Dựa theo suy đoán của Tùy
Qua, vết thương trên người Sơn Hùng muốn khỏi hẳn, ít nhất phải cần thời gian mười ngày nửa tháng. Nhưng bây giờ xem ra, nhiều nhất là ba ngày
nữa, Sơn Hùng sẽ khỏi hẳn.
- Toàn dựa vào thuốc dán của ngài.
Sơn Hùng nói với Tùy Qua. Đây là lần đầu tiên hắn gọi một người là "ngài", ngoài bố mẹ hắn.
- Thuốc dán của tôi?
Tùy Qua có chút ngạc nhiên, mình đưa thuốc dán cho Sơn Hùng lúc nào chứ?
- Tùy tiên sinh, nếu như ngài không bận, chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện được không.
"Mắt kiếng" đứng bên cạnh thành khẩn nói:
- Yên tâm, chúng tôi không có ác ý. Lúc trước mạo phạm, kính xin ngài tha thứ.
Chuyện này thật sự kỳ quái.
Làm sao trong một đêm, Sơn Hùng và thủ hạ vốn cuồng ngạo tàn nhẫn, lại trở nên thành thật, phục tùng như thế.
- Chẳng lẽ, khí phách bá vương mà mình phát ra hôm qua đã hoàn toàn hù dọa bọn hắn?
Tùy Qua tự sướng nói.
Do dự một lát, Tùy Qua gật đầu nói:
- Phía trước có một quán trà, khung cảnh cũng không tệ lắm.
Tùy Qua đích thân chọn địa điểm, cũng không lo lắng đám người Sơn Hùng sẽ mai phục trước ở đó.
Cẩn thận vốn không thừa, đạo lý này Tùy Qua rất hiểu.
"Mắt kiếng" nhanh chóng chọn một căn phòng riêng trong quán trà.
Rất nhanh, tiểu muội pha trà đã đưa đến một bình trà thơm phức.
"Mắt kiếng" đưa mắt ra hiệu, kêu tiểu muội pha trà rời đi.
Sơn Hùng đứng dậy, tiến lên một bước, dùng tay trái không có bao băng
gạc rót một chén trà, sau đó hai tay nâng lên, khom người đưa về phía
Tùy Qua, nói:
- Tùy huynh đệ, ngày hôm qua Sơn Hùng tôi đúng là mắt mù, mạo phạm đến huynh đệ, có chỗ đắc tội, kính xin ngài tha thứ!
Tùy Qua không khỏi sửng sốt, nhưng không đưa tay nhận lấy chén trà Sơn Hùng đưa tới, ngược lại hỏi "mắt kiếng":
- Tôi có chút tò mò, tại sao anh lại gia nhập Cuồng Hùng bang?
"Mắt kiếng" dùng ngón tay đỡ mắt kính trên sống mũi, nói:
- Tôi thiếu Sơn Hùng đại ca một mạng.
- Ba năm trước, tôi và bạn gái cùng tốt nghiệp Đông Đại, cùng xin vào
làm một công ty Hàn Quốc, ước mơ mua nhà, kết hôn, sinh con.
- Ba tháng sau. Có một ngày, bạn gái tôi trở về rất trễ, vẻ mặt thất
thần, tôi truy hỏi đến cùng, mới biết cô ấy bị một tên quản lý Hàn Quốc
gọi đi tiếp khách, sau khi say rượu, bị hắn cưỡng hiếp.
- Tôi muốn báo cảnh sát, cô ấy nói không có chứng cớ thì vô dụng. Cho
nên, tôi hạ quyết tâm, tôi phải trả thù tên khốn khiếp đó, thiết lập ván cục dày vò hắn đến chết! Tôi và cô ấy thiết kế một cái bẫy vô cùng kín
kẽ, đủ khiến hắn thanh bại danh liệt, bị bắt vào tù.
- Nhưng tôi không ngờ, kẻ rơi vào cái bẫy đó không phải là hắn, mà là
tôi. Người đàn bà kia thật ra đã sớm cấu kết với tên khốn khiếp đó. Tôi
nhận thấy có chuyện gì đó không đúng, đã kịp đào tẩu trước khi cảnh sát
ập đến, nhưng trên đầu vẫn phải gánh tội danh tội phạm kinh tế.
- Con đàn bà kia biết tôi ngụ ở chỗ nào, cho nên ban đêm tìm hai sát thủ tới lấy mạng của tôi. Nếu như không phải Sơn Hùng đại ca xuất thủ, tôi
đã chết trong tay người đàn bà đó. Cho nên, cái mạng này của tôi, chính
là của Sơn Hùng đại ca.
"Mắt kiếng" dùng giọng nói bình thản, kể lại chuyện xưa, kể lại kinh
nghiệm "trượt chân" của hắn. Phảng phất như đang kể lại câu chuyện của
người khác, không liên quan đến hắn.
- Kết quả nữ nhân đó và tên kia như thế nào?
Tùy Qua hỏi:
- Nếu như anh đồng ý, hãy kể lại câu chuyện phía sau cho tôi.
- Người đàn bà đó, tôi đã đưa lên một chiếc thuyền buôn lậu, tới một
quốc gia nhỏ ở Châu Phi, còn không thiết lập quan hệ ngoại giao với
Trung Quốc.
