Hàn Côn cách không phát kình, mở ra một con đường, xe lập tức vọt đi.
Mười mấy phút sau, chiếc xe của Tùy Qua rốt cục chạy lên đường cao tốc.
Sau khi lên đường cao tốc, Tùy Qua mới bắt đầu suy nghĩ làm sao đối phó Phương Đông Trạch. Xem ra lúc trước Triệu Tam gia nói không sai, Phương Đông Trạch thật sự có chút bản lãnh, một khi quyết định hành động sẽ vô cùng dữ dội. Cho nên, Tùy Qua còn chưa ra khỏi địa cảnh thành phố Đông Giang, đã gặp phải hai lần tập kích.
Chỉ có điều, theo Tùy Qua thấy, Phương Đông Trạch vẫn chưa sợ hãi. Hắn có lẽ có vô số thủ đoạn, có lẽ có nhiều tính toán độc ác, nhưng hắn lại tìm lộn đối thủ.
- Tùy tiên sinh, phía sau có xe đuổi theo, nhìn dáng dấp có vẻ bất thiện!
Lúc này, Tống Lập Hào đột nhiên nói.
- Lý Nghệ Cơ, ngươi giải quyết bọn họ.
Tùy Qua nói với Lý Nghệ Cơ.
- Ta. . . hôm nay đã tổn hao rất nhiều nguyên khí, tinh thần lực không đủ.
Lý Nghệ Cơ khó xử nói.
Đúng là, khuya hôm nay nàng và Tùy Qua đại chiến một trận, đã hao tổn phần lớn tinh thần lực, vừa rồi lại đi xử lý mấy tay súng mai phục trên đường, tinh thần lực đã không còn thừa lại mấy.
- Dị năng giả các ngươi, không phải luôn nói khoác rất lợi hại sao, làm sao sức bền lại kém cỏi như vậy.
Tùy Qua khiêu khích Lý Nghệ Cơ, sau đó tiện tay ném cho Lý Nghệ Cơ một viên Tinh Nguyên đan.
Lý Nghệ Cơ là dị năng giả, làm sao biết được Tinh Nguyên đan khiến người tu hành điên cuồng, nghi ngờ nói:
- Đây là cái gì?
- Độc dược!
Tùy Qua tức giận nói:
- Ăn đi!
Mặc dù Lý Nghệ Cơ không biết Tinh Nguyên đan, nhưng lại ngửi thấy mùi thuốc tỉnh não, sau đó lại thấy ánh mắt hâm mộ của Hàn Côn, cũng biết vật này tất nhiên là đồ tốt.
Hơn nữa, nếu như Tùy Qua muốn lấy tính mạng của nàng, cần gì phải lãng phí độc dược. Cho nên, Lý Nghệ Cơ nuốt viên đan dược này xuống.
- Hàn lão!
Tùy Qua nói:
- Ngươi đi giải quyết đi. Không cần bạo lực, cứ để bọn họ “tử vong ngoài ý muốn”, hơn nửa đêm còn lái xe nhanh như vậy, bọn họ không chết mới là lạ.
Hàn Côn đáp một tiếng, từ trong cửa sổ xe lao ra ngoài, thân pháp vô cùng linh hoạt, cả người giống như cá chạch.
Sau khi chuồn ra ngoài xe, Hàn Côn lập tức nhào tới bốn chiếc xe đuổi theo phía sau.
Chỉ chốc lát sau, bốn chiếc xe lần lượt nhảy ra khỏi đường cao tốc, trong đó một chiếc xe còn nổ tung.
Sau đó, Hàn Côn triển khai thân pháp, đuổi theo, một lần nữa trở lại bên trong xe.
Mục Ngọc Giao đột nhiên thở dài nói:
- Hôm nay mới nhận thức được cái gì là cao thủ chân chính!
Đúng là, mới vừa rồi Hàn Côn thi triển thân pháp, còn cả tốc độ chạy, thật sự làm Mục Ngọc Giao kinh hãi.
Nhưng, trong lòng Mục Ngọc Giao vẫn âm thầm cảm thấy may mắn vì lần này đã quyết định sáng suốt hợp tác với Tùy Qua, bản thân Tùy Qua có tu vi cao như thế, thủ hạ lại lợi hại như thế, muốn đối phó Phương Đông Trạch thật sự không quá khó khăn.
- Mau chóng tìm tung tích cha con Phương Đông Trạch, Phương Thiếu Đằng.
Tùy Qua nói với Mục Ngọc Giao:
- Kêu người của cô, đừng sống mái với người của Tam Giang đường, muốn bắt giặc phải bắt vua trước, không đáng để các huynh đệ liều mạng.
Giọng nói của Tùy Qua mơ hồ có khẩu khí ra lệnh.
Nhưng, sau khi Mục Ngọc Giao nhận thức thủ đoạn của Tùy Qua đích, cũng không để ý, gật đầu nói:
- Phương Đông Trạch nhất định còn đang ở thành phố Minh Phủ, bởi vì trụ sở của Tam Giang đường ở đó. Nhưng, với sự đa mưu túc trí của hắn, chắc chắn sẽ không cho chúng ta dễ dàng tiến vào thành phố Minh Phủ.
