Mặc dù Hứa Hành Sơn không
nghiên cứu đồ cổ, nhưng ánh mắt cũng sáng lên, bởi vì hắn nhìn ra được
pho tượng bạch ngọc quan âm là vật quý nghệ thuật cổ đại hiếm có. Hắn
thưởng thức không phải là chất liệu của đồ cổ, mà là giá trị nghệ thuật.
- Tiểu Tùy, cậu tặng thứ này rất quý giá!
Hứa Hành Sơn thở dài một tiếng:
- Không ổn ah.
- Hứa lão, không có gì không ổn.
Tùy Qua cười cười:
- Bởi vì cháu biết Hứa lão tuyệt đối không giống như người khác, chỉ xem giá tiền của nó, Hứa lão xem chính là giá trị nghệ thuật, đúng không?
Lời này của Tùy Qua nói trúng suy nghĩ trong lòng của Hứa Hành Sơn, hắn khẽ gật đầu, không chối từ:
- Cậu đã nói như vậy tôi cũng không khách khí. Nghe Vũ Khê nói hiện tại
cậu kinh doanh rất lớn, nói vậy cũng không thiếu chút tiền đó. Nhưng pho ngọc quan âm này quả thật là kỳ trân hiếm có, không biết cậu mua được
từ đâu?
- A, chỉ là một người bạn trong Phật môn đã tặng.
Tùy Qua nói:
- Xem thần hình hẳn là xuất thân từ tay cao tăng Phật môn. Nếu không thì không cách nào làm được thần hình như thế.
Kỳ thật vật này Tùy Qua đã trao đổi với hòa thượng Thiếu Lâm Tự trong
lần giao dịch trước kia. Hiện giờ cổ ngọc đối với Tùy Qua mà nói không
có tác dụng gì quá lớn, cho nên xem như mượn hoa hiến phật.
- Ân, đúng là như thế.
Hứa Hành Sơn gật đầu, đánh giá một phen:
- Đích thật hoàn toàn xứng đáng là tinh phẩm, cũng chỉ có cao tăng trong Phật môn mới có thể điêu khắc ra vật quý giá như thế…
- Ông ngoại, ông thổi nến trước được không?
Đường Vũ Khê ngắt lời Hứa Hành Sơn.
- Được, được. Thổi nến. Chuyện đánh giá sau này hãy nói.
Hứa Hành Sơn cười ha ha, xoay người chuẩn bị đi thổi nến bánh sinh nhật.
Tùy Qua giống như nhà ảo thuật lấy ra một hộp quà nho nhỏ đưa cho Hứa Nhan Hâm:
- Dì, quà gặp mặt nho nhỏ.
- Cái gì vậy?
Hứa Nhan Hâm hơi tò mò hỏi, đối với lễ vật của Tùy Qua bà vẫn có chút chờ mong.
- Dì mở ra xem đi.
Tùy Qua nói.
Hứa Nhan Hâm mở hộp, nhìn thấy bên trong có một trap ngọc thạch, lại mở
ra, chứng kiến bên trong là viên đan dược hương khí bốn phía, hương vị
thật kỳ lạ, tựa hồ là hương hoa, làm cho người ta cảm giác như đưa thân
vào giữa mùa xuân.
- Tiểu Tùy, đây là đan dược gì vậy?
Hứa Nhan Hâm có chút nghi hoặc, có chút chờ mong hỏi.
- Trú Nhan Đan.
Tùy Qua đáp:
- Hi vọng dì dùng xong, có thể thanh xuân vĩnh trú.
- Hì hì, thanh xuân vĩnh trú, nào có chuyện tốt như vậy.
Hứa Nhan Hâm cười nói, trong lòng lại vui mừng vô cùng. Đối với con rể
như Tùy Qua, trong lòng Hứa Nhan Hâm cũng có hiểu biết, bà biết thanh
niên kia tuy nhỏ tuổi hơn Đường Vũ Khê, nhưng tuổi trẻ tài cao, thật sự
giỏi giang, nhất là trình độ trong phương diện Đông y cực cao minh.
Không nói chuyện khác, chỉ nói Mỹ Lệ Họa Thủy làm bà có ấn tượng rất sâu sắc, dù là những phu nhân tại Đế Kinh cũng không ngừng tranh mua Mỹ Lệ
Họa Thủy làm vẻ vang.
- Cùng nhau thổi nến đi!
Theo lời nói của Hứa Hành Sơn, bốn người cùng thổi nến.
Đây là bữa cơm gia đình chân chính, Hứa Hành Sơn không mời người khác, xem ra ông đã xem Tùy Qua là người trong nhà.
Vốn cha của Đường Vũ Khê là Đường Hạo Thiên cùng anh trai Đường Vân cũng có mặt, nhưng bởi vì hiện tại biên cảnh Hoa Hạ luôn có biến cố, hai
người đều là quân nhân, hơn nữa Đường gia là lực lượng trung kiên của
quân đội Hoa Hạ, thời điểm này thật không dễ dàng rời đi cương vị.
