- Em không muốn nghe thêm lời vô nghĩa.
Trầm Quân Lăng nói:
- Nhanh chóng đưa cho em mảnh nhỏ pháp tắc cần đột phá tiên thiên kỳ.
Tùy Qua thu nàng vào Hồng Mông Thạch, đem mảnh nhỏ pháp tắc cùng một viên Địa Nguyên Đan giao cho nàng:
- Ở lại chỗ này đột phá đi, không có người quấy rầy.
Chờ sau khi nàng đột phá, Tùy Qua để nàng lưu lại tĩnh tọa bế quan, như vậy có thể giúp nàng trực tiếp tiến vào tiên thiên trung kỳ.
Chuyện về tâm ma khiến Tùy Qua thật quấy nhiễu, hắn quyết định đi thẩm vấn Huyền Cốt lão ma lần nữa.
- Có lẽ hôm nay chúng ta có thể nói chuyện rồi?
Tùy Qua tâm niệm vừa động, dừng quất roi.
- Ngươi muốn đàm luận cái gì?
Lão ma tức giận hỏi.
- Hiện tại tâm ma trong thế giới loài người rốt cục có bao nhiêu?
Vấn đề này Tùy Qua đã hỏi qua Tây Môn Trung, nhưng hắn hi vọng có được xác nhận từ Huyền Cốt lão ma.
- Ngàn ngàn vạn vạn!
Lão ma hừ lạnh một tiếng.
Ngay lập tức liền bị quật roi.
- Như thế nào, ngươi muốn ta vài ngày nữa lại đến sao?
Tùy Qua cười lạnh hỏi.
- Câu hỏi này của ngươi không thể trả lời.
Lão ma mềm nhũn:
- Bởi vì số lượng nhiều lắm.
- A, tâm ma không có thân thể, phỏng chừng có bao nhiêu?
Tùy Qua hỏi:
- Trong Hoa Hạ thần châu, ngươi phỏng chừng đại khái bao nhiêu?
- Mấy ngàn vạn đi.
Lão ma nói:
- Không ai có thể biết rõ ràng là có bao nhiêu.
- Tại sao có nhiều như thế?
Tùy Qua lại hỏi.
- Bởi vì không ngừng có tâm ma đi tới thế giới người tu hành của nhân loại các ngươi, nhưng người tu hành ngày càng ít, tâm ma có thể lựa chọn đối tượng đoạt xá cũng càng ít. Cho nên tích tụ ngày càng nhiều.
Lão ma nói:
- Huống chi hiện giờ tâm ma tới được ngày càng nhiều.
- Càng ngày càng nhiều?
Trong lòng Tùy Qua kinh hãi, nhưng vẫn trấn định hỏi:
- Vì sao lại càng ngày càng nhiều?
- Chính là tâm ma từ khe không gian đi qua rất nhiều.
Lão ma nói:
- Cho dù không đoạt xá thành công, đối với tâm ma cấp thấp mà nói ở lại thế giới loài người vẫn thoải mái hơn lưu trong thế giới tâm ma, cho nên chúng nó dốc sức đi qua.
Tùy Qua lại cảm thấy sự tình chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Càng ngày càng nhiều, điều này ý vị thế nào?
Chỉ sợ không chỉ là vì tâm ma tràn ngập hướng tới thế giới loài người đi. Nguyên nhân càng sâu hơn, chỉ sợ bởi vì “cơ hội” cho chúng đi qua thật quá nhiều.
Đây không phải điềm tốt!
- Còn gì muốn hỏi sao?
Lão ma nói:
- Ta biết ngươi sẽ không bỏ qua cho ta. Nhưng nếu ta nói cho ngươi biết hết thảy, hi vọng ngươi cho ta một sự kết thúc.
- Điều kiện này ta có thể đáp ứng ngươi.
Tùy Qua nói:
- Hiện tại ngươi nói cho ta biết trong Xà Ưng cốc có đồ vật gì khiến cho ngươi nhớ mãi không quên đi.
- Xà Ưng cốc? Ngươi biết Xà Ưng cốc!
Lão ma có chút kích động:
- Xem ra ngươi đã đi qua nơi ở của ta. Được, ta cho ngươi biết bí mật này. Nhưng hi vọng ngươi thực hiện lời hứa của ngươi!
- Vậy phải xem ngươi có thành thật hay không.
Tùy Qua nói.
- Trong Xà Ưng cốc kỳ thật cũng không có thứ gì khác. Chỉ có một thứ trọng yếu nhất – Cửu Đầu Yêu Tham!
- Cửu Đầu Yêu Tham?
Tùy Qua không nhịn được cả kinh:
- Cửu Đầu Yêu Tham, đây chính là yêu thảo – hay là, ngươi định dùng nó đột phá kết đan kỳ?
- Đúng vậy.
