Y Tiên Thiểu

Chương 421: Chương 421: Trên đường đi gặp cạm bẫy. (2)




Đương nhiên Tùy Qua cũng không cho rằng những bảo tiêu kia chỉ có tu vi luyện khí. Ít nhất nhất định là có cao thủ tiên thiên kỳ, hơn nữa số lượng không ít.

Hiện tại Tùy Qua thật không hiểu Đường Vân vì sao phải khẩn trương như thế.

Đường Vân nghe câu hỏi của Tùy Qua, cười khổ nói:

- Chính bởi vì là Đế Kinh cho nên hiện tại vô cùng nguy hiểm. Cậu hẳn có nghe nói qua một câu, chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nhưng những lời này cũng áp dụng ngược lại. Vốn đối với tôi mà nói Đế Kinh là chỗ an toàn nhất, nhưng hiện giờ ông nội bệnh nặng, đã biến thành chỗ nguy hiểm nhất.

- Chẳng lẽ thật sự có người dám bất lợi đối với anh?

Tùy Qua cau mày nói.

- Cậu nghĩ thế nào?

Đường Vân đáp:

- Chẳng lẽ cậu cho rằng tranh đấu phe phái cũng chỉ là kéo bè kết phái, mắng nhau vài câu? Cái gọi là tranh giành cấu xé lẫn nhau, minh tranh không cần nói, nhắc tới ám đấu tuyệt đối là tàn khốc. Cậu đừng tưởng rằng những thái tử gia Đế Kinh thoạt nhìn đều phong quang vô hạn, nhưng người ngoài nhìn vào thật sự phong quang vô hạn chỉ là số ít mà thôi. Cậu ngẫm lại xem, dựng nước mấy chục năm, giang sơn luôn đổi người, lớn lớn nhỏ nhỏ nhiều không kể xiết, nhưng chân chính phong cảnh có bao nhiêu?

Nghe Đường Vân nói như thế, Tùy Qua vừa suy nghĩ thật đúng là như vậy.

Mà lần này Đường Thế Uyên bệnh nặng, Đường gia tựa hồ lâm vào nguy cơ. Như vậy ở ngay lúc này phe phái đối địch với Đường gia tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, thậm chí là làm việc mạo hiểm.

- Tùy Qua, cậu cảm thấy nếu ông nội biết tin tức tôi bị trọng thương hoặc tử vong lúc này, có thể tạo thành kích thích đối với ông hay không?

Đường Vân nói một câu, câu nói này làm Tùy Qua hoàn toàn hiểu được tình cảnh hiện tại.

- Như vậy Vũ Khê thì sao?

Tùy Qua vội vàng hỏi:

- Nàng không gặp nguy hiểm đi?

- Yên tâm, nàng đã về tới Đường gia.

Đường Vân nói:

- Ít nhất ở hiện tại còn chưa có người nào dám giương oai trước cửa Đường gia.

- Vậy nhanh chóng về Đường gia đi.

Tùy Qua nói:

- Tôi là một người không thích trêu chọc đến phiền toái.

Tùy Qua vừa dứt lời, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác nguy hiểm.

Tùy Qua nhìn quanh bốn phía, sau đó nhìn Đường Vân hỏi:

- Dù hiện tại là đêm khuya, còn là đêm tuyết lớn, nhưng nơi này là Đế Kinh, anh không cảm thấy con đường này quá ít xe đi lại sao?

Sao là quá ít, mà trên đường thật sự chỉ có hai chiếc xe của họ.

- Gặp quỷ!

Đường Vân mắng một câu.

Đúng lúc này xe của Đường Vân đột nhiên như “bay” lên, bị một cỗ lực lượng vô hình thúc đẩy lướt ngang không trung vài chục thước, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất, nơi này hình như là một xưởng ô tô bỏ hoang.

Đồng thời vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó lại yên tĩnh.

Đường Vân ý thức được mấy người lính hắn mang theo đã bị người giết chết.

Nhưng Đường Vân không thời gian đi quản họ, bởi vì khi xe của hắn rơi xuống đất, trước mắt hiện lên một mảnh cường quang, ánh sáng mãnh liệt đâm vào mắt khiến nhóm người Đường Vân không thể mở mắt ra.

- Rời khỏi xe!

Tùy Qua hét lớn một tiếng, một quyền oanh thẳng trần xe.

Lực lượng cường đại oanh kích, trần xe rắn chắc lập tức nứt toác.

Mọi người phi thân ra ngoài.

Tống Văn Hiên ngồi cạnh tài xế cũng đã rời đi, đồng thời còn cứu cả tài xế theo lệnh của Tùy Qua.

