Lưu Tư Na cười nói:
- Thật vất vả đi ra chơi đùa, cần gì chà đạp tâm tình chứ. Lại nói tiếp, con đường núi này tuy không dễ đi, nhưng mà không khí nơi này không tệ, phong cảnh cũng khá tốt, đúng là sinh thái nguyên sinh.
- Đúng vậy a. Nơi này thật rất hoang sơ, dùng làm du lịch sinh thái
rất không tồi. Xem ra có lẽ tôi nên khảo sát nơi này nhiều, nói không
chừng còn có thể phát hiện hạng mục đầu tư gì đó.
Tùy Qua cười nói.
- Chu tiên sinh không hổ là người làm ăn, ở đâu thậm chí cũng nghĩ ra chuyện kiếm tiền.
Lưu Tư Na cười nói.
- Chẳng lẽ cô không muốn kiếm tiền sao?
Tùy Qua hỏi.
- Ai không muốn chứ.
Lưu Tư Na cười nói:
- Tôi còn muốn nhiều tiền, về sau còn đi du lịch thế giới đấy.
- Du lịch thế giới, cũng không nhất định phải tự kiếm tiền nha, gả cho lão công có tiền là được rồi.
Tùy Qua nói lời này càng phù hợp với tâm tư của Lưu Tư Na, nữ nhân này cười nói:
- Ai nha, tôi đúng là có suy nghĩ này, đáng tiếc đầu năm nay lão công có tiền không dễ tìm, thật vất vả đụng một người, nhưng mà -- kết quả đã
là chồng của người khác!
Nói xong lời này, Lưu Tư Na nhìn qua Tùy Qua ném mị nhãn.
Xem ra Lưu Tư Na thật sự xem Tùy Qua cùng Đặng Hạc là nhân sĩ thành
công, nhưng mà nàng hiển nhiên cảm thấy Tùy Qua càng hợp "Khẩu vị" của
nàng hơn, bởi vậy muốn thăm dò Tùy Qua, nhìn xem có thể dính duyên phận
hay không, nhưng mà nàng cũng không biết, "Chu Thông" trước mắt chỉ là
Tùy Qua cải trang, hơn nữa Tùy Qua cũng không có khả năng liên hệ gì với nàng.
Nếu như nói có suy nghĩ, Tùy Qua hoặc là có suy nghĩ với Tô Hải Yế,
nhưng mà Tùy Qua suy nghĩ về nàng ta, chỉ là ở chỗ Tùy Qua muốn cởi bỏ
dáng ngoài điềm đạm nho nhã của nàng ta mà thôi.
Trên đường đi một chút lại ngừng, dùng hơn ba tiếng đồng hồ thì đám người Tùy Qua mới nhìn thấy hồ Minh Châu.
Hồ Minh Châu này là hồ nước lớn trong núi, thời gian tồn tại của nó
không thể kiểm tra, chỉ biết phi thường lâu, hồ Minh Châu này nhìn qua
không tính là lớn, mặt nước chỉ chừng mấy trăm mẫu, nhưng mà nước vô
cùng sâu, nghe nói chưa từng có người đi xuống đáy, tuy nhiên cũng có
người chui xuống đáy nước, nhưng mà nghe nói đáy nước quái thạch đá lởm
chởm, địa hình phi thường phức tạp, cũng không dám xâm nhập.
Nhưng mà bởi vì tế hồ tiết này, hôm nay bốn phía hồ Minh Châu vô cùng náo nhiệt.
Hồ Minh Châu ven hồ rừng cây, trong bụi cỏ tùy ý nhìn thấy các lều nhỏ,
những lều nhỏ do người địa phương chuẩn bị, có thể ở chỗ này mua được
thực phẩm, thổ sản các loại..., tuy những thứ này rất đơn sơ, nhưng mà
với đám người kêu vang đói bụng, nhét đầy cái bao tử là lựa chọn không
tệ.
Nhìn thấy hồ Minh Châu nằm ngay trước mắt, Lưu Tư Na nhịn không được hoan hô một tiếng:
- YAA.A.A..! Rốt cục đến rồi! Thật sự là mệt chết tôi, may mắn bình viết ở trong nhà luyện yô-ga, nếu không hôm nay chẳng thể đi tới đây nổi.
- Như thế nào, đói sao?
Tùy Qua cười ha ha, Lưu Tư Na trên đường đi cũng ăn không ít đồ ăn hắn mang theo.
Đương nhiên Tùy Qua nhìn thì lấy đồ ăn trong ba lô ra, trên thực tế là lấy ra trong Hồng Mông thạch.
Hồng Mông thạch cơ hồ vô cùng vô tận, cho nên Tùy Qua cũng sẽ đặt không
ít các loại đồ vật, đồ ăn vặt các loại, chủ yếu là chuẩn bị cho Đường Vũ Khê chúng nữ, lúc này tiện nghi cho Lưu Tư Na.