Lão ma nói:
- Muốn dựa vào lực lượng của mình đột phá kết đan kỳ, với trạng huống thiên địa linh khí trước mắt chủ yếu không có khả năng! Cho nên biện pháp duy nhất chính là mượn dùng thiên tài địa bảo, thiên địa linh thảo. Đạo lý này ta không cần phải nói, ngươi đã rõ ràng. Mặt khác, giữa hè năm nay là thời gian Cửu Đầu Yêu Tham hóa thành yêu thảo. Ta ở đáy biển bế quan tĩnh tu, chính là vì muốn chờ đợi yêu tham hóa thành yêu thảo, sau đó bắt nó luyện thành đan dược, đột phá kết đan kỳ. Tiếc rằng trời phụ ta, lại biến thành giá y cho ngươi, ta thật sự là không cam lòng!
- Lão ma, đó là ngươi ác giả ác báo!
Tùy Qua hừ lạnh nói:
- Xà Ưng cốc nằm ở địa phương nào?
- Là một nơi hoang vu trong tu hành giới…
Lão ma nói ra vị trí của Xà Ưng cốc, lại nói:
- Những gì ngươi muốn biết ta đã nói cho ngươi biết. Hiện tại ta chỉ cầu được giải thoát thống khoái.
- Như ngươi mong muốn.
Tùy Qua nói:
- Nhưng thời gian giết ngươi còn chưa tới, ngươi ở trong này chờ thêm một chút đi.
Nói xong tinh lực lực của hắn rời khỏi Hồng Mông Thạch.
Sau khi Tùy Qua rời đi, lão ma chợt nhe răng cười.
Khi tinh thần lực của Tùy Qua vừa quay về thân thể, liền nhận được điện thoại của Sơn Hùng.
Tùy Qua thoáng kinh ngạc, hắn cũng đã có một đoạn thời gian không nhận điện thoại của Sơn Hùng, liền hỏi:
- Hùng ca, gần đây khỏe không?
- Huynh đệ, cứu mạng ah!
Sơn Hùng vội la lên.
- Chuyện gì vậy?
Tùy Qua hỏi.
- Tôi bị người đuổi theo quyết đấu.
Sơn Hùng nói.
- Cừu địch ngày trước của anh?
- Không phải, là…một kẻ quái dị, tay chân có thể biến lớn, lại đòi theo tôi quyết đấu…đối phương thật lợi hại!
- Anh ở địa phương nào?
- Gần Độ Khẩu!
Sau đó thanh âm của hắn biến mất, tựa hồ đánh rơi điện thoại.
Tùy Qua cảm thấy sự tình kỳ quặc, nhưng vẫn vội vàng chạy tới địa phương xảy ra sự cố của Sơn Hùng.
Quả nhiên Tùy Qua nhìn thấy có hai người đang chạy nhanh dọc theo bờ sông, trong đó một người là Sơn Hùng.
Người đuổi theo Sơn Hùng tu vi cao hơn hắn rất nhiều, vừa đuổi vừa nói:
- Chạy cái gì chứ, dừng lại luận bàn với tôi một chút đi!
- Luận bàn cái rắm! Một cường giả tiên thiên kỳ, còn đòi luận bàn cái gì!
Sơn Hùng liều chết bỏ chạy.
Tùy Qua lập tức xuất hiện ngay giữa Sơn Hùng cùng người kia.
Người nọ dừng lại truy kích, nhìn Tùy Qua nói:
- Tùy tiên sinh, ngượng ngùng, chỉ đùa với bạn của anh thôi. Nhưng tôi thật sự muốn cùng hắn luận bàn một chút. Ai, thật đáng tiếc, hắn thật sự lãng phí thiên phú mà anh cho hắn.
- Đặng Hạc, anh có tu vi tiên thiên kỳ lại đi tìm luyện khí kỳ luận bàn, có ai dám luận bàn với anh đây.
Tùy Qua nói.
Nguyên lai người này là Đặng Hạc, là thành viên Long Đằng từng được Tùy Qua tự tay cứu chữa khi bị tu sĩ Nê Oanh quốc chặt đứt tay chân. Nhưng không nghĩ tới hắn xuất hiện trong Đông Giang, còn đuổi theo Sơn Hùng đòi luận bàn với đối phương.
- Ai, tôi chỉ là luận bàn một chút chiêu thức, đâu có nói muốn phân sinh tử.
Đặng Hạc thất vọng nói:
- Bạn của anh cũng từng nhờ anh “sinh hóa cải tạo” qua, thiên phú tu hành thật tốt, đáng tiếc hắn lại lãng phí, có bảo sơn lại không dùng, thật đáng tiếc thôi.
Nghe xong lời này, Sơn Hùng tức giận, nhưng đối phương là người quen của Tùy Qua, hơn nữa còn là tiên thiên kỳ, Sơn Hùng chỉ đành nhẫn nhịn.
- Đặng Hạc, nếu anh muốn luận bàn thì luận bàn với tôi một chút đi.
Tùy Qua cười nói:
- Dù sao nơi này cũng không có người khác, để cho tôi thử xem thiên phú mà tôi cấp cho anh rốt cục phát huy được tới trình độ nào.
- Tốt lắm, tiếp chiêu!
Đặng Hạc cũng dứt khoát, nói đánh liền đánh, tuy rằng đôi bên cách nhau chừng hai thước, nhưng nắm tay vừa ra lại như súng bắn đạn một quyền oanh vào mặt Tùy Qua, một quyền oanh vào ngực hắn, tốc độ cực nhanh khiến Sơn Hùng không kịp phản ứng.