Tình huống bây giờ của Tùy Qua, càng cao ngạo, càng lớn lối, ngược lại càng an toàn.
Dù sao, ai bảo hắn có một “nữ ma đầu” có tu vi cực kỳ kinh làm núi dựa?
Hôm nay, cho dù là Tùy Qua, cũng bắt đầu từ từ tin tưởng lời đồn đãi này là sự thật.
Hiện tại, Tùy Qua lại vận dụng Niếp Không thảo, lên núi như giẫm trên đất bằng, chính là muốn tiếp tục củng cố tín niệm của phụ tử Tống thị.
Dĩ nhiên, loại linh thảo như Niếp Không thảo, vốn cực kì thưa thớt, hiếm thấy, phụ tử Tống thị không có Thần Nông tiên thảo bí quyết, đương nhiên không biết tồn tại của Niếp Không thảo, nếu không cũng sẽ không bị Tùy Qua hù dọa.
Trà Kiếm sơn đúng là rất cao, Tùy Qua “đi” khoảng mười phút, mới tới giữa sườn núi.
Lưng chừng núi, mây mù lượn lờ, nhưng trong đó như có lầu các lúc ẩn lúc hiện.
Rất hiển nhiên, nơi này chính là sơn môn của Tống gia.
Dĩ nhiên, với tình trạng của Tống gia hiện giờ, dùng từ ngữ “sơn môn” thật sự có chút hơi quá.
Sơn môn, phải là đại môn phái có tiên sơn phúc địa, mới có tư cách sử dụng.
Sau khi Tùy Qua đến nơi, Tống Thiên Húc và Tống Lập Hào cũng đến.
Lúc này Tống Lập Hào lấy ra một ngọc giản, đưa vào chút Tiên Thiên chân khí, sau đó trên ngọc giản toát ra tia sáng màu vàng, nhất thời mây mù xung quanh bắt đầu lui tán, kiến trúc và cảnh sắc xung quanh cũng trở nên rõ ràng.
Nhưng bên ngoài ngọn núi vẫn là sương khói lượn lờ.
Lúc này, Tống gia cũng có người ra đón, nhưng yên lặng đứng một bên, không nhúc nhích.
Tống Thiên Húc dẫn Tùy Qua đi theo sơn đạo quanh co, vừa đi vừa nói:
- Tùy tiên sinh nhìn xem, ngọn núi này chính là tổ tiên Tống gia chúng tôi dùng Tiên Thiên kiếm khí mở ra.
- Không tệ.
Tùy Qua nói:
- Tổ tiên Tống gia các ngươi cũng có chút thủ đoạn, chỉ có điều hậu bối... Hắc.
Hắn không nói tiếp, nhưng Tống Thiên Húc và Tống Lập Hào đều biết là có ý gì. Tống Thiên Húc bùi ngùi nói:
- Đúng là, hậu nhân Tống gia chúng tôi, quả nhiên đời sau không bằng đời trước.
- Điều này cũng không hoàn toàn do thiên phú của hậu nhân Tống gia các ngươi.
Tùy Qua chậm rãi nói, có một loại mùi vị “chỉ điểm”:
- Hiện giờ linh khí thiên địa thiếu thốn, người tu hành đến Luyện Khí kỳ, muốn đề cao cảnh giới, khó khăn hơn trước rất nhiều. Nhưng trong hiệp hội không phải có mua bán linh thảo, linh dược hay sao, vì sao Tống gia các ngươi không mua một chút, dùng cho đệ tử Tống gia đề cao tu vi?
Tống Thiên Húc thở dài nói:
- Mỗi khi có linh thảo, linh đan xuất hiện, tất nhiên sẽ có một cuộc đấu giá đổ máu. Tống gia chúng ta trong mắt người thế tục mặc dù nội tình hùng hậu, nhưng trong giới tu hành, chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Huống chi, linh đan diệu dược chân chính, người nào lại lấy ra đấu giá? Cho dù là đấu giá, cũng phải thỏa mãn các thành viên trọng yếu và hội nguyên lão trước. Được rồi, chuyện này không đề cập tới nữ.
Nghe giọng nói của Tống Thiên Húc, thật sự chứa nhiều oán trách với cách làm của hiệp hội.
Tùy Qua thừa cơ nói:
- Yên tâm đi, chỉ cần các vị xuất lực cho tôi, sau này không thể thiếu chỗ tốt cho Tống gia. Đến lúc đó, Tống gia muốn hưng thịnh, cũng không phải là chuyện không thể.
- Đa tạ Tùy tiên sinh.
Tống Thiên Húc lập tức vui mừng nói, cảm giác dựa vào Tùy Qua, tựa hồ còn hơn rất nhiều so với sống với hiệp hội.
- Ngài cũng không cần cám ơn tôi.
Tùy Qua nói:
- Dù sao Tống gia cũng là người đầu tư gia nhập vào thế gia của tôi, tôi đương nhiên phải dành cho các người một chút chỗ tốt. Tránh để người ta cảm thấy tôi đoạt sản nghiệp Tống gia, chiếm tiện nghi của Tống gia các vị.