Ăn xong bữa cơm, Tùy Qua dự định rời đi. Đây là kế hoạch của hắn, nếu
lưu lại quá lâu sẽ khiến cơ sở ngầm của Nam Cung gia cùng phường hội chú ý, Tùy Qua chỉ muốn tới chúc thọ mà không muốn gây phiền phức không cần thiết cho lão nhân gia.
- Tiểu Tùy, sao nhanh như vậy đã muốn đi?
Hứa Nhan Hâm tuy muốn giữ lại, nhưng không có ý tứ trách cứ. Dù sao tuy
hôm nay Tùy Qua tới muộn, nhưng không mất cấp bậc lễ nghĩa, còn tặng lễ
vật trân quý.
- Anh ấy còn có chuyện phải xử lý.
Đường Vũ Khê đã nghĩ xong lý do:
- Gần đây vội vàng cung ứng thuốc cho quân đội, Tùy Qua phải đích thân giám sát chất lượng tránh sơ suất.
- Phải, hẳn nên như thế.
Hứa Hành Sơn gật đầu, có thể liên tưởng tới một ít sự tình gần đây:
- Hiện tại vấn đề thuốc men trong quốc gia chúng ta rất lớn, giá cả cao
thái quá không nói, còn giở trò dối trá xem thường sức khỏe của người
bệnh, làm ra độc giao nang linh tinh gì đó, quả thật chính là tai họa,
những công ty dược nghiệp như vậy nên cho đóng cửa – khụ khụ! Tiểu Tùy,
cậu nhất định phải bảo đảm chất lượng mới tốt.
- Hứa lão yên tâm, chuyện chất lượng cháu sẽ gấp bội chú ý.
Tùy Qua vội vàng hứa hẹn.
- Được, tôi tin tưởng cậu là một dược thương có lòng trách nhiệm.
Hứa Hành Sơn đứng dậy, dự tính tự mình tiễn Tùy Qua ra cửa.
- Hứa lão xin dừng bước, ngài tặng cháu không phải làm cho cháu giảm thọ sao.
Vô luận cảnh giới tu vi của hắn như thế nào, trước mặt vị lão nhân thế tục này hắn vẫn làm tốt bổn phận của một vãn bối.
- A, làm gì nghiêm trọng như lời cậu nói vậy, tôi tặng cậu ra cửa thuận
tiện đi xem hoa của tôi luôn. Nhắc tới có một người bạn tặng cho tôi mấy viên mầm móng Thái Không Quỳ Hoa, nghe nói đặt bên trong khoang thuyền
của Thần Cửu Thái Không, hiện tại mọc không sai, đã ra được ba đóa hoa…
Hứa Hành Sơn hiện tại đặc biệt hứng thú đối với chuyện hoa hoa thảo thảo.
Tùy Qua biết Hứa Hành Sơn muốn thỉnh hắn hỗ trợ, nhưng thấy hắn bận rộn nên không tiện mở miệng.
Tùy Qua thấy vậy cũng không tiện làm cho Hứa Hành Sơn thất vọng, dù sao
hôm nay là sinh nhật của lão nhân gia. Vì vậy hắn cười nói:
- Thái Không Quỳ Hoa, trước kia cháu có nghe nói qua, nhưng chưa từng
tận mắt nhìn thấy, vừa lúc đi kiến thức một chút, xem có gì khác biệt.
Dù sao cũng không bao lâu thời gian.
Hứa Hành Sơn mừng rỡ, cùng Tùy Qua đi vào hoa viên.
Hiện giờ trong hoa viên có thật nhiều hoa, Hứa Hành Sơn cũng trực tiếp
dẫn Tùy Qua đi tới trước mấy chậu Thái Không Quỳ Hoa xem xét. Hoa sinh
trưởng thật không tệ, đã cao hơn hai thước, có ba nụ hoa, nhưng lại
không có dấu hiệu muốn nở ra.
Theo Tùy Qua xem xét đây chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Bất kể là Thái Không Quỳ Hoa hay Quỳ hoa bình thường, Linh Thảo Tứ Chẩn
Thuật của hắn có thể dễ dàng chẩn đoán ra vấn đề bên trong. Cho nên hắn
dùng ngón tay đặt lên cành hoa, chậm rãi truyền vào thảo mộc nguyên khí
tra xét vấn đề trong đó.
Kết quả làm cho Tùy Qua chấn động.
Gốc Thái Không Quỳ Hoa thậm chí có đặc thù của linh thảo.
Càng thêm quỷ dị, hơn nữa làm cho hắn thêm vui sướng chính là linh tính
gốc Thái Không Quỳ Hoa lại tiếp cận Thiên Quỳ Hoa trong truyền thuyết!
Thật sự là sơn cùng thủy tận không đường, nhưng hi vọng lại đến thôi!
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới Hứa Hành Sơn lấy được hạt mầm móng của
Thái Không Quỳ Hoa lại có thể giúp mình giải quyết vấn đề khó khăn.
Đương nhiên linh tính của Thái Không Quỳ Hoa khẳng định không sánh kịp
Thiên Quỳ Mộc trong truyền thuyết, nhưng với thủ đoạn của hắn, chưa chắc không thể đào tạo ra Thiên Quỳ Mộc đã diệt tuyệt kia.