Y Tiên Thiểu

Chương 929: Chương 929: Tinh thần Long Đằng.




Cảnh sát giao thông bên ngoài thấy Tùy Qua nói chuyện điện thoại xong, sau đó không thuận theo nói:

- Như thế nào, gọi điện thoại tìm quan hệ sao? Tôi nói cho anh biết là vô dụng! Quan nhị đại tôi đã thấy nhiều, tôi cũng xử phạt các người, anh tìm quan hệ cũng vô dụng, cùng lắm tôi không lên chức, cả đời của tôi sống trên đường cái! Tiểu thư, cô lấy bằng lái xe ra đi.

- Ai, thật sự là bực bội.

Trầm Quân Lăng không nhịn được nói:

- Thật vất vả đụng phải gia hỏa kiên trì nguyên tắc, kết quả lại là một ngu xuẩn!

- Đúng vậy a. Tôi thật sự muốn được xe chấn, cho dù bị xử phạt tôi cũng nhận, đáng tiếc ah...

Tùy Qua nhìn Trầm Quân Lăng cười nói:

- Không cần để ý, anh mang em đi.

Tùy Qua vừa nói xong, lại thu Trầm Quân Lăng vào trong Hồng Mông thạch.

Cảnh sát giao thông trợn mắt há hốc mồm, cứ như vậy "Vèo" một tiếng, một người sống trước mặt cũng biến mấts!

Khi nghe thấy "Vèo" một tiếng, đột nhiên Tùy Qua cũng không thấy.

Chỉ còn lại chiếc xe sang trọng đổ lại bên đường.

Cảnh sát giao thông xoa xoa con mắt của mình, không biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì.

Kết quả vừa dụi mắt, hắn lại nghe vèo một tiếng, chiếc xe cũng biến mất.

- Gặp quỷ rồi! Thật sự là gặp quỷ rồi...

Cảnh sát giao thông thì thào nói ra, vẻ mặt vẻ kinh hãi, nhanh chóng lấy ra một cây nhang ra đốt, sau đó khấn vái liên tục.

Tùy Qua đưa Trầm Quân Lăng và xe của nàng tới cửa công ty, sau đó phiêu nhiên mà đi.

Tang Thiên điện thoại làm tâm thần Tùy Qua có chút không yên.

Long Đằng, đây được xưng là lợi khí quốc gia, rõ ràng trong Hoa Hạ lại gặp chuyện không may!

Hơn nữa gặp chuyện không may còn là tổ trưởng tổ sáu Trần Mã Khả, hôm nay Trần Mã Khả tu vị đã tới Âm Dương cảnh, tại giới tu hành tuy chưa tính là cao thủ chân chính, nhưng mà cứ như vậy vô thanh vô tức "Bốc hơi" , chuyện như thế không đơn giản.

Từ ngữ khí của Tang Thiên, Tùy Qua cảm giác được dường như Tang Thiên cũng hiểu được việc này có chút nghiêm trọng. Tang Thiên phẫn nộ, đây là đại biểu hắn đã không khống chế được. Dù sao, Trần Mã Khả là tổ trưởng tổ sáu Long Đằng, bình thường cũng là người có máu mặt, kinh nghiệm đấu đá vô cùng phong phú, vô duyên vô cớ, vô thanh vô tức biến mất, đây mới là chỗ đáng sợ.

Nhưng mà Tùy Qua dù sao cũng là khách khanh của Long Đằng, hơn nữa đối với tình huống của Long Đằng không phải rất hiểu, bởi vậy không sốt ruột cũng không cách nào nhúng tay vào.

Ngẫm lại, Tùy Qua đi Mính Kiếm Sơn, tìm được Đặng Hạc.

Tùy Qua đi tìm Đặng Hạc, thằng này đang ở trên núi tu hành, chân trần luyện quyền, hơn nữa luyện rất nhập tâm.

Tùy Qua thầm than:

- Không hổ là người Long Đằng, những người này là thiên tài lựa chọn từ trong mấy triệu người thế tục, nhưng những người này đến Long Đằng thì không có biến thành công tử ca của các thế gia tu hành, chỉ biết là cuồng vọng 'trang Bức', mà không ngừng ma luyện bản thân trong nhiệm vụ hiểm ác, tùy thời tăng tu vị của mình lên. Hơn nữa, một khi có kỳ ngộ, tốc độ phát triển của những người này rất kinh người.

Đặng Hạc, đây là ví dụ tốt nhất.

Tuy trong mắt Tùy Qua xem ra, Đặng Hạc chỉ là người đầu óc ngu si, là chiến sĩ tiêu chuẩn trong Long Đằng. Nhưng mà Đặng Hạc không tới ba mươi đã bước vào Tiên Thiên kỳ, phóng ở giới võ thuật thế tục đã là nhân vật không tầm thường. Nhưng mà người như vậy ở trong Long Đằng chỉ là nhân vật chiến đấu không có địa vị gì, yên lặng tu hành. Sau đó Đặng Hạc bị tu sĩ uy quỷ chặt đứt tứ chi, đối với hắn mà nói đây là đả kích trí mạng, nhưng mà Đặng Hạc bị Tùy Qua chữa tốt, không chỉ không có bóng ma thất bại, hơn nữa còn nhanh chóng luyện công phu trở về.

