Y Tiên Thiểu

Chương 625: Chương 625: Ma đầu bị chấn kinh. (2)




Tùy Qua ném cho nó một viên Tinh Nguyên Đan, nói:

- Mẹ nó, ngươi ăn đan dược xong tốt xấu cũng nên chuyên tâm vận công, đem dược tính hấp thu hết đi. Đừng mỗi lần ăn đan dược lại nằm, khiến một nửa dược hiệu ném bỏ, thật sự quá lãng phí!

- Sao gọi là lãng phí đâu.

Tiểu ngân trùng hùng hồn đầy lý lẽ:

- Cho dù kéo thành phân cũng dùng thay đổi linh điền, đâu tính là lãng phí chứ.

- Cút đi qua một bên!

Tùy Qua quát, đuổi nó rời đi.

Theo sau hắn bắt đầu làm việc trong nhà ấm.

Dùng Chấn Linh Sừ bạt hết cỏ dại, Tùy Qua lại nhận được điện thoại cầu viện của Mục Ngọc Giao gọi tới.

- Tùy Qua, giúp đỡ tôi.

Thanh âm của nàng có chút tiều tụy:

- Tôi cần anh hỗ trợ.

- Tôi có chỗ tốt gì đây?

Tùy Qua hỏi.

Mục Ngọc Giao trầm mặc một lát, cắn răng nói:

- Tôi biết trong lòng anh đang nghĩ chuyện gì…nhưng tôi đáp ứng anh!

- Thật kỳ quái, cô lại biết trong lòng tôi muốn cái gì?

Tùy Qua kinh ngạc hỏi.

Thanh âm Mục Ngọc Giao đột nhiên cất cao:

- Phải, tôi biết anh đang suy nghĩ gì. Từ lần đầu tiên anh luận võ với tôi, tôi đã biết ý nghĩ của anh, tôi biết ánh mắt của anh, giống như chỉ hận tôi đừng mặc quần áo! Nhưng so sánh mà nói, anh tốt hơn nam nhân khác rất nhiều, hơn nữa anh giúp tôi thủ tiêu cha con Phương Đông Trạch, cho nên anh giúp tôi đối phó địch nhân Tam Giang Đường, tôi sẽ là người của anh – bất cứ lúc nào!

- Khụ khụ…

Tùy Qua ho khan hai tiếng, sau đó tận lực dùng thanh âm thành khẩn nói:

- Mục tiểu thư, tôi không biết cô làm thế nào cho ra kết luận như vậy. Nhưng tôi thật thành khẩn nói cho cô biết, tôi căn bản không có dự tính tiến hành giao dịch da thịt với cô. Cho dù Tùy Qua này thật sự muốn lấy thân thể của cô, cũng sẽ không dùng loại thủ đoạn này đạt tới.

- Như vậy, vì sao anh lại muốn chờ tôi van cầu anh?

Mục Ngọc Giao hỏi.

- Bởi vì tôi muốn cô nghe lời!

Tùy Qua nói:

- Mục Ngọc Giao, cô quá ngạo khí. Nếu muốn tôi giúp cô, vậy tôi phải cam đoan ngày sau Tam Giang Đường nghe lời của tôi, cho nên cô phải nghe lời tôi. Nếu không đối với tôi Tam Giang Đường không có chút giá trị! Cô hiểu chưa?

Sau một lát trầm mặc, Mục Ngọc Giao nói:

- Tôi hiểu được. Hơn nữa tôi hứa với anh, ngày sau Tam Giang Đường sẽ không làm trái ý chí của anh!

- Cô chắc chắn?

- Chắc chắn.

Mục Ngọc Giao tựa hồ nghiến răng nghiến lợi nói.

Tùy Qua tựa hồ cảm nhận được tâm tình của nàng giờ phút này, bỗng nhiên cười nói:

- Đừng ủy khuất như vậy, khiến cho tôi cảm thấy mình như muốn đoạt sản nghiệp của cô. Kỳ thật tôi không có hứng thú đối với chuyện của hắc bang, mục tiêu nhân sinh của tôi không phải trở thành đại nhân vật cường thế. Nhưng con người của tôi không thích gặp phiền toái, cho nên không bài trừ có đôi khi phải nhờ cô giải quyết phiền toái, không hơn. Về phần ngày sau Tam Giang Đường muốn làm gì, cô muốn làm gì, tôi sẽ không nhúng tay vào.

Ở bên kia Mục Ngọc Giao quả nhiên thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nàng lo lắng nhất là mình trở thành con rối của Tùy Qua, mục đích nàng gia nhập bang phái là vì muốn khoái ý ân cừu, vì sống thống khoái. Nếu mọi việc đều bị hắn can thiệp, đối với nàng mà nói thật khó chấp nhận.

- Anh…thật sự nghĩ như vậy?

Mục Ngọc Giao tựa hồ còn chưa tin điều kiện của Tùy Qua đơn giản như thế.

- Chỉ đơn giản như vậy.

