Y Tiên Thiểu

Chương 619: Chương 619: Mãn nguyện.




- Vậy sao?

Đường Vũ Khê nói:

- Vì sao em cảm giác như anh thật say mê đây.

- Anh nào có?

- Anh muốn gạt em?

Đường Vũ Khê nói:

- Khi anh ở trong tinh thần thế giới của em đấu tranh với Tâm Ma, em làm người đứng xem, đã biết rõ ràng đâu. Bằng không anh nghĩ em lại tin tưởng anh sao, thậm chí giao thân thể cho anh? Bởi vì em biết anh thật sự vì em mà có thể hi sinh tính mạng của mình.

- Vậy…còn gì để hỏi.

Tùy Qua cười nói:

- Tâm tư của anh đối với em không phải em thật hiểu rõ ràng sao.

- Đúng vậy.

Đường Vũ Khê nói:

- Nhưng em không rõ ràng tâm tư của anh đối với người khác thôi. Nhắc tới còn phải cảm tạ Tâm Ma, bằng không em làm sao biết thân đồng tử bại hoại của anh bị người ăn mất rồi đâu.

- Kỳ thật cũng không tính bị ăn sạch sẽ.

Tùy Qua thật thẳng thắn nói:

- Nàng chỉ ăn được nửa thân đồng tử của anh.

- Một nửa?

Đường Vũ Khê nói:

- Anh đừng nói với em anh chỉ đem phân nửa tiểu đệ bỏ vào đi.

Tùy Qua hơi sững sờ.

Lời nói dũng mãnh như vậy nếu là trước kia Đường Vũ Khê tuyệt đối không nói nên lời.

- Đương nhiên không phải.

Tùy Qua cười khan nói:

- Vẫn chưa làm xong thì nàng đã mặc quần áo rời đi.

- Nói như vậy nữ ma đầu chỉ tự hưởng thụ cho mình, sau đó ném anh sang một bên? Nàng giải quyết xong liền chạy?

- Còn không phải sao.

Tùy Qua kêu lên:

- Em nói anh có oan uổng hay không.

- Đáng đời anh!

Đường Vũ Khê nói:

- Nhưng xét thấy anh là bị ép buộc, em cũng không muốn tát muối lên vết thương của anh. Nữ ma đầu kia cũng thật là, vì sao lại đi xem trọng anh chứ, theo anh nói tu vi của nàng đã sắp tiếp cận thần tiên, vì sao không biết tự trọng đâu. Còn nữa, có một lần anh nói bị nữ ma đầu cường bạo, rốt cục là bị cường bạo hay bị luân phiên ah? Khiến cho em đều bị hồ đồ.

- Ai bảo lần trước em không tin đây. Ai, bỏ đi, chuyện này nói thật phức tạp.

Tùy Qua nói:

- Không nhắc tới nữa. Tóm lại chuyện giữa anh cùng nàng anh đã thẳng thắn với em. Ngoài ra cũng không còn chuyện gì khác. Dù sao còn lại nửa thân đồng tử cũng đã giao em rồi.

- Dừng! Anh cũng không giao cho em.

Đường Vũ Khê cười nói:

- Thứ đồ chơi kia không phải tự mình lưu trữ sao, luyện tinh hóa khí đúng không?

- Bằng không chúng ta tiếp tục nỗ lực, đem một nửa này làm kiên định đi?

Tùy Qua cười xấu xa nói.

- Nằm mơ đi thôi!

Đường Vũ Khê nói:

- Em thật không chịu nổi bị anh giằng co. Theo em xem, nữ ma đầu kia là bị anh gây sức ép mà chạy. Ở phương diện này em thấy anh chính là một “tiểu cầm thú” đâu.

- Vậy anh “cầm thú” cho em xem…

- Hì hì…

Hai người đùa giỡn một trận mới rời giường thay quần áo.

Mà Đường Vũ Khê lặng yên cất lại ra giường.

Sau đó hai người rời khỏi phòng.

Vừa đi xuống lầu, Đường Vũ Khê nhìn thấy một cô gái mặc quần áo người hầu màu đen đứng ngay cửa thang lầu, lộ ra bộ ngực thật vun cao ba đào mãnh liệt, cung kính nói:

- Thỉnh chủ nhân dùng bữa sáng.

Không cần phải hỏi, cô gái này chính là Lý Nghệ Cơ.

Trong lòng Tùy Qua thầm hô “không xong”.

Lý Nghệ Cơ xem ra là thiếu bị thu thập. Trước đó Tùy Qua yêu cầu nàng lúc “đi làm” mặc nữ bộc trang, nhưng cô gái này luôn lấy lý do “trang phục chưa làm xong” kéo dài, không chịu mặc vào. Hôm nay Đường Vũ Khê vừa xuất hiện, nàng mặc bộ váy này hiện thân, rõ ràng là muốn kích thích chọc giận Đường Vũ Khê, sau đó Tùy Qua phải cho nàng rời đi.

Thật thiếu ăn đòn!

