Kiếm đế nhất kích của Đế Phàm, không thể phủ nhận là một kỳ chiêu phách đạo tuyệt luân, nhất là khi lấy tu vi nguyên anh hậu kỳ của hắn thi triển ra, quả thật là có thể ngang dọc quét sạch tu sĩ nguyên anh kỳ. Nhưng, hắn chung quy cũng chỉ là tu sĩ chứ không phải tiên phật, bởi vậy đương nhiên không thể nào chống lại cả một ‘thế giới’ như vậy được.
Trong nháy mắt khi Tuỳ Qua mang theo quyền đầu thảo mộc nhất giới oanh lên mũi kiếm, Đế Phàm liền cảm giác được có một cổ lực lượng cường đại không thể địch nổi xuất ra ào ạt từ tay Tuỳ Qua, khiến hắn cảm giác kẻ đối mặt với hắn không phải Tuỳ Qua mà là một thế giới thần kỳ và cường đại, bên trong thế giới đó có vô số thảo mộc, vô số thảo mộc, vô số tinh linh do thảo mộc tiến hoá mà thành, bọn chúng nhất tề phát động tấn công với Đế Phàm, cũng bởi vì Đế Phàm lăng mạ thần linh của bọn chúng, cho nên khiến chúng toàn lực trả thù….
Một người dù có cường đại tới mấy, rốt cuộc cũng không cách nào chống lại cả một thế giới được.
ầm ầm!
Trong tiếng nổ mạnh kịch liệt và ánh sáng chói mắt, trường kiếm do nhân bảo hợp nhất của Đế Phàm biến thành bắt đầu sụp đổ, nó giống như một cây đinh không biết tự lượng sức mình mà đâm vào một cây búa sắt, cho nên trực tiếp bị cây búa đập bẹp.
Nổ mạnh kịch liệt dẫn tới trấn ma điện rung chuyển một hồi lâu sau mới hoàn toàn bình phục lại.
Trạng thái nhân bảo hợp nhất của Đế Phàm đã biến mất rồi, hắn im lặng đứng ở nơi đó, ngạo khí và tự đại trên mặt tất cả đều biến mất, thay vào đó là kinh ngạc không thôi, cuối cùng trong miệng chỉ có thể thốt lên ba chữ
- Tại sao chứ?
- Bởi vì ta không phải chiến đấu một mình.
Tuỳ Qua thản nhiên đáp lại một câu, hắn cảm thấy câu nói này rất triết lý. Đáng tiếc chính là Đế Phàm còn chưa nghe xong câu này của hắn thì toàn thân đã triệt để tan ra, hoá thành cát bụi, thậm chí ngay cả nguyên anh của hắn cũng không thoát ra được. Lúc trước, thân thể của hắn đã bị người ta đánh bại một lần, vất vả lắm mới giành được thân thể của Nam Cung Thái Nhất, coi như cũng khiến hắn tương đối hài lòng. Nào ngờ, cái thân thể này còn chưa kịp ‘nóng lên’ thì đã bị Tuỳ Qua đánh bại. Chỗ khác chính là, lần này Đế Phàm đã không còn cơ hội đoạt xá nào nữa.
Bạch đế kiếm liền rơi ở trước mặt Tuỳ Qua, khí linh của nó đã bị đánh chết rồi, thái hoá thành tuyệt phẩm bảo khí, chuyện này khiến cho bạn học Tuỳ Qua cảm thấy rất đáng tiếc. Ngoài ra, bên cạnh bạch đế kiếm vẫn còn thứ gì đó, hấp dẫn sự chú ý của Tuỳ Qua.
Đó là một khối tinh thể màu tím, thoạt nhìn ngọc phù tử ngọc, bên trên có vô số ký hiêu, hơn nữa còn có quang hoa đang lưu chuyển.
Thứ này, Tuỳ Qua liếc nhìn một cái liền biết ngay nó chính là chìa khoá của như mộng thuỷ cốc.
Thiên tân vạn khổ, rốt cuộc cũng lấy được nó rồi.
Thân ảnh của Tuỳ Qua loé lên một cái, lập tức thu hai thứ này vào trong tay.
Két !
Chính ngay lúc này, thân thể của Tuỳ Qua phát ra tiếng cây cối vỡ vụn, thanh sắc mộc văn trên người của hắn thoáng cái đã trào ra vô số vết thương thật sâu, máu tươi cuồn cuộn.
Đồng thời, thân thể của Tuỳ Qua cũng truyền tới cơn đau tâm tê liệt phế.
Một quyền thảo mộc nhất giới vừa đánh ra ban nãy, uy lực mặc dù cường đại vô cùng, miểu sát được Đế Phàm, nhưng rốt cuộc vẫn ảnh hưởng tới thân thể của Tuỳ Qua.