Tùy Qua cười nói:

- Tuy rằng bình tĩnh mà xem xét cô là một cô gái không sai, nhưng tôi là người đã có vợ. Cho nên cô không cần lo lắng tôi sẽ áp chế cô, khống chế cô. Nhưng khi tôi cần sử dụng Tam Giang Đường làm việc, không hi vọng nghe được câu trả lời cự tuyệt!

- Tôi hiểu được.

Mục Ngọc Giao đáp.

Cúp điện thoại, Tùy Qua gọi cho Tống Văn Hiên, dặn Tống Thiên Húc toàn quyền trợ giúp Mục Ngọc Giao giải quyết vấn đề.

Buổi trưa Tùy Qua đi ra căn cứ đào tạo thực vật, dự định đến nhà ấm mới xây nhìn xem.

Đi ra khỏi căn cứ đào tạo không xa là có thể nhìn thấy khu quy hoạch nhà ấm mới xây dựng.

Tùy Qua đang đi tới, đột nhiên một chiếc xe chạy nhanh dừng bên cạnh hắn, cửa kính mở ra, bên trong có người gọi:

- Tùy Qua, chờ một chút…

Nhìn thấy người này Tùy Qua chỉ cảm thấy đau đầu, liền mặc kệ nàng, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Xe chắn ngang trước người Tùy Qua, người trong xe quát:

- Tùy Qua! Anh không thể chờ một chút sao!

- Tôi vì sao phải chờ cô?

Tùy Qua thản nhiên nói:

- Mục Ngọc Thiền, chúng ta thậm chí không phải là bạn bè, tôi vì sao phải nghe lời cô.

- Anh!

Mục Ngọc Thiền hừ lạnh nói:

- Nếu không bởi vì anh, tôi sẽ bị đày vào vùng núi sâu sao?

- Đó là cô tự chuốc lấy.

Tùy Qua nói:

- Tôi chỉ nghĩ người không phạm mình mình không phạm người, người nếu gây chuyện thì tôi không bỏ qua.

- Anh vốn không phải là người tốt gì, thân chính không sợ ảnh tử tà, vì sao không thể nhận thẩm tra?

Mục Ngọc Thiền nói.

- Lười lý luận với cô.

Tùy Qua nói, tuy rằng Mục Ngọc Thiền có hương vị hấp dẫn khi mặc chế phục, nhưng đối với một cô gái “ghét ác như cừu” lại có “bệnh vọng tưởng”, hắn thật sự không dám trêu chọc.

Đối với sự kiện máy phát hiện nói dối, Tùy Qua đồng học vẫn luôn có chút khúc mắc.

- Tùy Qua!

Mục Ngọc Thiền thấy Tùy Qua không để ý tới nàng, lại vội vàng xuống xe, xông tới ngăn trước mặt Tùy Qua:

- Anh không thể dừng lại nghe tôi nói sao?

- Thời gian của tôi quý giá.

Tùy Qua nói:

- Một phút của tôi là mấy trăm vạn doanh thu, làm sao có thời gian nói chuyện phiếm với “nữ bao công” như cô.

- Anh! Anh thật sự là cay nghiệt.

Mục Ngọc Thiền nói:

- Anh còn vì chuyện lần trước mà trong lòng giữ khúc mắc, không khỏi quá nhỏ mọn đi?

- Đúng vậy, tôi chính là người lòng dạ hẹp hòi như vậy.

Tùy Qua không hề biện hộ.

Mục Ngọc Thiền bất đắc dĩ, nhưng bởi vì có việc muốn nhờ đành hạ thấp tư thái nói:

- Sự tình lần trước xem như tôi sai lầm rồi không được sao.

Thấy nàng cúi đầu, Tùy Qua rốt cục dừng bước hỏi:

- Sai chính là sai, không phải xem như cô nói. Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?

- Tôi đến vì chuyện của Mục Ngọc Giao.

Mục Ngọc Thiền nói:

- Tôi biết quan hệ giữa anh cùng nàng không tầm thường, cho nên tôi hi vọng anh khuyên bảo nàng, mời nàng buông tha cho cuộc sống đánh đánh giết giết, tôi có thể giúp nàng tìm một công việc yên ổn.

- Việc này…

Tùy Qua sờ sờ mũi:

- Tôi thật thấy hồ đồ. Nếu như tôi không lầm hai người là chị em đi? Máu mủ tình thâm, quan hệ giữa hai người dù sao cũng thân thiết hơn tôi đi. Làm sao cô lại bỏ gần tìm xa, để cho tôi đi khuyên bảo nàng đây?

- Quan hệ giữa tôi và nàng không tốt lắm.

- Vậy thì chưa chắc. Tôi còn nhớ rõ lần trước khi Phương Đông Trạch dùng cô áp chế nàng, nàng còn phi thường khẩn trương.

- Vậy thì khác.

Mục Ngọc Thiền nói:

- Tóm lại ân oán giữa chị em tôi anh không cần quản. Anh chỉ cần giúp tôi đi khuyên nàng là được, sau khi chuyện thành công tôi sẽ cho anh thù lao thật dày.

- Thù lao gì? Bản thân tôi muốn nghe xem cái gì gọi là “thù lao thật dày”?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.