Y Tiên Thiểu

Chương 1020: Chương 1020: Pháp tắc mâu thuẫn. (2)




Đáng tiếc là, muốn có được mảnh vỡ pháp tắc Kết Đan trung kỳ thì ít nhất phải bắt lấy mấy con tâm ma tu vị Kết Đan trung kỳ.

Mà trước đó Tùy Qua cùng Tây Môn Trung đã đi ra ngoài càn quét rồi, tay không mà về, chuyện này có ý nghĩa rất nhiều ma đầu đã mai danh ẩn tích. Đừng nói là tâm ma tu vị Kết Đan trung kỳ, cho dù là tâm ma Trúc Cơ Kỳ chỉ sợ cũng không dễ tìm. Huống chi tâm ma tu vị đến Kết Đan trung kỳ cũng có thể tự bạo kim đan, kim đan vừa nổ thì ngọc thạch câu phần, làm gì có thể bắt đi hiến tế?

Khó ah!

Cái gì cũng khó!

Tùy Qua đang khó xử thì điện thoại vang lên.

Vừa nhìn là An Vũ Đồng điện thoại tới.

- An An!

- Tùy Qua, cứu mạng ah!

Ngữ khí của An Vũ Đồng nghe thập phần hoảng sợ, dường như tao ngộ nguy hiểm trọng đại.

- Không nên kinh hoảng, trời sập xuống không phải còn có anh chống lên sao!

Tùy Qua nói cho An Vũ Đồng an tâm, nhưng trái tim của hắn đã chấn động mạnh. Quan tâm sẽ bị loạn, cho dù người tu vị cao, người quan tâm lâm vào nguy hiểm nên cũng khó có thể bảo trì trấn định. Đương nhiên, những người tu luyện diệt sạch nhân tính sẽ không có bất kỳ chấn động gì.

Nghe thấy giọng của Tùy Qua thì An Vũ Đồng cũng dần dần trấn định lại.

- Em giết người... Em giết người.

An Vũ Đồng khẩn trương nói ra, nhưng mà Tùy Qua nghe thấy là nàng giết người thì trong lòng lại hơi chút yên ổn. Hắn biết rõ tính tình của An Vũ Đồng, tuyệt đối sẽ không lạm sát kẻ vô tội, như vậy kẻ bị nàng giết chắc chắn là bại hoại, giết một bại hoại hay mấy bại hoại, Tùy Qua cảm thấy không sao cả.

Vì vậy Tùy Qua tiếp tục nói:

- Tỉnh táo... Tỉnh táo, An An, không có sao, em nói em đang ở nơi nào, anh sẽ nhanh chóng chạy tới. Không cần lo lắng, mặc kệ em làm chuyện gì, có nguy hiểm gì, anh sẽ gánh thay em... Tại thành phố Minh Phủ... Núi Tây Sơn... Tốt, anh sẽ lập tức tới đó.

Tùy Qua nói "Lập tức đuổi tới ", quả nhiên là lập tức đuổi tới.

Vì mau chóng tới đó, Tùy Qua không chút do dự nuốt một viên ma dược, sau đó thúc dục Phong Lôi Sí, trong khoảnh khắc đã tới nơi An Vũ Đồng nói. Nhưng mà An Vũ Đồng cũng không ở núi Tây Sơn, mà là ẩn thân trong rừng rậm gần đó, hơn nữa trừ An Vũ Đồng ra, còn có một người khác, một "Người xa lạ" mà Tùy Qua quen thuộc nhất.

- Lam... Lan.

Tùy Qua không nghĩ tới lại gặp được Lam Lan, dĩ nhiên lại trong òoàn cảnh này.

Hoàn cảnh trước mắt quá quỷ dị.

Lam Lan cùng An Vũ Đồng hai người toàn thân đều là máu tươi, nhưng mà may mắn không phải là máu của các nàng. Bên cạnh các nàng là mấy thi thể, trong đó một thi thể Tùy Qua lại nhận ra, người này gọi là Vương Hào, là con của đại nhân vật trong chính đàn của tỉnh Minh Hải, đứng đầu "Minh Hải tứ thiếu gia", cũng là "Minh Hải tứ thiếu gia" cuối cùng bị giết chết.

Tùy Qua chỉ nhìn qua một vòng là hiểu tình huống đại khái.

Vì vậy Tùy Qua nhìn An Vũ Đồng nói:

- Không cần lo lắng, chuyện này anh sẽ xử lý.

Tùy Qua nói là mình xử lý, chính là gọi tiểu Ngân Trùng ra, cho nó "Xử lý" những thi thể này.

Nhưng mà tiểu Ngân Trùng không quá cam tâm tình nguyện, nhìn qua thi thể đám người Vương Hào chẳng khác gì nhân loại nhìn thấy rác rưởi, nó nhìn Tùy Qua báo oán:

- Lão đại, đám rác rưởi này không có dinh dưỡng, sau khi ăn vào cũng chỉ biến thành phân mà thôi. Không, trong mắt của ta thì đám thi thể này chính là ngâm phân.

- Ngươi nói nhảm quá đi!