Về phần Tô Hải Yến, cô gái này ăn cái gì cũng rất ít, vốn Tùy Qua trông
cậy vào từ trong miệng nàng biết tin tức gì đó, nhưng mà cô gái này lại
không thích nói chuyện, hơn nữa miệng rất kín, Tùy Qua căn bản không
cách nào từ miệng nàng biết tin tức gì cả.
Chẳng qua hiện nay tới hồ Minh Châu gần ngay trước mắt, tất cả suy nghĩ
đã tra ra manh mối. Chỉ là, trước mắt Tùy Qua cũng không nhìn thấy
Trương Minh cùng Tây Môn Trung, cũng không biết tình huống của bọn họ
thế nào.
Ngược lại lần này tới hồ Minh Châu này có không ít ma vật, Tùy Qua đoán
chừn, người tham gia tế hồ tiết tại hồ Minh Châu này chừng ba bốn ngàn
người, ma vật chiếm một nửa.
Mặt khác Tùy Qua từ trong lời đám người này, không ngừng nghe thấy cái tên "Tâm Tu Hội".
Chuyện này rất hiển nhiên, giữa những người này có không ít người là thành viên Tâm Tu Hội.
Thời điểm này Lưu Tư Na bảo Tùy Qua cùng Đặng Hạc còn có Tô Hải Yến đi qua quán nhỏ ăn bánh đúc đậu, ồn ào nói mời khách.
Tùy Qua hiện tại tìm không thấy Trương Minh, Tây Môn Trung, trong lúc
nhất thời cũng không có đầu mối, cho nên chỉ yên lặng theo dõi kỳ biến.
Tùy Qua xem ra, đợi đến lúc tế hồ tiết bắt đầu tiến hành thì sự thật sẽ
phơi bày.
- Bánh đúc đậu mười nguyên một chén, các vị muốn mấy chén?
Bốn người vừa ngồi xuống, một thôn phụ cường tráng nói ra, nhưng mà giá bánh đúc đậu không tiện nghi.
- Cho mười chén trước.
Đặng Hạc mở miệng nói ra, hôm nay hắn cũng đói rồi, dù sao đi bộ mấy
tiếng đồng hồ, hắn đã quen ngự kiếm phi hành, đi đường biến thành chuyện đi đường tốn sức.
- Anh ăn nhiều như vậy?
Lưu Tư Na nhìn Đặng Hạc hỏi một câu
- Đây không phải bị đói sợ sao.
Đặng Hạc nói một câu,sau đó nhìn cái chén bánh đúc đậu tới, ngạc nhiên nói:
- Chén lớn như vậy?
- Đó là đương nhiên. Chúng ta người sống trên núi, buôn bán chú ý thành thật.
Nông phụ nghiêm trang nói:
- Chúng tôi một chén bánh đúc đậu có thể phân thành năm chén. Tôi nhớ
lúc trước ăn một tô mì trong thành phố, năm nguyên tiền một chén, cuối
cùng tôi ăn không đủ...
- Vậy thì tốt, mười chén chúng ta ăn hết không?
Lưu Tư Na trừng Đặng Hạc.
- Yên tâm, Cổ huynh đệ một người có thể ăn hết.
Tùy Qua khẽ mỉm cười nói, nếu như Đặng Hạc thật mở rộng bao tử, xác thực một người ăn mười chén cũng không nói chơi, dù sao cũng là người tu
hành, tiêu hóa mạnh hơn người thường nhiều.
Lúc đang ăn, Tùy Qua lơ đãng nhìn qua Lưu Tư Na hỏi:
- Lưu tiểu thư, tôi nghe người ta nói nhiều tới cái gì Tâm Tu Hội, cô biết Tâm Tu Hội là tổ chức gì không?
- Ah, Tâm Tu Hội à? Chính là tôn trọng tự nhiên, là phương thức tu hành
thiền cảnh, chủ yếu chú ý tâm tình tu hành, nghe nói hiệu quả rất không
tệ, tôi đi luyện mấy tiết, có chút giống tu hành yoga. Ah đúng rồi, Hải Yến thường xuyên đi Tâm Tu Hội tu hành, cô ấy còn hiểu hơn tôi đấy, nếu anh có hứng thú thì hỏi Hải Yến.
- Tô tiểu thư, xin hỏi cô có thể nói cho tôi nghe về Tâm Tu Hội không?
Tùy Qua nhìn Tô Hải Yến nói.
- Anh không tin có thần linh tồn tại, có cái gì nói chứ.
Tô Hải Yến hờ hững nói một câu.
- Nhưng chờ tới lúc anh nhìn thấy thần linh xuất hiện, có lẽ tất cả đều muộn.
- Có ý gì?
Tùy Qua mờ mịt hỏi.
- Không có ý gì.
Tô Hải Yến nói:
- Đàm luận thần linh với người như anh, đúng là chuyện không có ý nghĩa. Về phần Tâm Tu Hội, thành viên chúng tôi đều có tín ngưỡng thành kín,
đây là thứ anh vĩnh viễn không hiểu.
- Úc, vậy thì thật đáng tiếc.