Y Tiên Thiểu

Chương 610: Chương 610: Tâm ma giảo hoạt.




- Tùy tiên sinh, nhất định phải cẩn thận!

Ngưu Duyên Tranh nói với Tùy Qua.

Tùy Qua gật đầu, sau đó kêu Tống Văn Hiên đưa hắn đến thành phố Đông Giang.

Sau khi trở lại biệt thự của Hứa Hành Sơn, Hứa Hành Sơn báo cho Tùy Qua, Đường Vũ Khê đã tỉnh lại.

- Tỉnh rồi?

Tùy Qua kinh ngạc nói:

- Nhanh như vậy sao?

- Anh nói chuyện rất kỳ quái.

Hoa Tuyết Nhạn nói:

- Vũ Khê tỉnh lại, chẳng lẽ không tốt?

- Đích xác là không tốt.

Tùy Qua tự nhủ, nếu như không biết tâm ma là cái gì, có lẽ Tùy Qua còn có thể cao hứng. Nhưng sau khi biết lợi hại của tâm ma, Tùy Qua không tin Đường Vũ Khê lại giải quyết tâm ma nhanh như vậy.

Môt khi người tu hành bị tâm ma xâm lấn, giống như có giòi trong xương, rất khó diệt trừ.

- Anh nói cái gì?

Hoa Tuyết Nhạn nói:

- Nhưng, Vũ Khê bây giờ còn chưa thể động đậy, nàng nói anh đã điểm huyệt đạo của nàng.

Tùy Qua tự nhủ, nếu không điểm huyệt đạo, nha đầu Đường Vũ Khê tỉnh lại, tâm thần hoàn toàn bị tâm ma khống chế, còn không biết nàng sẽ xảy ra chuyện gì.

Tùy Qua cũng không nhiều lời, đi đến phòng Đường Vũ Khê, quả nhiên thấy nàng đã tỉnh lại.

Thoạt nhìn, Đường Vũ Khê giống như không có vấn đề gì, biến hóa duy nhất, chính là linh giác của Tùy Qua nói cho hắn biết, Đường Vũ Khê không còn giống trước kia. Nhưng đây chỉ là một loại cảm giác thuần túy mà thôi, nhìn từ bên ngoài không có biến hóa gì cả.

Vì vậy, mặc dù Tùy Qua giải trừ huyệt đạo của Đường Vũ Khê, nhưng trong lòng vẫn không buông lỏng cảnh giác.

- Thiệt là, người ta hôn mê, anh còn điểm huyệt đạo của em làm chi?

Đường Vũ Khê có chút oán trách nói với Tùy Qua.

- À, anh thấy em hôn mê, cho nên dùng chân khí trị liệu cho em. Phong bế huyệt vị, là lo lắng xảy ra sơ sót gì.

Tùy Qua cười giải thích.

- Được rồi, hiện tại em không sao rồi.

Đường Vũ Khê đứng dậy nói:

- Anh đi lo việc của mình đi.

- Không có chuyện gì là tốt rồi.

Hứa Hành Sơn thở phào nhẹ nhõm:

- Đây là chuyện đáng ăn mừng, ta thấy, buổi tối chúng ta tìm một chỗ ăn mừng một bữa. Đúng rồi, Tiểu Tùy, thân thể Vũ Khê thật sự không có vấn đề gì chứ?

- Ừ, không có vấn đề.

Tùy Qua khẳng định nói.

- Vậy giờ em có thể đi làm, được không?

Đường Vũ Khê nói với Tùy Qua.

- Ừ, đi đi.

Tùy Qua gật đầu với Đường Vũ Khê:

- Nhưng, chú ý thân thể, có vấn đề gì, nhất định phải liên lạc với anh.

- Biết rồi, anh dài dòng quá.

Đường Vũ Khê cười nói, sau đó kéo cánh tay Hoa Tuyết Nhạn:

- Chúng ta tới phòng làm việc thôi, còn rất nhiều chuyện phải làm. . .

Vừa nói, Đường Vũ Khê cùng Hoa Tuyết Nhạn rời đi.

Nhìn dáng vẻ của Đường Vũ Khê, giống như không xảy ra chuyện gì.

- Vũ Khê khỏi bệnh rồi, vậy ta an tâm.

Hứa Hành Sơn nói:

- Tiểu Tùy à, y thuật của cháu đúng là không tệ, bất luận bệnh nặng hơn nữa, chỉ cần tới tay cháu, tựa hồ có thể giải quyết dễ dàng.

- Hứa lão, lần này cũng không phải công lao của cháu.

Tùy Qua mặt mày ủ dột nói:

- Huống chi, ngài thật sự cảm thấy Vũ Khê không có chuyện gì?

- Tiểu Tùy, cháu nói vậy là có ý gì?

Hứa Hành Sơn nói:

- Không phải cháu cũng nhìn thấy, Vũ Khê thật sự đã khỏe lại?

- Thân thể của nàng đích xác rất bình thường .

Tùy Qua nói:

- Chẳng lẽ, ngài không có cảm giác Vũ Khê có một chút biến hóa hay sao?

- Biến hóa?