Tùy Qua vốn tưởng rằng Đường Vũ Khê sẽ bão nổi, nào ngờ nàng lại nở nụ cười:

- Di, Tùy Qua, thật không tệ nha, một nữ phó xinh xắn lại có hiểu biết như vậy anh từ đâu mời đến? Thật tốt, dùng đưa ra ngoài thật có mặt mũi, trở về em cũng đi thỉnh một người.

- Không cần thỉnh.

Tùy Qua cười nói:

- Dù sao anh đã trả “tiền công” cho nàng, chỗ anh cũng không có nhiều việc nhà, nếu em có cần thì cứ việc sai sử là được, còn có thể giúp anh.

Nghe xong lời này, ánh mắt Lý Nghệ Cơ sắp phun lửa, nhưng nàng biết mình không phải đối thủ của tiểu tử Tùy Qua, huống chi hiện tại mạng nhỏ của nàng nắm trong tay hắn, đương nhiên không dám trở mặt.

Đường Vũ Khê lại nói:

- Tốt lắm, không biết nàng phục vụ thế nào.

- Còn đang huấn luyện đâu.

Tùy Qua cười nói:

- Anh mời nàng mỗi ngày đến Tân Đông Phương học nấu bếp ba giờ. Sau một tháng nếu tay nghề nấu cơm còn chưa đạt tiêu chuyển, anh sẽ “vĩnh cửu khai trừ” nàng!

- Hì hì…anh thật là một chủ nhân bóc lột tàn khốc!

Đường Vũ Khê cười nói, âm thầm vươn ngón tay véo Tùy Qua.

Tùy Qua dẫn nàng tới phòng ăn, trên bàn đã bày xong bữa sáng phong phú.

- Không tệ lắm, nữ bộc này vẫn thật giỏi đâu.

Đường Vũ Khê ngồi xuống nói.

- Mấy thứ này đều mua bên ngoài, còn tưởng anh không biết sao.

Tùy Qua cười cười, cầm một khối bánh ngọt đưa tới bên miệng Đường Vũ Khê.

- Nữ phó kia là ai vậy?

Đi ra cửa, lên xe, Đường Vũ Khê ra vẻ thản nhiên hỏi.

- Chỉ là nữ phó mà thôi.

Tùy Qua đáp:

- Đơn giản mà nói, cô gái kia là một sát thủ nhưng bị anh chế phục. Nàng còn có giá trị lợi dụng cho nên anh lưu lại nàng, khống chế nàng, nhưng không thể thả nàng rời đi.

- Ân.

Đường Vũ Khê gật đầu:

- Hiểu được.

- Em không tức giận?

Tùy Qua kinh ngạc hỏi.

- Có gì mà tức giận.

Đường Vũ Khê thật đại độ nói:

- Nàng là một nữ phó, em là nữ chủ nhân, em cần gì đi tức giận với nàng? Nếu thật là thế, em chẳng phải thật mệt.

- Vậy sao.

Tùy Qua đồng ý vẻ rộng lượng của Đường Vũ Khê, nhưng vẫn cảm nhận được nàng có ý tứ khác.

Quả nhiên nàng nói tiếp:

- Nếu em cần tức giận, cũng chỉ tức giận với những cô gái có thể uy hiếp được địa vị của em. Nữ phó của anh rõ ràng chỉ muốn chọc tức em mà thôi, em cần gì chấp nhặt với nàng.

- Anh hiểu rồi.

Tùy Qua đáp, rốt cục hiểu được ý của Đường Vũ Khê.

Điều này làm cho hắn ý thức được việc xây dựng hậu cung sẽ gánh nặng đường xa, gian nan trùng điệp.

Nhưng Tùy Qua không khỏi có chút lo lắng thay cho nàng, nhóm người Trầm Quân Lăng cùng Lam Lan tạm thời đừng nói, mấu chốt là Khổng Bạch Huyên, vạn nhất nàng thật sự trở về, với tu vi khủng bố của nàng chỉ sợ không ai có thể tranh vị trí với nàng. Cho dù là Tùy Qua đứng trước mặt nàng cũng không thể trọng chấn phu cương. Nhưng suy đoán loại khả năng này không lớn, cho nên hắn cũng lười suy nghĩ.

- Nếu hiểu được thì phải học tập tự hạn chế.

Đường Vũ Khê cười nói:

- Nếu anh biểu hiện tốt, em sẽ “khao khao” anh.

- Thỉnh tổ chức yên tâm, anh nhất định nghiêm khắc yêu cầu mình!

Tùy Qua nói:

- Bằng không hiện tại đi tìm một chỗ, em khao anh một chút?

- Mơ tưởng!

Đường Vũ Khê nói:

- Bởi vì Tâm Ma, hai ngày nay đã trễ không ít chuyện, em phải lập tức đi xử lý tốt. Còn anh nữa, sát thủ đã giết tới cửa, anh cũng nên cẩn thận một chút đi.

- Yên tâm đi, chỉ cần em không có việc gì anh cũng vô sự.

Tùy Qua nói:

- Tâm Ma trừ diệt, điều này đối với việc tu hành ngày sau của em có trợ giúp rất lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.