Hơn nữa, Tùy Qua cũng hiểu được chỗ mấu chốt dùng nuốt ma tâm pháp đề cao cảnh giới thân thể, trong đó mấu chốt chính là giao dịch hiến tế. Tùy Qua hiến tế một con tâm ma, sau đó nhận lại một điểm cảm ngộ tu hành.
Chỉ có điều, rút cuộc là vật gì đã ‘ăn’ tâm ma, hơn nữa còn tặng lại cho Tùy Qua một điểm cảm ngộ, cũng khiến Tùy Qua tràn đầy nghi ngờ và sợ hãi. Chỗ sâu hắc ám kia, rút cuộc có thứ gì tồn tại?
Có lẽ Tây Môn Trung có thể biết một chút gì đó.
Mang theo điểm cảm ngộ này, tinh thần lực của Tùy Qua trở lại trong thân thể.
Sau khi sáp nhập điểm cảm ngộ này, Tùy Qua nhất thời cảm giác cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ đã đại viên mãn, chỉ cần có đầy đủ nguyên khí chống đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào Trúc Cơ trung kỳ. Hiện tại, hắn đã hoàn toàn nắm chặt được mấu chốt của Trúc Cơ trung kỳ.
Trúc Cơ kỳ cũng có ba tầng cảnh giới, sơ kỳ là pháp lực cảnh, trung kỳ là cương khí cảnh, hậu kỳ là âm dương cảnh. Trúc Cơ thành công, có thể dùng tinh thần lực thao túng pháp bảo, sẽ có pháp lực, thành tựu trở thành ‘Tiên sư’ trong mắt người phàm, thậm chí có thể trở thành quốc sư của một nước ở thế tục. Còn cương khí cảnh, đó là chân khí của người tu hành muốn phát sinh lột xác về chất, từ chân khí biến thành ‘Cương khí’, kiếm khí thông qua phi kiếm phóng thích ra cũng sẽ biến thành kiếm cương, chém sắt như chém bùn, uy lực tăng lên gấp mười lần!
Lúc này, Tùy Qua đã hoàn toàn lĩnh hội được chỗ tinh túy của cương khí cảnh, nhưng ở trong phòng trùng kích bình cảnh hiển nhiên không thích hợp, bởi vì thanh thế trùng kích bình cảnh lớn như thế, dễ dàng san bằng gian phòng thành bình địa. Hơn nữa, trùng kích bình cảnh cần có nguyên khí vô cùng lớn, vì vậy Tùy Qua cũng phải chuẩn bị đầy đủ mới có thể trùng kích.
Lúc này, Đường Vũ Khê đang từ từ tỉnh lại, Tùy Qua nhìn thấy nàng lơ lỏng ánh mắt, tâm niệm vừa động, hái một bó hoa nhỏ màu vàng trong không gian Hồng Mông thạch, giống như ảo thuật đưa đến trước mặt Đường Vũ Khê. Mùi hoa khiến Đường Vũ Khê hoàn toàn tỉnh lại, trên khuôn mặt của nàng lộ ra một nụ cười thỏa mãn mê người, cầm lấy bó hoa, nói với Tùy Qua:
- Đồ ngốc, từ khi nào anh biết mấy trò lãng mạn vậy?
- Bởi vì tối nay anh còn muốn tiếp tục cùng em ngắm sao.
Tùy Qua cười nói.
- Tối nay anh tha cho em đi.
Đường Vũ Khê nói:
- Bây giờ xương cốt toàn thân em như muốn rời ra từng mảnh. Hiện tại suy nghĩ cẩn thận, ban đầu anh kêu em luyện công, chỉ sợ cũng không có hảo tâm?
- Tại sao anh không có hảo tâm?
Tùy Qua kinh ngạc nói.
- Anh kêu em luyện công, sợ là để em hầu hạ anh tốt hơn. Nếu không, làm sao chịu được hành hạ của anh.
Đường Vũ Khê nói.
Tùy Qua vừa nghe, lòng hư vinh như được thỏa mãn, đang muốn tự biên tự diễn mấy câu, lại nghe thấy Đường Vũ Khê nói tiếp:
- Em không được rồi, nếu tối nay anh muốn tiếp tục hành hạ thì đi hành hạ ‘An An’ của anh đi.
Tay chân Tùy Qua lạnh ngắt, giống như rơi xuống hố băng, ý nghĩ của hắn xoay chuyển rất nhanh, cuối cùng ý thức được vấn đề.
Khi hắn trùng kích vào Thiên Tinh tâm công đệ nhị trọng, linh nhục hợp nhất, tinh thần lực của hai người kết hợp lại một chỗ, Đường Vũ Khê đã - nhìn- thấy một chút trí nhớ của hắn, những trí nhớ hắn chưa từng tiết lộ với Đường Vũ Khê.
Vui quá hóa buồn.
