Y Tiên Thiểu

Chương 868: Chương 868: Nguy cơ âm thầm. (1)




Lâm Mạt Duy có lẽ từng thật sự là một giảng dạy Hoa kiều có lòng cầu tiến, nhưng hiện tại hắn chỉ còn lại thể xác mà thôi, bởi vì linh hồn ở bên trong không còn là hắn, mà là một thứ khác – tâm ma!

- Đây…đây là vật gì? Ma quỷ sao?

Cát Thanh Mai nhìn thấy bộ dạng của tâm ma, dựng đứng tóc gáy hỏi:

- Đáng chết! Tôi lại bị ma quỷ mê hoặc! Là dục vọng nội tâm của tôi bị ma quỷ lợi dụng! Tôi thật sự là…rất ngu xuẩn…rất ngu xuẩn!

Tùy Qua cũng không khuyên bảo nàng, bởi vì chân tướng hiện tại đã rõ ràng. Đối với nàng mà nói, thừa nhận chân tướng, sau đó nên đi chỗ nàng nên tới, đó mới là chính đồ.

Nhưng đối với đầu tâm ma kia, Tùy Qua đương nhiên không tính toán bỏ qua hắn.

- Nhân loại đáng giận!

Tâm ma Lâm Mạt Duy kêu la:

- Ngươi làm sao biết sự tồn tại của ta!

- Bởi vì đây không phải lần đầu tiên ta giao tiếp với các ngươi.

Tùy Qua nói, ý niệm vừa động, Tây Môn Trung đã tới:

- Tây Môn Trung, đã dưỡng tốt thương thế chứ?

- Đa tạ chủ nhân quan tâm, đã tốt rồi.

Tây Môn Trung nói, sau đó nhìn Lâm Mạt Duy:

- Chủ nhân, tên súc sinh cấp thấp này lại va chạm ngài hay sao? Có cần tôi nuốt nó hay không?

Lâm Mạt Duy vừa nhìn thấy Tây Môn Trung, lập tức sản sinh lòng sợ hãi, đây là nỗi sợ hãi bản năng.

- Chuyện này ngày sau hãy nói.

Tùy Qua hỏi:

- Không phải ngươi đã nói tâm ma các ngươi bình thường sẽ không xâm nhập thân thể người thường sao? Cảm thấy người thường như con kiến, nhưng tên này lại là chuyện gì xảy ra?

- Đang hỏi ngươi đâu!

Tây Môn Trung nhìn Lâm Mạt Duy quát.

Tây Môn Trung vừa xuất hiện, Lâm Mạt Duy liền dễ bảo, vội vàng nói:

- Chủ nhân nguyên lai của thân thể này cũng không phải người thường, tinh thần lực của hắn thật mạnh. Nhưng vẫn kém hơn tâm ma chúng ta rất xa, ngươi cũng biết ở thế giới này, muốn tìm được một người tu hành ngoài tiên thiên kỳ quá khó khăn, càng không nói tới trúc cơ kỳ, còn muốn chiếm cứ thân thể của bọn họ. Khi trúc cơ tâm ma đều như ong vỡ tổ muốn tranh đoạt. Cho nên rơi vào đường cùng, ta mới tuyển thân thể này, tuy rằng hắn không phải người tu hành, nhưng thế giới tinh thần lực rất mạnh.

- Hiểu được rồi, ngươi đây là bụng đói vơ quàng.

Tây Môn Trung hừ lạnh nói, sau đó cung kính hướng Tùy Qua:

- Chủ nhân, hắn nói đều là sự thật. Ở trước mặt tôi hắn cũng không dám nói dối. Đám quỷ dương này, chỉ là dị năng giả mà thôi, nhưng đích xác vẫn mạnh hơn người thường.

Tùy Qua không nghĩ tới sự tình lại là như thế.

Thật hiển nhiên, sau khi đầu tâm ma kia chiếm cứ thân thể Lâm Mạt Duy, vì che giấu nên kế thừa thân phận cùng sự nghiệp của Lâm Mạt Duy sẵn có. Làm một đầu tâm ma giảo hoạt, hắn đương nhiên biết nên làm sao lợi dụng khuyết điểm nhân tính, sau đó trà trộn trong Đông đại, lừa gạt những nữ sinh khờ dại vô tri.

Cát Thanh Mai chỉ là một trong số những người bị hại.

Bất đồng chính là Cát Thanh Mai lựa chọn đi hướng cực đoan. Nếu không chỉ sợ ma đầu Lâm Mạt Duy vẫn chưa bị bắt đi ra.

Về chuyện Cát Thanh Mai tự sát, có phải nguyên nhân do Lâm Mạt Duy thôi miên hay không, Tùy Qua cũng không hỏi tới, bởi vì hắn không nghĩ sẽ buông tha cho tên này.

