- Mẹ nó! Thánh Tổ này thật sự là gian trá! Quả thật là hố cha!
Suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, Tùy Qua không nhịn được cảm thán một tiếng.
Giao dịch hiến tế, thoạt nhìn tựa hồ thật công bình, nhưng tự mình thể nghiệm qua mới biết được bên trong có thật nhiều bịp bợm cùng cạm bẫy.
- Quả nhiên là hố cha! Bụng đen!
Càng nghĩ ngợi vấn đề bên trong, Tùy Qua càng cảm thấy Thánh Tổ thật sự là bí hiểm. Vốn đã động tay chân trong mảnh nhỏ pháp tắc, lưu lại chuẩn bị về sau. Sau đó lại lưu cạm bẫy trong giao dịch hiến tế, dụ người hiến tế lấy một bộ phận tinh thần lực của mình đi hiến tế, một khi bị Thánh Tổ lấy được, đối với người hiến tế hiển nhiên sẽ tai hại.
Lúc này có tiếng vang truyền tới.
Tinh thần lực của Tùy Qua đi qua, nhất thời phát hiện mảnh nhỏ pháp tắc âm dương cảnh đã bị tẩy rửa sạch sẽ.
Thần niệm vừa động, mảnh nhỏ pháp tắc đã đi tới trước mặt Tùy Qua.
Xác nhận không còn vấn đề, Tùy Qua sát nhập vào trong tinh thần thế giới của chính mình.
Tinh thần lực quay về trong thân thể.
Hắn đang dự tính dùng Địa Nguyên Đan trùng kích âm dương cảnh.
Lúc này Ảnh Phong đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tùy Qua:
- Chủ nhân, người của phường hội bắt đầu có dị động?
- Có dị động sao?
Tùy Qua thoáng kinh ngạc:
- Đám gia hỏa kia chẳng lẽ còn không sợ chết?
- Bọn hắn sợ chết mới có dị động.
Ảnh Phong nói:
- Ta nghe được một người tu hành trúc cơ kỳ nói, hình như họ bị một người tên Ngu Kế Đô uy hiếp nên phải tiến mà không thể lui.
- Ngu Kế Đô? Nguyên lai là hắn!
Tùy Qua không khỏi nhíu mày, hắn từng nghe Tang Thiên nhắc tới người này, là người phát ngôn cho các nguyên lão phường hội ở trong thế tục, tu vi hẳn là ở âm dương cảnh đỉnh phong, chỉ sợ còn lợi hại hơn Huyền Cốt lão ma một bậc.
Lúc này những thủ đoạn của phường hội xuất ra, vô luận là đại quân chinh phạt thủ tiêu Tùy Qua hay Tùy Qua thủ tiêu bọn hắn, đối với nguyên lão phường hội mà nói không có tổn thất gì lớn, ngược lại còn đạt được mục đích: biết rõ nội tình của Tùy Qua. Chuẩn xác mà nói bọn hắn muốn biết chỗ dựa vững chắc của hắn là như thế nào.
- Ngu Kế Đô, ngươi muốn biết chỗ dựa sau lưng ta, ta không cho ngươi như nguyện!
Tùy Qua cười lạnh nói.
Lúc này Tùy Qua đi ra mật thất, tính toán lập tức trùng kích âm dương cảnh.
Hai đạo nhân ảnh nhanh chóng ngự kiếm mà đến.
Là Tống Văn Hiên cùng Hàn Côn.
Tuy rằng hình tượng hai người biến hóa, nhưng vẻ mặt thật ác liệt, Tống Văn Hiên nói:
- Tùy tiên sinh, phường hội đã có hành động, Tống gia đã tới thời điểm sinh tử tồn vong, xin Tùy tiên sinh chỉ thị nên ứng phó như thế nào?
Tùy Qua có vẻ dị thường trấn định, nói:
- Nếu cương khí cảnh đã không trấn nhiếp nổi bọn hắn, vậy ta sẽ đề thăng một tầng cảnh giới, làm cho bọn hắn nghĩ kỹ!
Hai người Hàn Côn đồng thời ngạc nhiên, đều bị chấn kinh.
Lại đề thăng một cảnh giới?
Chỉ cách một ngày, lại muốn tiến vào cảnh giới kế tiếp?
Đây là thiên tài hay là yêu nghiệt?
Hoàng hôn nhuộm đỏ cuối chân trời, nhìn qua như nhuộm đầy máu tươi.
Khắp bốn phía Minh Kiếm sơn, một mảnh khí thế túc sát tiêu điều.
Nhưng phàm là người tu hành ngoài cảnh giới tiên thiên kỳ đều cảm nhận được linh khí ba động khắp bốn phía vô cùng dị thường.
Thiên địa linh khí dao động khác thường, tất nhiên có chuyện trọng đại phát sinh.
Hơn nữa cỗ khí thế túc sát tiêu điều, làm người ta cảm giác được một cuộc đại chiến tựa hồ sắp diễn ra.
Người định không bằng trời định.
