Y Tiên Thiểu

Chương 810: Chương 810: Thẩm phán nữ não tàn.




May mắn trước đó nhanh chóng giải quyết Xuân Sơn Thủy Nguyệt nữ uy quỷ này, nếu không để nàng ném cái thiết cầu này ra, chỉ sợ Tùy Qua đã gặp nạn.

Huyền Huyết Chiến Thiên Đan cũng bỏ đi, tăng gấp ba chiến lực đúng là khủng bố, nhưng mà so sánh với thiết cầu này, nó chẳng khác gì dân chơi gặp thứ thiệt. Bởi vì thiết cầu này kỳ danh là "Viêm Hỏa Lôi ", là một loại đồ vật do cường giả ngoài Kết Đan Kỳ hao tổn tu vị làm pháp bảo bảo vệ tính mạng, nếu như kíp nổ nó, đồ vật trong vòng mười trượng sẽ hóa thành bột mịn, ngay cả hộ thể cương khí cũng ỏổ nát, trừ phi có được pháp bảo phòng ngự bảo vệ tính mạng. Nhưng mà loại "Lôi" này chỉ dùng được một lần, hơn nữa người luyện chế còn hao tổn tu vị bản thân, cho nên bình thường sẽ không luyện chế rất nhiều.

Không nghĩ tới Xuân Sơn Thủy Nguyệt lại có "Đại sát khí" khủng bố này, khó trách ngay cả người Long Đằng cũng phải kiêng kị nàng ta. Đáng tiếc ah đáng tiếc, nữ nhân này quá xấu số, chết mà không hiểu gì trong tay của Tùy Qua.

Kỳ thật tiêu diệt Xuân Sơn Thủy Nguyệt mặc dù có thành phần vận khí, nhưng kỳ thật cũng là tất nhiên. Thứ nhất Tùy Qua đã phát hiện ra Vu Ẩn Địa Lang và Thủy Nguyệt ẩn trong khói có ý đồ liên thủ, cho nên đã nắm chiến lược trước, buồn cười Vu Ẩn Địa Lang cùng Xuân Sơn Thủy Nguyệt ẩn trong khói còn mờ mịt không biết; thứ hai, Tùy Qua lợi dụng tâm tính tự đại của đối phương, yếu thế bày ra bẩy rập, chịu chút tổn thương, bày tư thế nỏ mạnh hết đà, quả nhiên dẫn xuất Xuân Sơn Thủy Nguyệt; thứ ba pháp bảo của Tùy Qua quá nhiều, thủ đoạn cũng nhiều. Tùy Qua dùng chấn linh cuốc ngăn cản Vu Ẩn Địa Lang, sau đó lại dùng chấn linh cuốc đùa nghịch, mặc cho ai cũng tin rằng chấn linh cuốc là bổn mạng pháp bảo của Tùy Qua. Thời điểm Tùy Qua lấy chấn linh cuốc đi, Vu Ẩn Địa Lang cùng Xuân Sơn Thủy Nguyệt đều cho rằng bổn mạng pháp bảo của Tùy Qua bị thương, nhưng mà cũng không biết, bổn mạng pháp bảo của Tùy Qua là Hồng Mông thạch, đẳng cấp còn cao hơn chấn linh cuốc nhiều! Cũng cao hơn phi kiếm của Xuân Sơn Thủy Nguyệt quá nhiều, hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Thử hỏi chiến lược không bằng đối thủ, pháp bảo cũng không bằng đối thủ, âm mưu càng không bằng đối thủ, làm sao có thể thắng?

Sau khi ném đồ dư thừa trong không gian thủ trạc của Xuân Sơn Thủy Nguyệt, Tùy Qua lúc này mới nghĩ tới hồn phách của Xuân Sơn Thủy Nguyệt có lẽ đã bị hút vào giữa Hồng Mông thạch. Vì vậy tâm niệm khẽ động, quả nhiên một đoàn tử khí thổi qua, bên trong mơ hồ có một bóng người, đương nhiên đó là bóng dáng của Xuân Sơn Thủy Nguyệt.

- Hồng Mông thạch thật sự thuận tiện, ngay cả hồn phách cũng thu.

Tùy Qua nghĩ thầm, hiện tại hắn còn không rõ Hồng Mông thạch rốt cuộc là pháp bảo đẳng cấp nào. Nếu như là bảo khí thì hiển nhiên không có khả năng, bởi vì nó còn lợi hại hơn bảo khí quá nhiều. Nếu như là linh khí, nhưng mà Hồng Mông thạch lại không có khí linh, cho nên Tùy Qua cảm thấy buồn bực.

Hơn nữa hồng mông tử khí trong Hồng Mông thạch cho dù là tâm ma hay hồn phách nhân loại cũng có thể trói buộc, thật sự có chút cường đại, khó trách dùng năng lực của Khổng Bạch Huyên vẫn thèm thuồng Hồng Mông thạch.

Phi!

Hồn phách của Xuân Sơn Thủy Nguyệt nhìn Tùy Qua phi một tiếng, nữ nhân này cũng quá mức, rõ ràng còn dám ngang ngược kiêu ngạo.

Ba! Ba! Ba! Ba! Ba!