Tùy Qua bất mãn, nhưng mà nhìn bộ dáng khó xử của tiểu Ngân Trùng thì không đành lòng bức nó. Dù sao đám Vương Hào này không có "Dinh dưỡng" gì đáng nói, tiểu Ngân Trùng không ăn "Rác rưởi" cũng là chuyện hợp lý.

Vì vậy Tùy Qua đành gọi Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp, lập tức thi thẻ đám người Vương Hào bị rễ cây cỏ dại, cây cối chui vào vết thương và mũi miệng, nhanh chóng tan rã thân thể đám này thành bãi máu, sau đó hoàn toàn hóa thành dinh dưỡng của cỏ cây.

An Vũ Đồng cùng Lam Lan lúc này kinh hãi: biểu hiện của Tùy Qua thật sự quá không thể tưởng tượng! Quả thực là không phải nhân loại.

Nhưng mà kế tiếp Tùy Qua biến hóa nhanh chóng, thời điểm biến thành kim điêu mới thật sự làm An Vũ Đồng cùng Lam Lan khiếp sợ. Thời điểm hai người khiếp sợ, Tùy Qua đã duỗi móng vuốt lớn cắp lấy hai nàng, sau đó "Vèo" một tiếng bay vào mây xanh.

Tốc độ cực nhanh khiến An Vũ Đồng cùng Lam Lan hai nàng sợ hãi.

Tùy Qua bay quanh bầu trời mấy vòng, lúc này mới trở lại Đông Giang, lặng lẽ đáp xuống sân thượng tòa nhà trọ của An Vũ Đồng.

- Đi thay quần áo đi, đừng lo lắng gì cả.

Tùy Qua nhìn qua Lam Lan cùng An Vũ Đồng nói:

- Cho dù hai người có chọc thủng trời, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ cả hai. Huống chi chỉ là giết mấy tên ăn chơi mà thôi. Đi tắm rửa, thay quần áo đi.

An Vũ Đồng cùng Lam Lan gật gật đầu, tiến vào trong phóng tắm.

Sau một lát, tiếng nước vang lên.

Nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm, Tùy Qua đồng học tự nhiên nghĩ tới tràng diện hai nàng tắm rửa, thân thể có phản ứng bản năng.

- Cầm thú!

Tùy Qua thầm mắng mình một tiếng, sau đó nhanh chóng thu liễm tinh thần, mang đại bộ phận tinh thần lực tiến vào không gian Hồng Mông thạch.

Sau nửa giờ, An Vũ Đồng cùng Lam Lan hai người đi ra khỏi phòng tắm.

Nhìn tóc hai nàng ướt sũng, ngửi được hương vị tươi mát trên người hai nàng, còn có làn da trắng nõn, dục vọng của Tùy Qua vừa mới bị áp chế đã sống lại lần nữa, Lam Lan nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Tùy Qua thì nhíu mày, dường như trách cứ ánh mắt Tùy Qua không bị kiềm chế, nhưng lại có chút u oán trong đó.

Tùy Qua thế mới biết, thì ra nữ nhân chỉ cần nhíu mày cũng có thể biểu đạt nhiều thứ.

An Vũ Đồng trừng Tùy Qua một chút, ý bảo hắn khiêm tốn một chút, sau đó mới nói chuyện xảy ra lúc trước.

Thì ra An Vũ Đồng vẫn hi vọng tìm cơ hội hòa giải với Lam Lan, tiêu trừ hiểu lầm trong lòng, mà hôm nay chính là sinh nhật bà ngoại của Lam Lan, An Vũ Đồng biết rõ Lam Lan nhất định sẽ trở lại thành phố Minh Phủ, vì vậy có ý định mượn cơ hội này tiêu trừ hiểu lầm.

Nhưng mà bất cứ nữ nhân nào đối mặt vấn đề như vậy, trong lúc nhất thời cũng khó mà tiêu tán hiểu lầm. Lam Lan cũng như thế, cho dù trong nội tâm nàng không nói tới hận An Vũ Đồng cùng Tùy Qua, nhưng mà muốn triệt để tiêu tan hiểu lầm lúc trước, trở lại cục diện tỷ muội hữu hảo trước kia, hiển nhiên là không có khả năng. Bởi vậy cơm trưa qua đi, Lam Lan cự tuyệt lời mời của An Vũ Đồng, sau đó một mình đi tới núi Tây Sơn đi dạo, thuận tiện tránh mặt An Vũ Đồng.

Nhưng mà Lam Lan vừa rời khỏi không lâu, An Vũ Đồng liền cảm giác tâm thần không yên, dường như cảm thấy có gì đó xảy ra. Vì vậy An Vũ Đồng âm thầm đuổi theoLam Lan, lúc tới núi Tây Sơn cách thành phố Minh Phủ mấy chục cây số, An Vũ Đồng phát hiện có người khác theo dõi Lam Lan, xem ra là đám người hắc đạo, cho nên An Vũ Đồng càng thêm sinh lòng cảnh giác, cũng âm thầm theo sát Lam Lan, để phòng bất trắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.