Y Tiên Thiểu

Chương 7: Chương 7: Phủ cực thái lai (Khổ tận cam lai) (1)




Sau khi lão địa chủ “nghĩ thông suốt” đạo lý này, đã không còn tiếp tục cân nhắc về quyển sách cổ, dù sao có hai đơn thuốc sử dụng đã đủ cho hắn hưởng thụ vô cùng, hắn chỉ có thể thỏa mãn làm vui, bằng lòng với số mệnh. Cho nên từ ba bốn năm trước lão địa chủ đã truyền quyển sách cổ cho Tùy Qua, dặn dò hắn đừng lộ ra ngoài, miễn tiết lộ ra “tiên dược” bên trong sẽ bị trời phạt.

Sau khi Tùy Qua được quyển sách cổ này, liều mạng nghiên cứu một trận, sau đó hắn cũng đưa ra đáp án gần với lão địa chủ, vấn đề chủ yếu chính là “dược thảo” cổ quái ghi chép bên trong. Nhưng Tùy Qua không cho rằng những thứ kia là “tiên thảo”, là đồ vật không tồn tại trong thế giới này. Tùy Qua luôn cho rằng “dược thảo” này là những thực vật quý hiếm, chỉ sinh trưởng ở những địa phương ít người lui tới, cho nên rất nhiều Đông y không biết cũng là chuyện bình thường. Vì thế Tùy Qua thi vào đại học, hơn nữa lựa chọn chuyên nghiệp khoa học thảo nghiệp, chính là hi vọng phải tìm hiểu rõ ràng “tiên thảo” rốt cục là vật gì.

Đáng tiếc chính là, đại học tuy rằng được xưng là điện phủ tri thức, thành lũy văn hóa, nhưng không cách nào cởi bỏ nghi hoặc trong lòng Tùy Qua.

Còn đang buồn rầu, Tùy Qua lại mở một *** bia.

Ùng ục ùng ục…

Tùy Qua hung hăng uống cạn *** bia trong tay mình.

Không biết là uống quá nhiều, hay là thể xác lẫn tinh thần quá mỏi mệt, trong buồn rầu, mơ mơ màng màng, Tùy Qua ngủ thiếp đi.

Tháp tháp! Tháp tháp!

Thanh âm giọt mưa đánh vào lá cây càng ngày càng nùng.

Vài giọt mưa lạnh lẽo rơi lên mặt Tùy Qua, gió lạnh đánh úp tới, làm hắn lạnh run, cảm giác say lẫn buồn ngủ khoảnh khắc biến mất vô tung, hắn mở to mắt nhìn xem, chỉ thấy bầu trời mây đen dày đặc, mưa gió ầm ĩ.

- Mình còn là sơ nam đâu, cũng không muốn bị sét đánh chết!

Tùy Qua ý thức được nguy hiểm, vội vàng bò lên, chuẩn bị chạy khỏi nơi này. Đương nhiên không thể quên quyển sách cổ, Tùy Qua đưa tay cầm lấy chuẩn bị bỏ vào trong hộp sắt, nhưng không nghĩ tới lại chụp hụt vào khoảng không.

Nguyên lai có một trận gió lớn thổi mạnh tới, thổi tung quyển sách cổ quay cuồng trên mặt đất, thổi xuống dưới chân núi.

Càng làm Tùy Qua đau lòng chính là, trang sách bị xé rách, một bộ phận giấy vụn bị cuốn lên giữa không trung.

Tùy Qua bỏ mặc ba lô, liều mạng truy theo quyển sách cổ.

Nhưng trận gió kia thật giống như cố ý trêu đùa hắn, quyển sách bị gió thổi quanh, bay khỏi mặt đất, xem ra như sắp bị cuốn lên không trung.

Quyển sách cổ này ở trong lòng Tùy Qua chính là bảo bối, sao có thể để gió cuốn đi, hắn vung người chạy vọt tới, sau đó dùng hết khí lực toàn thân nhảy lên, hai tay vươn cao, cuối cùng chộp được sách cổ vào trong tay, sau đó rơi xuống đất.

Ai nha!

Còn chưa kịp may mắn, Tùy Qua lúc rơi xuống đất dưới chân bị dây mây vấp trúng, nhất thời thân thể mất đi cân bằng, thân hình như quả hồ lô lăn lông lốc ngã nhào xuống dưới chân núi.

Mấy lần quay cuồng, khiến Tùy Qua choáng váng, trong hoảng loạn hắn vung tay chụp loạn, không biết kéo bao nhiêu cỏ dại, nhưng không thể ổn định thân hình, ngược lại còn lăn xuống nhanh hơn.

Rốt cục Tùy Qua bắt được một nhánh dây khô, miễn cưỡng ổn định thân hình, nhưng tình hình không thể lạc quan, bởi vì hắn đang treo lơ lửng cách mặt đất chừng năm thước, bên dưới là một đầm nước hình tròn đường kính ước chừng mười thước.