May mắn hồn mông tử khí có thể trói buộc hồn phách, cũng có thể hành hạ hồn phách, dùng làm roi quất vào bóng dáng của Xuân Sơn Thủy Nguyệt, nàng rốt cục cũng trung thực hơn.

- Mày là súc... Mày muốn làm gì vậy?

Xuân Sơn Thủy Nguyệt giọng căm hận nói.

- Yên tâm đi, cô bây giờ cũng chỉ là một đoàn hồn phách, thân thể đã thành phân của con giun, cho dù là còn thân thể, ta cũng không có hứng thú với cái xác thối tha của cô đâu.

Tùy Qua nhàn nhạt nói:

- Đối với nữ nhân não tàn như cô, tôi không có nửa điểm hứng thú.

- Vậy mày còn định làm cái gì?

Xuân Sơn Thủy Nguyệt hỏi.

- Làm cho cô hồn phi phách tán thôi.

Tùy Quy bình thản nói:

- Tuy hồn phách của ngươi vẫn còn, cũng sống không bao lâu. Nhưng mà tôi tình nguyện nhìn cô hồn phi phách tán. Bởi vì nữ nhân não tàn như cô là không xứng có cơ hội luân hồi chuyển thế.

- Tiểu súc sanh! Đám người Hoa Hạ các ngươi là đồ tiện chúng.

Xuân Sơn Thủy Nguyệt dù sao cũng là người chết, cho nên cũng bất kể cái giá nào, kêu gào:

- Chồng tao sẽ báo thù cho tao! Đám dân đen Hoa Hạ các ngươi sẽ chết rất khó coi! Dân tộc của mày chỉ là heo chó, không xứng sống trên đời này...

Bị Xuân Sơn Thủy Nguyệt chửi bậy, Tùy Qua cũng không tức giận, bởi vì hắn xem như hiểu, Xuân Sơn Thủy Nguyệt này là đồ não tàn mà thôi, đối với kẻ như vậy cũng không cần nói nhiều.

- Nữ nhân não tàn, cho cô hưởng thụ ban thưởng cao nhất -- thiên kiếp thần lôi!

Tùy Qua lạnh lùng nói, ý niệm khẽ động, thiên kiếp thần lôi sâu trong không gian Hồng Mông thạch bay theo hồng mông tử khí tới.

Một đạo thiên kiếp thần lôi tuy bị hồng mông tử khí vây khốn, nhưng mà vẫn giống như một đầu cuồng long, giương nanh múa vuốt, mang theo uy thế khôn cùng và khí thế thẩm phán.

Nhìn thấy uy thế của thiên kiếp thần lôi, dường như linh hồn của Xuân Sơn Thủy Nguyệt đang run rẩy.

Nàng lúc này rốt cuộc biết Tùy Qua không phải đang uy hiếp nàng, cũng không phải đang bức hiếp nàng, mà là muốn nàng hồn phi phách tán.

- Đừng giết ta... Ta biết rõ bí mật của Vụ Ẩn Thiên Quân...

Ầm ầm!

Một đạo sấm sét đánh vào bóng dáng của Xuân Sơn Thủy Nguyệt.

Trong chốc lát, nàng hồn phách liền hoàn toàn biến mất, chỉ còn âm thanh của nàng quanh quẩn bên tai Tùy Qua.

- Nữ nhân não tàn! Ngươi biết bí mật gì còn không nói sớm được sao?

Tùy Qua phiền muộn nói, nhưng đối với bí mật của Xuân Sơn Thủy Nguyệt, Tùy Qua thực không có chút hứng thú, bởi vì hắn không muốn nhìn thấy nữ nhân này thêm lần nào nữa.

Sau một khắc tinh thần lực của Tùy Qua quay trở về thân thể,

Rất nhanh cũng đã đến giữa trưa.

Tùy Qua nhìn thời gian, sau đó lại điện thoại cho Đường Vũ Khê, hẹn nàng cùng ăn cơm trưa.

Qua mười phút sau, Tùy Qua xuất hiện trong văn phòng của Đường Vũ Khê, trong tay cầm pizza và nước chanh nóng.

- Không thể nào, đây chính là ‘ cơm trưa mang theo tấm lòng yêu mến ’ của anh sao?

Đường Vũ Khê nhìn qua thức ăn trong tay của Tùy Qua thì cười nói:

- Em nói có phải anh quá keo kiệt không? Anh nói cơm trưa mang theo tấm lòng yêu thương của anh còn không bằng cơm trưa trong công ty chúng ta đấy.

- Được a, đồ ăn công ty chúng ta chuẩn bị cho nhân viên là ba món ăn và một chén canh, hương vị thật không ra hồn, về sau cải tiến một chút đi, miễn cho nhân viên nói ‘ tổng giám đốc xinh đẹp của chúng ta quá keo kiệt ’ .

- Được a, cải tiến như thế nào?

- Cho bọn họ mỗi người một quả trứng gà là được.

Tùy Qua cười nói:

- Có dinh dưỡng, lại thắng được danh tiếng.

- Anh thật tổn hại.

Đường Vũ Khê cười tiếp nhận pizza cùng nước chanh, sau đó nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.