Hứa Hành Sơn biết Tùy Qua không phải người bắn tên không đích, cẩn thận suy nghi:

- Nghe cháu nói như thế, phản ứng vừa rồi của Vũ Khê thật sự có chút kỳ quái. Mặc dù con bé là một người thích làm việc, nhưng ta thấy bất luận nó bận rộn thế nào, chỉ cần cháu ở bên cạnh, nó cũng sẽ tạm thời dừng công việc trong tay, ở với cháu. Vừa rồi, con bé giống như đang trốn tránh, đúng là có chút bất đồng.

- Đúng vậy.

Tùy Qua nói:

- Cô ấy đang tránh né cháu.

- Chẳng lẽ cháu chọc nó tức giận?

Hứa Hành Sơn nói:

- Người trẻ tuổi, giận dỗi cũng rất bình thường.

- Nếu như cô ấy giận cháu, chuyện cũng đơn giản hơn nhiều.

Tùy Qua thở dài nói, biết không cách nào giải thích rõ với Hứa Hành Sơn, mượn cớ rời đi:

- Tóm lại, cháu sẽ chú ý tình trạng của Vũ Khê.

Tùy Qua nói xong, rời khỏi biệt thự của Hứa Hành Sơn.

- Cố ý tránh né ta.

Tùy Qua tự nhủ:

- Xem ra tâm ma trên người nàng thật sự rất giảo hoạt, hơn nữa còn rất lợi hại, nhanh như vậy đã khống chế được suy nghĩ của Vũ Khê. Nhưng, nó muốn chiếm cứ thân thể của Vũ Khê cũng nên hỏi ta có đồng ý hay không!

Ở cửa biệt thự, Tùy Qua cười một tiếng bén nhọn.

Mười mấy giây sau, một đạo kim mang bay tới, xuất hiện trước mặt Tùy Qua.

- Ảnh Phong, đi theo Đường Vũ Khê, báo cáo kịp thời hành tung của nàng cho ta biết.

Tùy Qua phân phó Ảnh Phong.

Hôm nay, Tùy Qua đã bắt đầu so dũng khí, đấu trí với tâm ma trong cơ thể Đường Vũ Khê.

Đừng nói, tâm ma trong cơ thể Đường Vũ Khê rất lợi hại, sau khi chiếm cứ thân thể Đường Vũ Khê, lại còn có thể giả bộ như không có chuyện gì, nói rõ muốn Tùy Qua không đề phòng. Hơn nữa, nó cướp quyền khống chế thân thể Đường Vũ Khê nhanh như vậy, thật sự là rất cường đại.

Đối mặt với địch thủ như vậy, Tùy Qua cũng phải rất cẩn thận, cho nên Tùy Qua không biểu lộ ra cái gì trước mặt Đường Vũ Khê, cũng không ngăn cản Đường Vũ Khê tự do hành động, thậm chí không tự mình đi theo dõi Đường Vũ Khê.

Tất cả mọi việc Tùy Qua làm đều là để tâm ma kia chủ quan khinh địch.

Ảnh Phong nhận lệnh của Tùy Qua, trực tiếp biến mất nhanh như tia chớp.

Ở trụ sở đào tạo thực vật, Tùy Qua lo lắng đợi tin tức hồi báo của Ảnh Phong.

Đừng thấy lúc trước ở trước mặt Hứa Hành Sơn, Tùy Qua biểu hiện rất nhẹ nhàng, trấn định, trên thực tế hắn đang vô cùng lo lắng cho tình huống của Đường Vũ Khê.

Sau khi tâm ma chiếm cứ thân thể Đường Vũ Khê, mặc dù không thể lập tức tiêu diệt toàn bộ thần thức của Đường Vũ Khê, nhưng thời gian tâm ma tồn tại càng dài, đối với Đường Vũ Khê càng thêm bất lợi.

Nhưng, Tùy Qua cũng biết rất rõ, nếu tùy tiện xuất thủ, chẳng những không cứu được Đường Vũ Khê, thậm chí còn ngược lại, có thể làm hại chính mình.

- Ài, nếu có thể theo dõi động tĩnh của Đường Vũ Khê bất cứ lúc nào thì tốt.

Tùy Qua nghĩ thầm, mặc dù Ảnh Phong sẽ lập tức đến báo cáo với hắn, nhưng cuối cùng vẫn không phải tận mắt nhìn thấy, khó tránh khỏi phán đoán có thành kiến.

Lúc này, Tùy Qua bỗng nhiên nghĩ tới một người:

Lữ Chính Dương!

Mặc dù Tùy Qua không biết bộ đội Long Đằng cụ thể làm những công việc gì, nhưng Tùy Qua có thể khẳng định, trong những công việc này, tất nhiên có công việc liên quan đến gián điệp, như vậy dĩ nhiên cũng có công cụ gián điệp. Hơn nữa, công cụ trinh sát của bộ đội Long Đằng sử dụng, tất nhiên đều là loại siêu việt nhất lưu.

Vì Đường Vũ Khê, Tùy Qua cũng bất chấp, trực tiếp liên lạc với Lữ Chính Dương.

- Tùy huynh đệ, có phải thay đổi chủ ý rồi hay không?

Lữ Chính Dương cười nói:

- Tổ chín Long Đằng chúng tôi, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu gia nhập liên minh.

- Lữ đại ca, tôi vẫn chưa tính toán tham gia vào Long Đằng các anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.