Y Tiên Thiểu

Chương 770: Chương 770: Lật thuyền trong mương. (1)




- Từ khi bệnh tình của Trương Minh chuyển biến tốt, chúng tôi liền phát hiện có người có ý định tuyên truyền thuốc mới cho tập đoàn của các người. Rất hiển nhiên các người không chỉ có lợi dụng Trương Minh và những trẻ em kia làm thí nghiệm, còn lợi dụng bọn họ tiến hành tuyên truyền. Lợi dụng chuyện làm từ thiện tuyên truyền, các người thật sự quá vô sỉ!

Một gã phóng viên phi thường căm phẫn chỉ trích.

Không hổ là phóng viên, biểu lộ cũng không tệ, biểu lộ tức giận cũng rất chuyên nghiệp, dường như có thù không đội trời chung với Tùy Qua.

Đối thủ đúng là chuẩn bị đầy đủ, đúng là có chuẩn bị mà tới, hiển nhiên là muốn nhờ chuyện của Trương Minh chụp chết Tùy Qua.

Đương nhiên, nếu như Tùy Qua không thể "Trị hết" Trương Minh, ván này sẽ thất bại, bại thê thảm.

Dùng danh tiếng từ thiện mở rộng danh tiếng, chỉ cần tội danh này là thật, những cố gắng lúc trước của Tùy Qua sẽ đổ vào biển.

- Ân, mượn từ thiện tuyên truyền sao? Đây chính là các người tuyên án tôi sao?

Tùy Qua cười lạnh nói:

- Anh có biết giá thành thuốc chữa trị cho những trẻ em bị bệnh kia bao nhiêu không? Một ít lọ thuốc có giá hơn vạn, hoạt động chỉnh thể tiêu tốn hơn trăm triệu nguyên, cũng vì tuyên truyền sao?

- Giá thuốc cao bao nhiêu còn không phải anh há mồm nói sao? Rất nhiều người biết giá rượu Mao Đài giả chỉ có mười nguyên sao, chẳng phải vẫn bán được mấy ngàn à? Cho nên, lý do anh giải thích không thành lập. Hơn nữa nếu như là thuốc thí nghiệm, đối với người bị thí nghiệm đương nhiên không cần bỏ chi phí ra rồi, ngược lại các người còn từ bọn họ biết rõ tác dụng phụ, hơn nữa còn cho bọn họ phí tổn tổn thất mà.

- Các người cảm thấy tôi đang thí nghiệm thuốc sao?

Tùy Qua lạnh lùng nói:

- Thuốc của tôi đã trải qua cơ quyên chuyên môn thẩm định, còn cần thí nghiệm chó má gì đó sao?

Xác thực, bởi vì có Đường Vũ Khê hỗ trợ cho nên Tùy Qua nghiên cứu phát minh những thuốc kia đã trải qua xét duyệt cả rồi.

- Có lẽ các người mua cả cơ quan xét duyệt thì sao?

Tên phóng viên vẫn không chịu nhả ra.

- Vậy anh nên đi tố cáo những cơ quan kia đi.

Tùy Qua nói ra.

- Xem ra nếu hôm nay Trương Minh đồng học không thể đứng dậy đi ra cánh cửa này, đám phóng viên các ngươi còn không ngừng giội nước bẩn lên tôi sao?

- Không phải giội nước bẩn, là đào móc chân tướng, vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của anh!

Vẻ mặt nữ phóng viên kia đầy chính nghĩa.

- Ai, một ngày trước tôi vẫn là đệ nhất thương gia, minh tinh từ thiện, nhà bán thuốc lương tâm, không nghĩ tới trong vòng một đêm thì biến thành giả nhân giả nghĩa, thương nhân vô lương. Đám phong viên các người chuyển biến thật vui vẻ và quá nhanh mà.

Tùy Qua thở dài một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn qua nữ phóng viên kia, lại nhìn qua tất cả phóng viên khác, nói:

- Nếu như Trương Minh căn bản không có chuyện gì thì sao?

Rầm Ào Ào'

Chén rượu đỏ trong tay Ngu Kế Đô nát bấy, sắc mặt của hắn nhanh chóng trầm xuống, sau đó trở tay một bạt tai Kinh Nguyên Phượng, phẫn nộ quát:

- Xảy ra chuyện gì! Đã xảy ra chuyện gì?

Đương nhiên Kinh Nguyên Phượng không dám trốn tránh, bị Ngu Kế Đô tát lảo đảo, sau đó nhìn qua màn hình TV nói:

- Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng! Tiểu tử kia hồn phách đã bị tôi đánh tan, căn bản không có khả năng trị hết! Cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không có khả năng giúp hắn phục hồi như cũ.

- Vậy hắn hiện tại là con mẹ gì vậy?