Bên cạnh đầm nước dựng một tấm biển cảnh báo “cẩn thận rơi xuống nước”.

Ngàn vạn lần đừng ngã xuống ah!

Trong lòng Tùy Qua âm thầm cầu nguyện, dùng sức lôi kéo dây khô, hi vọng có thể leo đi lên.

Nhưng hôm nay Tùy Qua thật sự là xui xẻo vô cùng, trên tay vừa dùng sức, chỉ nghe dây khô răng rắc một tiếng, đứt đoạn!

Phốc thông!

Còn chưa kịp mắng, Tùy Qua đã thật đáng thương rơi vào trong đầm nước.

Nước đầm băng sương lập tức rót vào miệng mũi, suýt nữa làm hắn chết sặc tại chỗ.

Trong khi giãy chết, nước đầm rét lạnh tận xương, quả thật chẳng khác gì nước đá, ngâm bên trong ngay xương cốt cũng bị lạnh cóng.

May mắn lúc Tùy Qua nghỉ hè từng học được kiểu “bơi chó”, đã vội vàng nín thở.

Nước hồ không sâu lắm, chỉ chừng hai ba thước, Tùy Qua phịch một trận cuối cùng bình yên lên tới bờ.

Gió mưa càng lớn.

Nhưng hiện tại Tùy Qua đã hoàn toàn ướt sũng, chẳng thèm đi tìm địa phương tránh mưa.

Tùy Qua phun ra hai ngụm nước, ánh mắt dừng lên mặt đầm, hơi có chút căm tức.

Lúc này quyển sách cổ đang phiêu phù trên mặt nước, gặp phải nước mưa lẫn nước hồ ngâm ướt xem ra đã dữ nhiều lành ít. Không thể tưởng được Tùy Qua liều mạng muốn cứu lại nó, rốt cục nó vẫn không tránh khỏi mưa gió chà đạp.

Tùy Qua không nhịn được thở dài một tiếng, nhặt một nhánh cây nhẹ nhàng gẩy quyển sách cổ trở về, sau đó vớt ra khỏi mặt nước.

Quyển sách cổ vốn đã có chút cũ nát, trước đó bị mưa gió tàn phá một phen, hiện tại bị ngâm nước hồ, có thể nói đã hoàn toàn thay đổi, rách mướp, dùng tay nhẹ nhàng cầm lấy liền tan nát.

Tùy Qua vô cùng buồn bực, xem trạng thái của quyển sách cầm đi phơi khô cũng vô ích.

Kiếp số, con mẹ nó đều là kiếp số!

Tùy Qua nhìn trang sách dần dần hòa tan trong mưa, cảm thấy chỉ có thể dùng từ kiếp số để giải thích chuyện xảy ra hôm nay. Chứng kiến sách cổ dần dần tan rã trước mặt mình, Tùy Qua vốn cho rằng mình sẽ đấm ngực thở dài, nhưng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, giống như hết thảy chuyện này đều nằm trong định số.

Lúc này Tùy Qua chỉ có chút hối hận, trước kia vì sao mình không viết lại một phần chép tay lưu trong nhà, nhưng sau đó hắn lại thoải mái, có lẽ ý trời là như thế, đúng như lời của lão địa chủ, nên thỏa mãn thường nhạc, có hai phương thuốc sử dụng đã là ông trời ban ân. Về phần những phương thuốc khác, có lẽ thật sự không thuộc về thế giới này.

Tuy Qua một lòng suy nghĩ muốn dựa vào phương thuốc trong sách cổ đi chữa khỏi chân cho lão địa chủ, ai từng nghĩ đến hiện tại sách đã bị hủy, đây không phải là kiếp số thì còn gọi là gì.

Mưa to như trút nước, bầu trời thỉnh thoảng có điện quang lóe ra.

Mưa cùng bùn lầy cọ rửa, quyển sách tan rã càng lúc càng nhanh.

Hồi lâu, Tùy Qua thở dài một tiếng, dự định rời đi nơi này, đem quyển sách cổ cùng tiên thảo chết tiệt gì đó bỏ quên. Nhưng ngay khoảnh khắc Tùy Qua đứng dậy, trên bầu trời chợt hiện lên một đạo tia chớp sáng ngời, bìa sách tựa hồ lóe vài tia hào quang rồi biến mất.

Ánh mắt Tùy Qua đột nhiên sáng lên, hi vọng chợt hiện, đầy cõi lòng kích động xé rách bìa sách cổ.

Một mảnh ngọc giản mỏng manh cỡ bàn tay hiện ra trước mặt Tùy Qua.

Trên ngọc giản điêu khắc phù văn rậm rạp, nhìn qua chẳng khác gì thiên thư.

Tùy Qua cầm ngọc giản trong bàn tay, vừa vui mừng vừa nghi hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.