Lời này thật đúng là không sai, mặc dù cảm giác linh hồn và thân thể của hai người hợp lại làm một rất tuyệt diệu, nhưng di chứng mang đến chính là trí nhớ của Tùy Qua cũng mở rộng trước mặt Đường Vũ Kh. Khi hắn đang bận rộn lĩnh ngộ kinh nghiệm tu hành, trùng kích nâng cao cảnh giới, Đường Vũ Khê lại bận rộn đi thăm dò trí nhớ của hắn, vì vậy vừa vặn túm được ký ức của hắn và An Vũ Đồng.
Đường Vũ Khê ngửi mùi hoa, tựa hồ cũng không thể tức giận, sau đó nhìn bộ dạng lúng túng của Tùy Qua, hơi mỉm cười nói:
- Tại sao không giải thích?
- Em cũng biết rồi, giải thích có ích lợi gì.
Tùy Qua khẽ thở dài:
- Xin lỗi.
- Đừng xin lỗi.
Đường Vũ Khê nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi Tùy Qua:
- Mặc dù biết anh cùng nữ nhân khác vui vẻ sẽ làm em tức giận, nhưng đây chỉ là tức giận nhất thời, nếu như không thể ở cùng anh, có lẽ cả đời này em cũng không vui nổi.
- Vũ Khê... Anh... Em tốt như vậy, thật làm cho anh khó xử.
- Thật ra, em cũng chỉ là một tiểu nữ nhân mà thôi, không vĩ đại như anh nghĩ đâu.
Đường Vũ Khê nói:
- Chẳng qua, chúng ta đã cùng nhau trải qua quá nhiều chuyện, đã trải qua sinh ly tử biệt, tựa hồ linh nhục cũng liên kết lại với nhau, nói gì chia lìa? Huống hồ, anh đã cứu sống em, cho em dũng khí và tự do đối đầu với cuộc hôn nhân chính trị, anh cho em nhiều như vậy, em cũng không thể quá ích kỷ, ít nhất ở phương diện này, em có thể cho anh một chút tự do, cho anh yêu người mình muốn yêu, làm chuyện mình muốn làm.
- Vũ Khê, anh...
- Không phải giải thích.
Đường Vũ Khê nói:
- Còn nữa dục vọng của anh mãnh liệt như vậy, một mình em cũng không chống đỡ được, em cũng không muốn bị anh hành hạ đến chết.
Tùy Qua không phải chưa từng nghĩ tới chuyện giữa hắn và Yên Vũ Đồng sẽ bại lộ, nhưng không nghĩ rằng có thể bại lộ vào lúc này, hơn nữa dễ dàng vượt qua kiểm tra như vậy, chuyện này thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn. Nhưng hắn lại cảm thấy có lỗi với Đường Vũ Khê.
Mâu thuẫn quấn quýt.
Một mặt, bản tính nam nhân khiến hắn thích nhiều nữ nhân; một mặt khác, trách nhiệm nam nhân lại khiến hắn sinh lòng áy náy với Đường Vũ Khê. Nói cho cùng, cho dù Tùy Qua là một người tu hành, nhưng đồng dạng cũng là một người đàn ông, cũng giống như rất nhiều nam nhân khác, luôn luẩn quẩn giữa đa tình và chung thủy, vui vẻ và tự trách, cầm thú và quân tử.
Đường Vũ Khê thấy Tùy Qua trầm mặc, đột nhiên đặt đóa hoa trong tay sang một bên, sau đó kiên quyết nói:
- Đồ ngốc! Nhìn em đây!
Tùy Qua đành phải làm theo, có chút mờ mịt nhìn Đường Vũ Khê.
- Đồ ngốc, em đã nói rồi, em không trách anh.
Đường Vũ Khê rất chân thành nói:
- Tối qua, em không chỉ thấy được trí nhớ của anh, cũng cảm nhận được tâm tình của anh, cảm nhận được anh yêu thương em thật sự, chứ không phải người bội tình bạc nghĩa, đối với em đây mới là điều quan trọng nhất.
Tùy Qua rất cảm động, cũng không biết nên nói cái gì.
Chỉ có thể nói, cuộc đời này hắn có thể có được cô gái như Đường Vũ Khê, đối với hắn mà nói, thật sự là chuyện hạnh phúc và may mắn nhất.
- Tại sao không nói gì?
Đường Vũ Khê hỏi.
- Cảm động.
Tùy Qua nói.
- Cảm động cái đầu anh!
Đường Vũ Khê hừ một tiếng.
- Anh thật sự cảm động.
Tùy Qua nghiêm túc nói:
- Có thể có được người yêu như em, anh thật sự là kẻ khốn kiếp may mắn nhất trên đời!
- Biết là tốt rồi.
Đường Vũ Khê dùng ngón tay điểm vào trán Tùy Qua:
- Cho nên, anh đừng ở trong phúc mà không biết hưởng phúc. Còn nữa, sở dĩ em không so đo với anh, cũng bởi vì từ trong trí nhớ của anh, em biết được tình thế trước mắt vô cùng nguy cấp, sinh tử tồn vong, em còn có thể đi tính toán chi li, tranh giành tình nhân hay sao?