Ngu Kế Đô tức giận quát:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Có phải bị tiểu tử Tùy Qua kia biến thành khôi lỗi không? Bị tinh thần lực của Tùy Qua khống chế?

Kinh Nguyên Phượng hỏi.

- Không có khả năng!

Ngu Kế Đô nói:

- Chẳng lẽ Tùy Qua có thể khống chế tiểu tử kia ăn uống sao? Có thể sao?

- Cái này... Hoặc đây là kế tạm thích ứng của Tùy Qua!

Kinh Nguyên Phượng nói:

- Bằng không chúng ta đi tìm người thăm dò đi, chỉ cần dùng tinh thần lực tạo thành áp lực lên Tùy Qua, khiến hắn không cách nào điều khiển tinh thần lực được nữa.

- Vậy còn không mau đi gọi người làm đi!

Ngu Kế Đô cũng bị loạn.

- Tôi vẫn nên tự đi.

Kinh Nguyên Phượng cắn răng nói.

- Đừng có như đám phế vật Tiên Thiên Kỳ, chỉ sợ đã áp chế không nổi Tùy Qua. Tôi thấy tiểu tử Tùy Qua này đã Trúc Cơ, nhưng mà hỏa hầu còn thấp, tinh thần lực của tôi sẽ áp một bậc, nếu không thì cũng chỉ là cân sức ngang tài.

- Đi thôi, nhưng mà chỉ cho phép dùng tinh thần lực thăm dò, không thể đánh sống chết với hắn. Nếu không cho dù là nữ ma đầu sau lưng Tùy Qua hay là người Long Đằng, bọn họ cũng không dễ chọc đâu.

Ngu Kế Đô trầm giọng nói.

Kinh Nguyên Phượng gật gật đầu, chẳng quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang, ngự kiếm phi hành bay đi.

Kinh Nguyên Phượng ngự kiếm phi hành, toàn lực bay đi nên tốc độ cực nhanh, không mấy phút đã tới thành phố Đông Giang.

Sau đó Kinh Nguyên Phượng lặng yên đáp xuống nóc Tiên Linh Thảo Đường, thu liễm khí tức, miễn cho bị đám người Tùy Qua phát giác.

Mà lúc này Tùy Qua đang ở dưới chân của nàng.

Từ trên cao nhìn xuống, Kinh Nguyên Phượng có cảm giác khống chế cục diện, nhất là lúc này nàng cảm giác Tùy Qua đã bị nàng giẫm nát dưới chân.

Lúc này Tùy Qua đang đứng trước mặt đám phóng viên.

Nói cho đúng không phải ứng phó, mà là ép buộc, nhục nhã.

- Như thế nào các người không tiếp tục phỏng vấn, tiếp tục vấn đề nữa sao?

Tùy Qua chỉ vào nữ phóng viên nói nhiều nhất:

- Không phải cô nói tôi là kẻ bán thuốc vô lương tâm, là kẻ giả nhân giả nghĩa, là bại hoại sao? Hiện tại Trương Minh vui vẻ xuất hiện trước mặt của cô, chẳng lẽ cô không phát biểu chút cảm tưởng à? Hay là đối với kẻ như các người, chuyện đáng ghê tởm thì có hứng thú, thời điểm tôi không phải giả nhân giả nghĩa thì các người không biết làm thế nào, các người không có hứng thú à? Chẳng lẽ đây chính là phóng viên các người nói sao, chỉ đám một đám đáng ghê tởm, những thứ giả dối thì có hứng thú, còn những thứ đẹp đẽ thì ngược lại không đưa tin tuyên dương? Cho nên, nếu như các ngươi hiện tại không lên tiếng, không đưa tin, vậy các ngươi mới là phóng viên vô lương, là bại hoại! Cặn bã!

Những phóng viên này thật sự phiền muộn a, nhìn thấy Trương Minh lông tóc không tổn hao gì xuât hiện ở chỗ này, bọn họ đã biết rõ tình huống không ổn, sau đó liền định lui lại, ai biết lui lại còn không được, vừa rút lui thì bọn họ nghe Tùy Qua nói "Phóng viên vô lương", "Bại hoại ", "Cặn bã" .

- Ai nói chúng tôi không có đạo đức nghề nghiệp?

Trong lòng nữ phóng viên này đang âm thầm hỏi thăm mười tám đời của Tùy Qua, sau đó tươi cười nói:

- Những người viết báo chúng tôi là phạt ác dương thiện, là hành vi cao thượng, chuyện tốt đương nhiên chúng tôi phải đưa tin.

- Được a, lời của cô tôi nhớ kỹ, cô là phóng viên tòa soạn báo nào, tên là gì? Hoa trưởng phòng, cô ghi chép lại một chút, sau đó đi xác minh xem bọn họ có đưa tin chi tiết không.

Tùy Qua nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.