Mắt kiếng nói:
- Về phần tên kia, hắn làm thịt nữ nhân của tôi, cho nên...tôi làm thịt lại hắn.
- Anh cưỡng bức hắn?
Cho dù Tùy Qua trấn định, cũng bị lời nói của "mắt kiếng" hù dọa.
- Đừng hiểu lầm, là tôi dùng đèn pin đâm hắn.
"Mắt kiếng" cười gian tà nói:
- Hắn không biết bị làm sảng khoái như vậy, kêu la đến sùi bọt mép.
Sau khi biết chuyện ngày xưa của "mắt kiếng", Tùy Qua đưa ánh mắt chuyển dời đến Sơn Hùng.
Lúc này Sơn Hùng lại khom người, bưng trà, bên trong đôi mắt hoàn toàn không lộ ra vẻ bất mãn và sát khí.
Tùy Qua không khỏi có chút ngạc nhiên: một kẻ điên khùng như Sơn Hùng, làm sao có thể bỗng nhiên phục tùng ngoan ngoãn như vậy?
Không thể phủ nhận, cái cuốc hôm qua trong tay Tùy Qua đã đem đến nỗi
khiếp sợ khổng lồ cho đám người Sơn Hùng, nhưng Sơn Hùng là ai? Hắn xuất thân là hắc quyền thủ, kiêu ngạo bất tuân, thủ đoạn tàn nhẫn. Người như vậy, cho dù muốn thần phục, tuyệt đối cũng không dễ dàng như vậy. Cho
nên, Tùy Qua cố ý thử dò xét.
Tùy Qua cố ý không nhận chén trà Sơn Hùng đưa tới, mà hỏi thăm chuyện
xưa của "mắt kiếng", chính là vì muốn xem phản ứng của Sơn Hùng.
Nhưng Sơn Hùng bị Tùy Qua ghẻ lạnh, lại không lộ ra nửa điểm bất mãn,
chỉ có thể nói rõ một vấn đề: hoặc là lòng dạ Sơn Hùng quá sâu, hoặc là
hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Con người như Sơn Hùng, hiển nhiên không thể nào là người lòng dạ sâu
sắc, như vậy chỉ có thể là hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Chẳng qua Tùy Qua không rõ, mình đã làm gì khiến hắn phải tâm phục khẩu phục như vậy?
Tùy Qua đưa tay nhận lấy chén trà Sơn Hùng đưa tới, uống một hơi cạn sạch, sau đó nói:
- Hùng ca, anh cũng đã cúi đầu, chuyện lúc trước xem như xóa bỏ. Nhưng,
tôi có chút tò mò, với tính cách và thủ đoạn của anh, tại sao có thể dễ
dàng cúi đầu trước tôi như vậy?
Trong mắt Sơn Hùng hiện lên vẻ thẹn thùng, thành khẩn nói:
- Mặc dù Sơn Hùng tôi làm không ít chuyện xấu, nhưng ở nhà trọng chữ hiếu, ra ngoài trọng chữ nghĩa.
- Có thể biết hiếu thuận đạo nghĩa, coi như là một người đàn ông chân chính.
Tùy Qua nói, vẻ mặt nghiêm nghị.
Theo Tùy Qua thấy, chỉ cần có thể làm được một chút trong trung hiếu lễ nghĩa, ít nhất có thể coi là người.
- Nam nhân là phải biết nghĩa khí. Cho nên, ngày hôm qua Sơn Hùng ra tay với ngài, thật sự là khốn kiếp!
Sơn Hùng nói.
- Hùng ca, tôi tự hỏi không biết mình có ân tình gì với anh?
Tùy Qua nói, vô công bất thụ lộc.
- Tùy huynh đệ, còn nhớ hôm qua ở trạm xe bus ngài đã cứu một vị lão thái thái không?
Sơn Hùng hỏi.
- Vị Quách lão thái thái đó có quan hệ với anh?
Tùy Qua mơ hồ đoán được gì đó.
- Bà ấy là mẹ tôi.
Sơn Hùng ngại ngùng nói:
- Tùy huynh đệ, ngài là ân nhân của mẹ tôi, cũng chính là ân nhân của
tôi. Tôi còn dẫn người đối phó với ngài, tôi đúng là vô liêm sỉ! Huống
chi, mặc dù hôm qua Tùy huynh đệ thắng tôi, nhưng không ra tay độc ác
với chúng tôi, xem như trong lòng còn có nhân nghĩa, hạ thủ lưu tình.
Cho nên, nếu Tùy huynh đệ ngài không chê, từ nay về sau, Sơn Hùng này sẽ đi theo ngài, nghe ngài sai khiến!
- Đợi một chút...
Tùy Qua vội vàng đứng lên nói:
- Nguyên nhân tôi cuối cùng đã hiểu. Nhưng Hùng ca chớ để ý, tôi nói thật, tôi không có ý định lăn lộn bên ngoài.
Đúng là, Tùy Qua căn bản chưa từng nghĩ sẽ lăn lộn gì đó.
Có Thần Nông tiên thảo bí quyết trong tay, ăn ngon mặc đẹp, mặc kệ chuyện đời là chuyện sớm hay muộn, cần gì phải lăn lộn gì đó.