Nhưng Lâm Mạt Duy hiển nhiên không nghĩ như vậy, nói:

- Chuyện các ngươi muốn biết ta đều đã nói, ta chỉ lừa gạt một ít thân thể các nữ sinh, vận khí tốt thì đoạt nguyên âm của các nàng mà thôi, ta căn bản không nghĩ tới muốn giết người. Bởi vì ta biết một khi giết người, sẽ khiến người tu hành của quốc gia này chú ý, hơn nữa không cần giết người ta cũng đạt được thứ mà ta cần, tuy rằng quá trình hơi khó khăn hơn một chút. Nhưng ta thích như thế, hơn nữa các cô gái cũng là tự nguyện hiến dâng, ở thế giới này không tính làm trái pháp luật. Hiện tại ta đã nói hết những gì cần nói, có thể thả ta rời khỏi đi?

- Ngươi còn muốn rời đi?

Trầm Quân Lăng cười lạnh.

- Các ngươi nhất định là người tu hành phục vụ cho quốc gia này đi.

Lâm Mạt Duy nói:

- Ta biết các ngươi làm việc phải tuân theo pháp luật, ta không có giết người, cho nên ta tin tưởng các ngươi sẽ không vi phạm pháp luật mà giết ta đi?

Tùy Qua thản nhiên nói:

- Đúng vậy, pháp luật không thể dễ dàng bị giẫm đạp. Nhưng ở địa phương này, người chế định pháp luật vẫn sẽ vi phạm pháp luật. Cho nên ta cũng không để ý ngẫu nhiên vi phạm một chút.

Nói xong, Tùy Qua nhìn Tây Môn Trung nói:

- Cho ngươi, cầm đi bồi bổ thân thể, sớm phục hồi một chút.

- Đa tạ chủ nhân.

Tây Môn Trung cảm kích nói, lập tức triển khai cắn nuốt ngay tại hiện trường.

Thanh âm tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.

Không qua bao lâu, Lâm Mạt Duy hoàn toàn biến mất, mà Tây Môn Trung thần thái sáng láng.

Chứng kiến Lâm Mạt Duy đã biến mất, oán khí của Cát Thanh Mai tựa hồ đã tiêu tán, nhìn Tùy Qua nói:

- Cảm ơn anh, Tùy Qua đồng học. Ai, bây giờ nghĩ lại tôi thật sự là rất ngu ngốc, lại bị ma quỷ mê hoặc. Nhưng hết thảy đều chậm, hiện tại tôi cảm giác oán hận trong lòng đã biến mất, hoặc tôi có thể nên đi rồi. Nhưng tôi còn muốn cáo biệt em gái của tôi, hi vọng anh có thể giúp tôi.

- Được, không thành vấn đề.

Tùy Qua nói:

- Vậy cô hãy gặp nàng ở quán cà phê trước trường học đi.

Sau khi đáp ứng yêu cầu của Cát Thanh Mai, Tùy Qua đem Trầm Quân Lăng cùng Tây Môn Trung đưa ra khỏi Hồng Mông Thạch.

Tùy Qua nghĩ nghĩ, hỏi:

- Hiện tại rốt cục có bao nhiêu tâm ma trên thế giới này?

Tây Môn Trung lắc đầu đáp:

- Chủ nhân, việc này tôi thật sự không rõ ràng lắm.

- Như vậy ngươi phỏng chừng một chút, cả Đông Giang phỏng chừng có bao nhiêu đây?

Tùy Qua hỏi.

- Ngài muốn nói có thân thể hay không thân thể?

Tây Môn Trung hỏi.

- Cả hai, có chừng bao nhiêu?

- Việc này rất khó nói rõ ràng.

Tây Môn Trung đáp:

- Bởi vì số lượng tâm ma không hình thể thì rất nhiều, tôi nghĩ cả Đông Giang ít nhất vài chục vạn đầu đi…

- Hơn mười vạn!

Tùy Qua hoảng sợ:

- Làm sao lại có nhiều như vậy? Ngươi không phải nói các ngươi chỉ ngẫu nhiên xuyên qua khe không gian đi vào thế giới này sao? Ta còn tưởng rằng mỗi một lần có thể tới thế giới loài người, nhiều lắm chỉ vài con cá lọt lưới mà thôi đâu, không nghĩ tới lại nhiều như vậy!

- Chủ nhân, mấy chục vạn đầu thật sự không tính là nhiều.

Tây Môn Trung giải thích:

- Cả Đông Giang còn có tới hơn ngàn vạn nhân loại.

- Như thế nào, các ngươi còn muốn so số lượng với nhân loại sao?

Tùy Qua hừ một tiếng:

- Mặt khác, thế giới tâm ma của các ngươi rốt cục lại có bao nhiêu tâm ma đây?

- Việc này không cách nào tính toán. Nhưng khẳng định là càng nhiều hơn nhân loại.

Tây Môn Trung đáp:

- Bởi vì thế giới của chúng ta rộng lớn hơn thế giới nhân loại rất nhiều. Mỗi khe không gian xuất hiện, tâm ma bị hút vào ít nhất phải mấy vạn đầu. Cho nên trong Đông Giang có vài chục vạn tâm ma cũng chẳng có gì lạ.

- Nhiều ma đầu như vậy?

Trầm Quân Lăng kinh hô:

- Nghĩ tới tôi cảm thấy da đầu run lên.

- Đúng vậy, đích thật làm da đầu người run lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.