- Làm gì có.
Tống Thiên Húc cười nói:
- So với linh dược, chút sản nghiệp của Tống gia có là gì. Ngoài ra, phương thuốc Tùy tiên sinh muốn xem, tôi cũng đã chuẩn bị xong, mời đến thư phòng.
- Được.
Tùy Qua gật đầu, đi theo.
Lần này, Tùy Qua đáp ứng “che chở” Tống gia, không chỉ lấy được năm mươi mốt phần trăm cổ phần của hãng dược Tống thị, hắn còn có một yêu cầu khác, chính là muốn phương thuốc của “Bạch Ngọc tán” và những dược vật khác của Tống gia.
Thần Nông tiên thảo bí quyết mặc dù huyền diệu, nhưng phương thuốc ghi phía trên căn bản đều là phương thuốc linh dược, rất ít có phương thuốc phàm dược. Mà linh dược nhất định phải tiêu hao linh thảo, nhìn tình huống mua bán linh dược trên thị trường hiện tại, Tùy Qua căn bản không thể lấy ra nhiều linh thảo như vậy. Cho nên, Tùy Qua một mặt gia tăng phạm vi trồng linh thảo, để Tiểu Ngân Trùng liều mạng khai khẩn, cải tạo linh điền, một mặt nghĩ cách hấp thu nhiều hơn phương thuốc của phàm dược “tinh phẩm”, dùng cái này để giảm bớt lượng tiêu hao linh thảo.
Tỷ như “Bạch Ngọc tán” và vài loại dược vật khác của Tống gia, chính là phương thuốc Tùy Qua cảm thấy có thể lợi dụng và khai phá.
Mặc dù bên ngoài xem Bạch Ngọc tán là “Phương thuốc bí truyền”, nhưng đối với Tống gia mà nói, cũng không đáng kể gì. Trong mắt người của Tống gia, chỉ cần Tùy Qua không lấy cách điều chế linh dược và phương pháp luyện chế do tổ tiên Tống gia truyền thừa là được.
Nhưng Tống Thiên Húc nào biết rằng, Tùy Qua căn bản không thèm để ý đến cách điều chế linh dược của tổ tiên Tống gia, bởi vì Tùy Qua không thiếu cái này!
Lúc này, Tống Thiên Húc dẫn Tùy Qua đi tới phía trước một tòa đình viện lớn.
Tòa đình viện này, chính là nơi Tống gia đặc biệt dùng cho tàng thư, tên là “Bác Quyển Uyển”. Đình viện được xây trên một mặt đá bằng phẳng trống trải, lộ ra vẻ đại khí bất phàm, xem hình dáng bên trong chắc chắn có không ít tàng thư.
Nhưng trên cánh cửa của đình viện lại có một tấm thạch bích, trên đó viết “Không phải đệ tử Tống gia không được đi vào”. Tùy Qua vừa nhìn, không khỏi bật cười.
Tống Thiên Húc đỏ mặt, vung tay về phía khối thạch bích, Tiên Thiên chân khí chém qua, những chữ đục khắc phía trên nhất thời hóa thành mảnh vụn rơi xuống.
Bước vào đình viện, Tùy Qua đột nhiên thấy giữa sân có một ngọn núi giả, ước chừng cao hơn hai thước, rộng chừng mười thước, trên đó viết ba chữ: Tam Thánh Phong!
Vốn ngọn núi giả này cũng không có gì, nhưng ngọn núi giả này lại tác động đến linh giác của Tùy Qua, khiến cho hắn cảm giác được bên trong ngọn núi giả này, có linh lực cường đại ba động. Nhìn chất liệu, tựa như không phải đá, mà là một loại vật chất kỳ lạ lai tạp giữa đá và kim khí.
Chẳng lẽ đây là...
Pháp bảo?
Trong lòng Tùy Qua không khỏi cả kinh.
Hiện giờ, linh thảo rất hiếm, pháp bảo cũng không thấy nhiều.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Đầu tiên, người có thể luyện chế pháp bảo, tu vi ít nhất cũng phải từ Trúc Cơ kỳ trở lên. Hơn nữa, người tu hành Trúc Cơ kỳ luyện chế pháp bảo chỉ có thể gọi là “Pháp khí”, cũng không thể gọi là “Pháp bảo”. Theo Tùy Qua biết, pháp bảo chia làm năm loại pháp khí, bảo khí, linh khí, tiên khí, thần khí. Pháp bảo cấp bậc bảo khí, ít nhất phải là người tu hành Kết Đan kỳ trở lên mới có thể luyện chế.
Tiếp theo, muốn luyện chế pháp bảo cần tài liệu là thiên tài địa bảo, trong đó rất nhiều tài liệu còn phải dùng đến linh thảo. Với tình trạng của thế giới hiện tại, làm gì có thiên tài địa bảo nào lưu lại.