Bốn người vừa rời khỏi xe, chỉ nghe một tiếng nổ vang, một quả cầu sắt thật lớn hung hăng giáng xuống, đem quân xa tạp thành đống sắt vụn.

Lúc này Đường Vân mới nhìn thấy rõ phía trước có một chiếc xe công trình hạng nặng đang chặn ngang đường, hiển nhiên đã sớm chờ bọn họ.

- Con mẹ nó đừng giả thần giả quỷ, lăn ra đây cho lão tử!

Đường Vân rống lớn một tiếng.

Lúc này một người mặc áo đen đi ra, không chút âm thanh, như chân không chạm đất. Mà trên thực tế hai chân hắn giẫm hai mảnh thép, đi trên mặt đất không phát ra âm thanh.

Người này ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt tái nhợt như người chết.

Trong lòng Tùy Qua cảnh giác, với linh giác của hắn trước đó lại không cảm giác được người này tồn tại.

Hơn nữa Tống Văn Hiên cũng nhíu mày, với tu vi của hắn cũng không cảm giác được người kia.

Như thế xem ra thực lực người kia thật kinh người.

- Mẹ nó, giấu đầu lộ đuôi, rốt cục chịu ra rồi sao!

Đường Vân rút súng, thật anh hùng khí khái nói:

- Đến đây đi, lão tử đã sớm ngứa tay!

- Họ Đường, nơi này không chuyện của ngươi, ngươi đi đi!

Ngữ khí người áo đen băng sương, có chút khinh thường nói, ánh mắt dừng trên người Tùy Qua.

Thật hiển nhiên mục tiêu của người kia chính là hắn!

Đường Vân thoáng sững sờ.

Có đôi khi sung anh hùng là một việc thật thích thú, chẳng khác gì ra vẻ ta đây. Nhưng khi mình muốn làm anh hùng, lại phát hiện đối phương căn bản không thèm để ý mình, điều này thật phi thường khó chịu.

Hiện tại Đường Vân có cảm giác như thế.

Vốn tưởng rằng người áo đen kia là đối thủ của Đường gia tìm đến đối phó hắn, mà hắn cũng đã tính toán làm anh hùng tử chiến một trận, ai biết người kia không phải tới vì “thái tử gia”, mà là vì Tùy Qua.

Nhưng Tùy Qua do Đường Vân mời đến, hơn nữa còn là em rể tương lai của hắn, cho nên chuyện này phải quản tới, Đường Vân không thể bỏ đi. Vì vậy hắn cũng không buông súng trong tay, mà tiếp tục nói:

- Tôi không cần biết ông là người gì, Tùy Qua là tôi mời đến, ông muốn đối phó hắn, chính là đối lập với Đường gia.

Đường Vân cũng không phải người thích dây dưa, trên thực tế nếu lúc bình thường hắn đã sớm nổ súng. Nhưng cảm giác của hắn cũng như Tùy Qua, sự xuất hiện của người áo đen thật sự quỷ dị, hơn nữa làm cho Đường Vân theo bản năng cảm giác đây không phải là người dễ đối phó. Cho nên nếu có thể làm cho đối phương rút lui, Đường Vân tuyệt đối không muốn mạo hiểm một trận chiến.

Ai biết người áo đen không để ý tới Đường Vân, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tùy Qua, như thợ săn lão luyện theo dõi con mồi:

- Tùy Qua?

- Phải.

Tùy Qua thản nhiên nói. Hắn cũng không hỏi là ai phái người kia tới, bởi vì nếu đối phương muốn nói tự nhiên sẽ nói. Nếu đối phương không nói, có hỏi cũng vô dụng.

- Chết đi…

Người áo đen hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, xe ô tô bị đè bẹp trên mặt đất lập tức bay lên, sau đó nhanh như chớp hướng Tùy Qua đập tới.

Cách không dời vật?

Gặp quỷ!

Trong lòng Tùy Qua kinh hô một tiếng.

Đều không phải người áo đen kia quá cường đại, mà là bởi vì thủ đoạn của hắn quá mức quỷ dị.

Cách không dời vật, đây chính là chuyện chỉ có cao thủ tiên thiên kỳ mới làm được. Nhưng thật hiển nhiên, người áo đen trước mắt không phải cao thủ tiên thiên, thậm chí không giống như một võ giả hay người tu hành.

- Dị năng giả! Tùy Qua cẩn thận…

Đường Vân kinh hô.

Dù sao Đường gia có được thế lực cường đại trong quân đội, Đường Thế Uyên lại là nhân vật cấp nguyên lão. Cho nên là người của Đường gia, Đường Vân từng tiếp xúc một ít cơ mật mà quan quân bình thường không thể tiếp xúc đến.

Trong đó sự tồn tại của dị năng giả chính là một trong những cơ mật kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.