Cũng không phải kế hoãn binh của Tùy Qua không dùng được, mà cũng không phải “diễn tập quân sự” không có lực uy hiếp.
Mà là “binh tôm tướng cua” của phường hội gặp tình cảnh cũng không lạc quan, cùng lúc chứng kiến người của Tùy Qua thực lực không kém, bọn hắn không muốn đi liều mạng, một mặt khác lại bị Ngu Kế Đô ở sau lưng “giám thị”, bức bách bọn hắn phải xông lên.
Tiến lui khó khăn, cục diện đích xác không thoải mái.
Mà khi Ngu Kế Đô phát hiện nguyên bản “đại chiến thảo phạt” nên diễn ra ngày hôm qua luôn kéo dài cho tới hôm nay, hắn cảm thấy phi thường phẫn nộ, vì thế cho người truyền mệnh lệnh cho “binh tôm tướng cua”: ai dám không chinh phạt Tống gia, Ngu Kế Đô đích thân động thủ “chinh phạt” ai!
Biểu hiện của Ngu Kế Đô phi thường cường thế, so với bất kỳ thời điểm nào cũng ngang ngược, bởi vì lúc này hắn kim đan đại thành, thực lực bạo tăng, hơn nữa trong tay còn có linh khí Hắc Ngục Vương Đỉnh, lực lượng tăng nhiều, khí thế mười phần, vương bá khí dĩ nhiên bộc phát ra.
Bất kể như thế nào dưới mệnh lệnh của Ngu Kế Đô, những tu hành thế gia đáng thương tự nhiên không có can đảm chống lệnh, vì vậy chín người tu hành cương khí cảnh sau khi thương nghị, rốt cục quyết định hướng Minh Kiếm sơn chậm rãi xuất phát.
Đúng vậy, chậm rãi xuất phát.
Bởi vì không người nào nguyện ý là người đầu tiên xông lên trước, nhất là khi biết trong Minh Kiếm sơn không thiếu người tu hành cương khí cảnh.
Súng bắn chim đầu đàn.
Người tu hành xung phong, trừ phi có được lực lượng ưu thế tuyệt đối, nếu không mà nói xông lên trước giả vờ giả vịt, tuyệt đối sẽ tử vong rất lớn.
Cho nên mặc dù có hơn bốn mươi người ngự kiếm phi hành đi tới Minh Kiếm sơn, nhưng tốc độ phi hành so với tốc độ đi bộ của cao thủ tiên thiên kỳ bên dưới cũng không nhanh hơn bao nhiêu.
Mà tiên thiên kỳ bên dưới đi đường cũng không nhanh hơn người bình thường bao nhiêu.
Tạo thành cục diện như vậy, nhắc tới cũng thật sự buồn cười.
Nhưng vô luận chậm chạp thế nào, khoảng cách nơi này đến Minh Kiếm sơn cũng chỉ trăm cây số, người tu hành có ánh mắt tốt cơ hồ đã thấy rõ hình dáng của Minh Kiếm sơn.
- Ai, trời chiều như máu, không biết hôm nay có bao nhiêu người sẽ rơi xuống!
Lúc này một người ngự kiếm phi hành trong “đại quân chinh phạt” nhìn lên hoàng hôn buông xuống, phát ra một tiếng than thở.
- Lời của Tô đạo hữu thật đúng ah.
Một người khác tiếp lời nói:
- Không thể tưởng được chúng ta tu hành trăm năm, kết quả còn không tự tại bằng một người phàm, bị người dùng làm thương khiến, thật sự là không cam lòng ah.
Người nói chuyện là Tạ Long Cung, hắn đã nghẹn một bụng cơn tức, nếu không phải kiêng kỵ Ngu Kế Đô mạnh mẽ, chỉ sợ hắn là người đầu tiên thoát ly đại quân chinh phạt.
- Tạ đạo hữu, việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích.
Lâm Lật nói:
- Hiện giờ chúng ta đã trở thành thịt trên thớt, mặc người chém giết. Nếu không nghe Ngu…công tử, chỉ sợ gặp họa diệt tộc! Ai, lúc trước ngươi cùng Tô đạo hữu nói rất đúng, chúng ta thật sự hoàn toàn bị người xem thành quân cờ.
- Ngươi rốt cục đã hiểu được rồi.
Tạ Long Cung căm hận nói:
- Người này lòng muông dạ thú! Không nghĩ tới mấy năm nay chúng ta nộp phụng dưỡng cho phường hội, thu thập tin tức, lại rơi vào kết cục như vậy, thật làm người thất vọng đau khổ!
- Vài vị đạo hữu, việc đã đến nước này, không cần nói thêm đi! Miễn cho những lời này rơi vào trong tai người có tâm!
Phương Giám lên tiếng:
- Xem tình hình hiện nay, sẽ có một cuộc chiến ác liệt. Tới Minh Kiếm sơn, các vị đạo hữu toàn lực ra tay, chiếu ứng lẫn nhau! Những chuyện còn lại phải xem cửa ải này có qua được không!