Y Tiên Thiểu

Chương 517: Chương 517: Nữ nhân so đấu. (2)




- Có thể được cùng tiên sinh ngài làm quen một chút được không đây?

Lưu Dương đứng lên, có chút lắp bắp nói rằng.

- Các ngươi cứ trò chuyện trước, ta đem con lừa chải lông sạch sẽ đã.

Tùy Qua thực sự không muốn cùng vợ chồng son Lý Tuệ này sản sinh quen biết gì cả. Hắn cũng không giống như Ngưu Tiểu Hoa đơn thuần như vậy, biết những lời nói lúc trước của Lý Tuệ đều là khoe khoang ở trước mặt tiểu Hoa.

- Không có việc gì, ngài bận rộn mà, chúng ta đây chờ một chút...

Lưu Dương liền vội vàng nói.

Nghe vào lời này, nhưng Ngưu Đại Bản đang ở trong phòng bếp đun nước sôi lại băn khoăn.

Bạch Lưu Câu bên này, nói "nấu" nước sôi, trên thực tế vẫn là đun nước đường rượu gạo trứng gà. Đun nước sôi loại đãi ngộ này cũng chỉ có thể là cấp bậc quý khách mới có thể được hưởng thụ. Khách nhân bình thường thì không phải là đun nước sôi mà là "đổ" nước sôi.

Kém một chữ, nhưng là đãi ngộ tuyệt đối bất đồng.

Ở trong lòng Ngưu Đại Bản, hiện tại muội muội, muội phu đều là quý khách rồi. Đương nhiên hẳn là hưởng thụ đãi ngộ quý khách, thế nhưng Lý Tuệ, Lưu Dương lại không được a. Dựa vào cái gì muốn tiêu hao trứng gà nhà hắn đây? Muốn nói trứng gà đất, hiện tại đến trong thành cũng có thể mua mười khối một cân a.

Thế nhưng, trứng gà này đã đun được một lát, lại đun tiếp xuống phía dưới liền có thể chín quá, ăn không ngon.

Vì vậy, Ngưu Đại Bản suy nghĩ một chút, trong đầu lại có một cái ý nghĩ, hắn cầm lấy muôi sắt, đem một cái trứng chần nước sôi bên trong nồi hung hăn đè một cái, nhất thời đem trứng gà kia đè vỡ. Sau đó, Ngưu Đại Bản đã đem bốn cái trứng chần nước sôi rất tròn, hoàn chỉnh múc vào trong chén của Tùy Qua, múc hai cái cho tiểu Hoa, còn dư lại một cái trứng vỡ liền phân cho hai người Lý Tuệ và Lưu Dương.

Ngay khi Tùy Qua được Ngưu Đại Bản gọi vào ăn trứng nước đường, vừa xem đã hiểu ngay, rõ ràng thấy được tình huống trong chén của mọi người. Đối với chút động tác nhỏ ấy của Ngưu Đại Bản không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Lý Tuệ mặc dù có chút trách cứ Ngưu Đại Bản keo kiệt, nhưng nhìn lão công nàng ở bên cạnh ăn ngon miệng, tự nhiên cũng sẽ không dám phát ra bực tức gì cả. Chỉ là, nàng ở trong chén mò nửa ngày, cũng chỉ là thấy lòng trắng trứng, không ngờ ngay cả lòng đỏ trứng đều không thấy một cái nào, tự nhiên có chút không vui.

- Tùy tiên sinh, tiểu đệ ta đã ở thành phố Đông Giang làm sinh ý đấy.

Khi đang ăn, Lưu Dương đã tìm được cơ hội nói chuyện. Chỉ là, hắn rõ ràng so với Tùy Qua lớn hơn, lại tự xưng mình là "tiểu đệ" khó tránh khỏi có vẻ có chút buồn cười.

- Thật không?

Tùy Qua nói:

- Thành phố Đông Giang phát triển rất tốt, ở nơi đó làm sinh ý cũng không sai.

- Làm ăn nhỏ mà thôi, nào giống như Tùy tiên sinh ngài, ở thương giới thành phố Đông Giang,..đó...chính là danh như sấm bên tai a.

Lưu Dương mượn cơ hội nói rằng:

- Muốn nói tức phụ này của ta cùng với phu nhân ngươi cũng là đồng hương. Nếu như Tùy tiên sinh ngài có thể hơi chút dẫn dắt tiểu đệ mà nói, hắc...

Lý Tuệ phiền muộn trong ngực a, nam nhân đáng chết này cư nhiên gọi nàng "hoàng kiểm bà". Bất quá, nhìn lão công nịnh bợ người ta như thế. Nói vậy tiểu tử này địa vị hẳn là thực sự không nhỏ, cũng sẽ không dám nói nhiều, chỉ là hậm hực uống nước đường.

- Cái này dễ thôi.