- Chỉ sợ hắn không ngăn được tôi.
Tùy Qua nói:
- Tối nay, chuyện sẽ được giải quyết.
Tống Lập Hào vẫn không lên tiếng, bởi vì hắn biết trong trường hợp này, căn bản không tới phiên hắn nói chuyện .
Khoảng cách tới thành phố Minh Phủ càng ngày càng gần.
Lúc này, mấy chiếc xe màu đen cũng từ xa nhích lại gần.
- Là người của chúng ta.
Tống Lập Hào vội vàng nói, miễn cho bị Hàn Côn ngộ thương.
Lúc này, Tống Lập Hào dừng xe ở ven đường, sau đó mời đám người Tùy Qua lên một chiếc xe khác.
- Xe này là xe chống đạn .
Tống Lập Hào giải thích:
- Ngoài ra, có mấy người bọn hắn đánh yểm trợ cho chúng ta, cũng bớt phiền toái . Dĩ nhiên, Tùy tiên sinh không cần dùng phương tiện chống đạn rồi. . .
- Tốt, tránh được phiền toái thì nên tránh.
Sau khi đổi xe được nửa giờ, đoàn người rốt cục đến lối ra đường cao tốc thành phố Minh Phủ.
Lúc này, ở lối ra của đường cao tốc, cảnh sát đang kiểm tra xe cộ qua lại.
- Cẩn thận một chút, đám cảnh sát này có vấn đề!
Lý Nghệ Cơ đột nhiên nói.
Sau khi bị Tùy Qua mắng, hiện tại Lý Nghệ Cơ cũng rất tự giác thực hiện trách nhiệm nữ bộc
- Tốt lắm, vậy ngươi đi xử lý bọn họ.
Tùy Qua phân phó Lý Nghệ Cơ.
Mục Ngọc Giao không khỏi ngẩn người, hiển nhiên không ngờ Tùy Qua lại to gan như vậy, thậm chí ngay cả cảnh sát cũng dám xử lý.
Lý Nghệ Cơ dùng Tinh Nguyên đan, lúc này cũng sớm đã tinh lực dồi dào, mở cửa xe bước ra ngoài.
- Ngoan ngoãn ở trong xe, đừng động đậy!
Một cảnh sát thấy Lý Nghệ Cơ xuống xe, quát lên.
Lý Nghệ Cơ ưỡn ngực, cười dài đi tới, dáng vẻ như vô hại.
Mới vừa đi vài bước, Lý Nghệ Cơ đã đến cửa cổng thu phí, lúc này, nàng đột nhiên túm lấy lan can ở cổng thu phí, sau đó cầm cây gậy quăng lên, trực tiếp quét bay tên cảnh sát bên cạnh.
Mấy cảnh sát khác lập tức rút súng, bao vây Lý Nghệ Cơ.
Nhưng sau một khắc, xuất hiện một tràng diện không thể tin được, mấy cảnh sát này đột nhiên dùng súng bắn loạn xạ.
Trong khoảnh khắc, bọn họ đều chết hết.
Lúc này, Lý Nghệ Cơ đá văng cửa phòng thu phí, chỉ thấy bên trong có mấy người bị trói, miệng miệng bị băng dính dán chặt, nhìn dáng dấp cũng biết bọn họ mới là cảnh sát thật sự, mấy cảnh sát bên ngoài đều là đồ giả mạo.
Chỉ có điều, đám cảnh sát thật này cũng quá kém cỏi, lại bị người của hắc bang bắt cóc.
Lý Nghệ Cơ cũng lười mở trói cho những người này, nhanh chóng trở lại bên trong xe, nói với Tùy Qua:
- Giải quyết xong rồi.
- Ừ.
Tùy Qua gật đầu, khẽ thở dài:
- Xem ra, lần này Phương Trạch Đông thật sự phát điên rồi! Thậm chí ngay cả cảnh sát cũng dám động vào!
- Lão già này xem ra có chủ tâm muốn phá hỏng Tam Giang đường, thật là quá ghê tởm!
Mục Ngọc Giao cả giận nói:
- Tam Giang đường cũng không phải của Phương gia bọn họ, hắn làm như vậy, không khỏi quá độc ác!
- Lão bản, bây giờ chúng ta đi đâu?
Tống Lập Hào hỏi.
- Mục tiểu thư?
Tùy Qua dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Mục Ngọc Giao.
- Đến sơn trang Tử Đàn Sơn.
Mục Ngọc Giao nói.
Tống Lập Hào đáp một tiếng, mãnh liệt đạp chân ga, chiếc xe lao vút đi.
Ban đêm, lại trở nên an tĩnh.
Lúc này, Hàn Côn chợt nói:
- Sơn trang Tử Đàn Sơn, thật là cái tên xui xẻo. Ở thời đại của bọn ta, có một loại quan tài tên như vậy, quan lại quyền quý sau khi chết, đều hi vọng được nằm vào trong.
- Không sai, Phương Đông Trạch chính là chuẩn bị một chiếc quan tài cho hắn.