

Bàn tay Tùy Qua sau mỗi lần quạt, mang theo trận gió, còn mạnh hơn quạt hương bồ.

Ầm!

Giống như năm bánh pháo nổ tung trong rừng cây, năm tên lưu manh bị bạt tai bay thẳng lên trời, đập mạnh xuống mặt đất, không phát ra tiếng nào, hiển nhiên bị đánh đến phát mộng.

- Má ơi, một bạt tai đã thổi bay người, mình không phải đang ảo giác chứ! Đây là đóng phim sao!

Chu Xử Nhất đầy mặt kinh hãi, giống như ban ngày thấy ma nhìn Tùy Qua, hai chân run rẩy, điếu thuốc đang ngậm trên miệng cũng rơi xuống đất.

Một bạt tai thổi bay một người, chuyện này cần lực lượng lớn thế nào chứ!

Đầu trọc mặc dù trấn định hơn Chu Xử Nhất rất nhiều, nhưng trong hai mắt vẫn khó kìm nén vẻ hoảng sợ. Tước hiệu của đầu trọc là "Thiết Long", võ nghệ cũng có mấy phần công phu, ở thành phố Đông Giang cũng có chút danh khí, cho nên ánh mắt cũng không xem là quá kém. Thấy năm thủ hạ bị tổn thất nặng, đầu trọc lập tức ý thức được hôm nay đã đụng phải đối thủ chân chính, đối phương rất có thể là một cao thủ có công phu.

Cho nên, đầu trọc thử dò xét chắp tay nói:

- Tôi là Thiết Long của Cuồng Hùng bang, huynh đệ là người của bang hội nào?

- Tôi không biết Cuồng Hùng bang gì cả, cũng không biết anh. Bây giờ còn nói những lời này làm chi, mau động thủ đi, tôi còn có việc!

Tùy Qua lạnh lùng nói.

- A!

Đầu trọc thấy đối phương không thèm nể mặt, hét lớn một tiếng, bất chấp khó khăn, đấm vào ngực Tùy Qua.

So với năm tên lưu manh trước đó, một quyền này của tên đầu trọc bất luận là tốc độ hay là lực đạo, hiển nhiên cũng lớn hơn rất nhiều. Tên đầu trọc cũng coi như có chút kỳ ngộ, năm đó khi hắn ngồi tù, bằng hữu cùng phòng giam lại là người luyện võ, đầu trọc hầu hạ người này hơn một năm, cho nên cũng học được một chút công phu quyền cước, sau khi ra tù, mới tạo ra danh tiếng ở thành phố Đông Giang, hơn nữa còn lấy biệt hiệu là "Thiết Long".

Tùy Qua cười lạnh một tiếng, cũng đánh một quyền ra ngoài.

Ầm!

Quả đấm hai người đụng vào nhau, truyền đến thanh âm xương rạn nứt.

Đầu trọc mặc dù được xưng là "Thiết Long", nhưng quả đấm vẫn là thân thể, không thể nào cứng rắn như sắt. Nhưng quả đấm của Tùy Qua lại là "thiết quyền" thật sự, hai quyền đánh nhau, đầu trọc chỉ cảm thấy quả đấm của mình như đụng vào thiết chùy, sau đó từ trên nắm tay truyền đến cảm giác đau đớn đến thấu tim.

Nứt xương rồi!

Thịt sưng rồi!

Tay phế rồi!

Trong lòng đầu trọc đột nhiên chỉ hiện ra những ý này.

Đối phương chỉ dùng một quyền, đã phế đi quả đấm dùng bí pháp khổ luyện ba năm của mình, quả thực là núi cao còn có núi cao hơn, chọc tới người như thế, đúng là xui xẻo cực độ rồi.

Nhưng, càng xui xẻo thêm là, quả đấm còn lại của đầu trọc cũng bị Tùy Qua nắm được, từ lực đạo truyền ra trên bàn tay đối phương, đầu trọc biết người ta muốn nghiền nát xương ngón tay của mình, quả thực dễ như trở bàn tay.

- Chu Xử Nhất kêu các người đối phó tôi như thế nào?

Tùy Qua hỏi tên đầu trọc, bàn tay khẽ dùng lực.

Đầu trọc đau đến mức mặt đổ mồ hôi, vội vàng nói:

- Tên khốn kiếp bảo chúng tôi đánh gãy một tay của cậu.

Lúc này Chu Xử Nhất cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, thấy bọn người Thiết Long không chiếm được chỗ tốt, lập tức bỏ chạy. Lúc này, hắn đã không rảnh suy nghĩ Tùy Qua làm sao lại trở nên lợi hại như thế.

Chỉ tiếc mới vừa chạy hai bước, trước mặt thân ảnh chợt lóe, Tùy Qua đã ngăn cản đường đi của hắn.

- Chu đạo, tính sổ rõ ràng rồi hãy đi cũng không muộn.

Tùy Qua ngăn trước người Chu Xử Nhất, thích thú nhìn Chu Xử Nhất cười nói.

- Bạn học Tùy Qua. . . Tôi nhất thời hồ đồ, quỷ ma sai khiến, mới muốn tìm người đối phó cậu. Cậu đại nhân đừng chấp tiểu nhân, hôm nay tha cho tôi một mạng, sau này tôi không bao giờ ... làm phiền cậu nữa. . .

Chu Xử Nhất liên tục xin tha.

- Sổ sách sau này, sau này hãy nói. Món nợ hôm nay, chúng ta vẫn phải tính toán rõ ràng.

Tùy Qua bình tĩnh nói:

- Con người tôi rất công bằng. Thầy muốn đánh gãy một tay của tôi, tôi sẽ đánh gãy một tay của thầy. Thầy muốn tự mình động thủ, hay là để tôi động thủ?

Tùy Qua hiện tại có thể xem như người tu hành, người tu hành nhất định phải có ân báo ân, có oán báo oán.

- Cậu. . . Cậu dám đánh gãy tay tôi? Trường học nhất định sẽ khai trừ cậu! Còn nữa, tôi sẽ báo cảnh sát. . . Cậu có ý định đả thương người, cậu muốn ngồi tù sao!

Chu Xử Nhất thấy cầu khẩn vô dụng, dứt khoát trực tiếp lên tiếng uy hiếp, dù sao đây cũng là sở trường của hắn.

- Đáng tiếc, Chu đạo, mấy người đi đường vừa rồi đều bị hù dọa bỏ đi rồi, báo cảnh sát cũng không có người làm chứng đâu. Về phần lời nói của mấy tên lưu manh kia..., sợ rằng cũng không có ai tin tưởng, huống chi, bọn họ dám làm chứng cho thầy hay không!

Tùy Qua cười lạnh nói, vung tay lên, dễ dàng đánh ngã Chu Xử Nhất xuống mặt đất, sau đó đạp một cước lên tay trái của Chu Xử Nhất.

Chu Xử Nhất ra sức giãy dụa, nhưng không cách nào cựa quậy, trong miệng liên tục mắng chửi:

- Tiểu tạp chủng! Cậu dám đánh gãy tay tôi, tôi sẽ liều mạng với cậu!

- Cái gì!

Tùy Qua nghe thấy Chu Xử Nhất mắng mình, không khỏi giận tím mặt, dưới chân chợt phát lực.

Răng rắc!

Thanh âm xương tay rạn nứt vang lên.

- Tiểu tạp......a!

Chu Xử Nhất quát to một tiếng, đau đến ngất đi.

Tên đầu trọc bên cạnh, bị hù dọa đến xanh mặt, hắn thật sự không nghĩ tới, một sinh viên đại học lại có thủ đoạn sắc bén như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.