Thảo mộc nhất giới, là tất cả thảo mộc bên trong Hồng Mông Thạch cùng phóng thích sức mạnh ra ngoài, mặc dù chiêu này vẫn còn chưa hoàn thiện, lực lượng phóng thích ra vẫn không đạt tới đỉnh phong, nhưng dù sao đi nữa thì lực lượng của cả một giới, cho nên cả Đế Phàm và bạch đế kiếm của hắn cũng không cách nào thừa nhận nổi.
Nguyên nhân cũng vì thảo mộc nhất giới này quá cường đại, thân thể của Tuỳ Qua sao có thể thừa nhận được?
Một chiêu này, tuy cuối cùng đánh vào trên người Đế Phàm, nhưng dù sao cũng là mượn thân thể của Tuỳ Qua để thi triển ra.
Lực lượng khổng lồ như vậy, hiển nhiên là vượt quá cực hạn thừa nhận của thân thể Tuỳ Qua, khiến cho kẻ vốn đã vết thương nặng trên người hắn lại càng trầm trọng hơn nữa, tình trạng thân thể thoạt nhìn vô cùng doạ người.
Đây chính là trận chiến gian khổ nhất mà hắn từng trải qua, cũng là một trận nguy hiểm nhất.
Tuỳ Qua bây giờ, không chỉ toàn thân thụ thương nặng, hơn nữa ngay cả nội tạng và kinh mạch đều bị tổn thương. Càng thê thảm hơn chính là Hồng Mông Thụ bên trong cơ thể của hắn cũng bị tổn thương, trên thân cành của Hồng Mông Thạch đều xuất hiện vết rạn, khiến cho Tuỳ Qua thấy mà hoảng sợ.
Hồng Mông Thạch, hôm nay chính là căn cơ của Tuỳ Qua. Thảo mộc thế giới ban nãy, thân thể của Tuỳ Qua bị tổn thương, Hồng Mông Thụ cũng bị tổn thương, bởi vì lực lượng bên trong Hồng Mông Thạch đều thông qua rễ và thân cảnh của nó mà truyền vào thân thể của Tuỳ Qua, trong quá trình này, Tuỳ Qua rõ ràng cảm giác được Hồng Mông Thụ không chỉ phải thừa nhận lực lượng khổng lồ bên trong Hồng Mông Thạch, hơn nữa còn dẫn đường và điều tiết cỗ lực lượng này, bởi vì tinh thần lực của nó và Tuỳ Qua đã hợp thành một thể, hắn cảm giác được cổ lực lượng khổng lồ này không phải thứ mà thân thể của Tuỳ Qua hiện tại có thể chống đỡ được.
Cho nên, Hồng Mông Thụ bị thương, là bởi vì nó thay thế Tuỳ Qua gánh vác một phần lực lượng trùng kích, khiến cho Tuỳ Qua cảm khái không thôi.
Rất nhiều người đều nói ‘con người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình’ kỳ thực nhiều khi, kẻ vô tình là con người chứ không phải cây cỏ.
Hồng Mông Thụ này, mặc dù chỉ là một thân cây con, nhưng đã biết bảo vệ chủ rồi.
Ngoài cảm khái ra, thần niệm của Tuỳ Qua nhanh chóng trở lại trong thân thể, mặc dù đã lấy được chìa khoá như mộng thuỷ cốc, nhưng nguy cơ vẫn chưa được giải trừ hoàn toàn, trong ngoài nhược thuỷ cung này đều còn rất nhiều ma vật tồn tại, nếu để cho chúng chạy vào được trấn ma điện, chỉ sợ hôm nay sẽ thành công cốc. Hiện tại, cũng chỉ có thể xem tình hình của như mộng như thế nào.
- Tuỳ Qua, ngươi lấy được chìa khoá trận pháp rồi? Thật tốt quá! Mau đưa cho ta.
Sau đó, trong trấn ma điện đột nhiên phát ra một thanh âm ngây thơ, thuần khiết, giống như âm hưởng trên trời, bất luận kẻ nào nghe thấy thanh âm này, sẽ không khỏi đắm chìm vào trong đó.
Tuỳ Qua nhìn lại theo hướng thanh âm, chỉ thấy trước trấn ma điện xuất hiện một thiếu nữ áo trắng đi chân trần, tóc dài óng ả, làn da trắng như tuyết, giống như tiên nữ trên tuyết sơn vậy.
- Ngươi là ai?
Tuỳ Qua hỏi.
Thiếu nữ cười khẽ, nụ cười giống hệt nắng hạ làm tan băng tuyết:
- Ta là Như Mộng. Mau lên, đưa chìa khoá trận pháp cho ta đi, ngươi cứ chữa thương trước, những chuyện khác cứ yên tâm giao cho ta xử lý là được rồi.
- Được.
Tuỳ Qua gật đầu, chuẩn bị giao chìa khoá trận pháp này cho thiếu nữ.
ầm ầm!
Đúng ngay lúc này, cửa vào trấn ma điện vang lên một tiếng nổ lớn, tiếp theo là tiếng kinh hô của đám người Lạc Phi Đan, Tây Môn Huyền Tỗn.
Quần ma rốt cuộc đã đánh tới rồi!