Tùy Qua đem số điện thoại đưa cho Lưu Dương:

- Sau khi trở về thành phố Đông Giang, cùng với tổng tài chấp hành của công ty chúng ta liên hệ đi.

- Đa tạ Tùy tiên sinh, ngài thật là quý nhân a.

Lưu Dương cười nói, sau vài câu nịnh bợ, liền đứng dậy cáo từ nói:

- Tùy tiên sinh, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta sẽ không quấy rầy nữa.

- Ai nha, lúc này phải đi rồi sao, ở lại ăn cơm trưa đi a.

Vương Yến khách sáo nói rằng.

Lý Tuệ nghĩ thầm:

- Ngay cả trứng gà đều luyến tiếc cho hai người lão nương ăn. Còn có thể ở chỗ này chờ bữa trưa?

Bất quá, thấy lão công vui vẻ quên cả trời đất, trên mặt Lý Tuệ vẫn đang biểu hiện ra vẻ vui mừng, cười uyển chuyển cự tuyệt Vương Yến.

Lúc ra khỏi cửa, Lý Tuệ có vẻ có chút buồn bực, hướng phía Lưu Dương nói:

- Ngươi là chuyện gì xảy ra, cũng quá nịnh bợ tiểu tử kia đi.

- Cho nên mới nói, một nữ nhân gia như ngươi thì biết cái gì.

Sau khi ra cửa, Lưu Dương đã lộ ra bản tính thô tục của hắn, oang oang một chút nói rằng:

- Ngươi biết tiểu tử kia có lai lịch gì không? Hắn ở thành phố Đông Giang không sai biệt lắm xem là nhân vật có vai vế. Lão đại thành phố Đông Giang hiện tại cũng đều là thủ hạ của hắn. Ta nghe người ta nói, công ty dược phẩm của hắn cùng quan đội đều cùng làm ăn với nhau...

Lý Tuệ tuy rằng không biết công ty mạnh mẽ cỡ nào, nhưng là có thể cùng với quân đội làm sinh ý, vậy khẳng định là rất giỏi. Thế nhưng, Lý Tuệ buồn bực nói:

- Hắn chỉ là một chỉ là một học sinh a, vì sao lại lợi hại như vậy chứ?

- Ta làm sao biết.

Lưu Dương nói:

- Cái này đại khái chính là mệnh tốt. Người so với người là không cách nào so sánh được. Người ta đại khái là từ nhỏ đã chú định có mệnh tốt, chúng ta những người này, đã định trước chỉ có thể dựa vào một ít người có mạng tốt để lăn lộn kiếm chút cơm canh. Ta đã nói với ngươi, có thời gian, nên liên lạc nhiều một chút với tiểu thư muội muội kia của ngươi, người ta hiện tại là thân phận gì, lời nói tục một chút, nhỏ một sợi tóc đều so với thắt lưng của chúng ta to hơn đấy.

- Đã biết, đã biết.

Lý Tuệ lầu bầu nói:

- Tiểu Hoa nha đầu kia xem như tốt số, sinh ra một khuôn mặt xinh đẹp không nói, lại còn tìm được một nam nhân tốt. Ai, xem ra ta nhất định là không bằng được nàng.

- Đừng quên, lấy lòng nàng cho ta!

- Đã biết!

....

Sau khi vợ chồng Lý Tuệ đi rồi, ánh mắt Vương Yến nhìn Tùy Qua càng trở nên khác thường.

Lúc này, Vương Yến phỏng chừng đã biết, Tùy Qua đó là người làm ăn lớn, hơn nữa còn là sinh ý rất rất lớn. Trước đây Lý Tuệ nha đầu kia, khi trở về Bạch Lưu Câu thái độ đều là rất ngạo khí, thế nhưng khi chồng nàng biết được thân phận của Tùy Qua, lập tức biểu hiện cung kính như thế, vậy chỉ có thể nói lão công trẻ tuổi này của tiểu Hoa thật đúng là hạng người rất rất tài giỏi.

Vì vậy, Vương Yến đã bắt đầu tính toán làm thế nào nói mấy lời hữu ích với tiểu Hoa, để Tùy Qua giúp Ngưu Đại Bản giải quyết một công việc nào đó.

- Ca....

Tiểu Hoa hướng về phía Ngưu Đại Bản gọi một tiếng, ai biết Tùy Qua cũng lên tiếng.

- Đại Bản ca.

Tiểu Hoa chỉ đành gọi như vậy:

- Cha và mẹ đâu rồi, vì sao còn chưa có trở về.

Ngưu Đại Bản nghe tiểu Hoa gọi mình "Đại Bản ca", nhất thời cảm giác hắn so với tiểu tử Tùy Qua này còn không thân cận với tiểu Hoa bằng. Bất quá, Ngưu Đại Bản lúc này đối với muội phu tương lai của mình bội phục sát đất, đương nhiên sẽ không biểu hiện không hài lòng, nói rằng:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.