Phá rồi lại lập, đối với người tu hành mà nói là một lẽ thường. Nhưng mà có thể làm được phá rồi lại lập, thoát ra khỏi thất bại thật nhanh lại có thể có bao nhiêu? Mà Đặng Hạc nhanh chóng làm được điểm này, dường như đả kích thất bại với những người như hắn mà nói căn bản là không coi vào đâu.

Cho nên trên người Đặng Hạc, Tùy Qua nhìn thấy tinh thần và ý chí của Long Đằng: không lay động được, không khuất phục, không buông bỏ. Loại tinh thần cùng ý chí này mới là chỗ cường đại của Long Đằng, đây cũng là nguyên nhân vượt qua nhiều thế gia tu hành.

Tùy Qua bỗng nhiên ý thức được vấn đề: kỳ thật, Long Đằng có thể trở nên càng cường đại hơn, người của Long Đằng chẳng khác gì con cá không ngừng rèn luyện để chờ vượt long môn, chỉ cần có một cơ hội thích hợp thì bọn họ có thể vượt qua long môn, hóa cá thành rồng, trở thành tồn tại tiếu ngạo cửu thiên!

Giới tu hành cho tới bây giờ cũng không thiếu thiên tài, cho dù giới thế tục cũng không thiếu.

Nhưng mà những thiên tài của Long Đằng lại có tinh thần cùng ý chí bất khuất.

Tinh thần Long Đằng chính là không ngừng rèn luyện như thế này.

- Đặng Hạc, anh luyện bộ quyền này là Thiếu Lâm tự ‘ hạc hình quyền ’ a?

Tùy Qua đột nhiên mở miệng nói ra:

- Hình thần có đủ, bộ quyền này anh đánh rất khá. Nhưng mà anh đã là người tu hành Trúc Cơ Kỳ, chỉ cần là luyện tập quyền pháp thì có bao nhiêu tác dụng chứ?

Bởi vì cảnh giới chênh lệch, Đặng Hạc thời điểm này mới lưu ý tới sự tồn tại của Tùy Qua, thu quyền quay người nói ra:

- Tùy tiên sinh, bởi vì tôi là chiến sĩ, cho nên ý định đi theo lộ tuyến của chiến sĩ -- cận thân bác đấu! Tôi biết rõ, đến cảnh giới bây giờ cách không phát ra tiên thiên kiếm khí rất sắc bén, dường như không cần phải cận thân bác đấu, hơn nữa cận thân bác đấu cũng rất hung hiểm. Nhưng mà tôi cảm thấy chiến đấu hung hiểm mới kích thích, hơn nữa pháp bảo của tôi chính là ‘ tứ chi ’, đây không phải càng phù hợp với điều kiện cận thân chiến đấu sao. Hơn nữa bởi vì rất sợ chết mà bỏ qua phong cách cận thân bác đấu là không nên, tôi cảm thấy không có lợi.

Tùy Qua hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Đặng Hạc lại nói ra đạo lý như thế.

Xác thực, giới tu hành rất nhiều tu sĩ, cảnh giới càng cao thì càng quan tâm tính mạng của mình, cho nên đơn giản sẽ không cận thân bác đấu, bởi vì bọn họ không muốn dùng thân mạo hiểm. Miễn cho nhất thời thất thủ, thân tử đạo tiêu.

Mà người của Long Đằng lại trùng hợp trái lại, dường như cảnh giới tăng lên, lá gan cũng càng lớn, chiến ý cũng càng đậm đặc.

Mặt khác Đặng Hạc nói không sai, hắn từng là chiến sĩ, cho nên sẽ không bởi vì cảnh giới tăng lên mà biến thành "Pháp sư" viễn trình công kích, như vậy hắn sẽ mất đi phong cách của mình. Cận thân tác chiến tuy hung hiểm rất lớn, nhưng cũng mang tới hung hiểm lớn cho đối thủ. Đặng Hạc nói những lời này, nhìn như chất phác, cũng rất có đạo lý, làm cho Tùy Qua sinh ra một ít cảm xúc.

- Đặng Hạc, anh nói rất có đạo lý.

Tùy Qua cười nói:

- Để cho tôi sinh ra cảm xúc.

- Có đạo lý cái rắm, Tùy tiên sinh anh đừng cất nhắc tôi.

Đặng Hạc nói ra:

- Huống hồ, nếu như không phải Tùy tiên sinh trợ giúp, cảnh giới của tôi sao tăng nhanh như thế chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.