Một bộ hình ảnh này chính là do “Vệ tinh khí tượng” Long Đằng quay chụp xuống thiên địa dị tượng, rõ ràng rất rõ nét, cho nên Ngô Miện có thể chứng kiến Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ từ trên trời giáng xuống, trận thế kia thật sự gây rung động quá lớn cho hắn, thế cho nên hắn không ngừng lặp lại hình ảnh mười mấy lần quan sát, không bỏ qua một chi tiết, cho dù xem phim AV hắn còn chưa chăm chú qua như thế.
- Đáng tiếc ah! Không thể nhìn hiện trường!
Ngô Miện có chút tiếc nuối tự nhủ:
- Thiên địa dị tượng như vậy chỉ sợ cũng xem như kỳ quan ngàn năm, ngàn năm không gặp, bỏ lỡ thật sự là đáng tiếc. Nhưng nếu chỉ xem hình ảnh, hiệu quả nhất định kém rất nhiều…đáng chết! Chỉ lo rung động, chuyện này còn chưa hội báo với tổ trưởng đâu, hắn nhất định sẽ lột da mình! Đúng rồi, nói thông tin vệ tinh chậm chạp, kỹ thuật trục trặc…Mẹ nó, mình thật sự là thiên tài! Nói dối cũng lợi hại như vậy!
Rất nhanh Ngô Miện đem chuyện này hồi báo cho tổ trưởng tổ tám, hơn nữa rất nhanh đem tư liệu hình ảnh chuyển vào Long Đằng.
Cùng lúc đó bên trong đại sảnh một trang viện kiểu xưa u tĩnh điển cố nằm tại ngoại ô Đế Kinh.
Ngu Kế Đô đang tiến hành cuộc nói chuyện với một “đại nhân vật” của Đế Kinh, thương nghị đại sự.
Cuộc gặp này mặc dù là do nguyên lão phường hội sắp xếp, nhưng Ngu Kế Đô kỳ thật không có chút hứng thú đối với những người có quyền lực thế tục như vậy, hơn nữa còn khinh thường. Nguyên nhân rất đơn giản, ở trong mắt hắn vô luận những người này quyền lực bao nhiêu, cũng chỉ là con kiến, hắn không khả năng mang kính ý. Huống chi vị “người đương quyền” kia chỉ là một quân cờ mà nguyên lão phường hội dùng kiềm chế Long Đằng mà thôi.
Ngu Kế Đô nhìn lão nhân trước mắt, người này tuy đã lui tuyến hai, nhưng quyền lực cùng lực ảnh hưởng càng lúc càng lớn, cho nên quan uy của hắn ngày càng thịnh. Ngu Kế Đô cười lạnh, đối phương chỉ là một con kiến, lại dám bãi quan uy trước mặt hắn, nếu không phải xem lão nhân kia còn có chút tác dụng, Ngu Kế Đô chỉ dùng đầu ngón tay đủ giết chết hắn.
- Chu tiên sinh, các nguyên lão phường hội cấp đề nghị cho ông, suy nghĩ thế nào?
Ngu Kế Đô nhẫn nại tính khí hỏi.
- Tôi đối với dược vật bảo vệ sức khỏe của phường hội cung cấp xem như vừa lòng.
Chu Quốc Bằng thản nhiên nói, vẻ mặt bí hiểm, phong cách nói chuyện thật sự nhiễm đủ tinh túy quan trường.
Nhưng đối với Ngu Kế Đô mà nói, đối phương quả thật là muốn chết.
Lập tức, Ngu Kế Đô toát ra một tia chân khí, áp chế về hướng Chu Quốc Bằng, lại hỏi:
- Đề nghị kia, suy nghĩ thế nào?
Thân hình Chu Quốc Bằng run lên, quan uy không còn sót lại chút gì, chỉ phải nói:
- Chuyện thao tác Long Đằng ai cũng không làm được. Cho dù là quân chủ cao nhất cũng không thể hoàn toàn thao tác bộ đội Long Đằng!
Ngu Kế Đô hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ông không phải nói Chu gia các ông đã không chế một phần năm sản nghiệp Hoa Hạ sao?
- Người thanh niên, không nên vọng động!
Chu Quốc Bằng nói:
- Tôi xem anh cũng là người lịch duyệt phong phú, như thế nào còn chưa đủ hiểu biết về Long Đằng đâu. Bộ đội kia cũng không phải người bình thường, tín ngưỡng cùng tinh thần cũng không phải bình thường. Bọn hắn lợi hại hơn quân nhân, nhưng càng khó khống chế hơn quân nhân. Quân nhân kỷ luật nghiêm minh, cho họ đi chịu chết cũng sẽ không do dự. Nhưng Long Đằng, bọn hắn không sợ chết so với quân nhân bình thường, nhưng họ sẽ không dại dột đi chịu chết. Anh cho rằng chỉ một quyết định nhược trí, là có thể làm cho họ hoàn toàn bị tiêu diệt, đây là chuyện không thể nào.
- Tôi biết sự lợi hại của bọn hắn, cho nên mới cần sự hỗ trợ của ông.
Ngu Kế Đô nói:
- Nếu không mà nói, ông lại có giá trị lợi dụng gì với phường hội chúng tôi đây? Còn nữa, tôi lớn tuổi hơn ông, cho nên đừng xưng hô tôi là người thanh niên.
Chu Quốc Bằng thấy vẻ cường thế của Ngu Kế Đô, cũng hừ lạnh một tiếng:
- Anh đây là thái độ gì? Anh thật sự có thái độ đàm phán hợp tác sao? Hừ! Đừng tưởng rằng một chút đạo thuật võ công của anh có thể càn rỡ trước mặt tôi. Ở trong mắt của tôi, những người như các anh chỉ bất quá là tà ma ngoại đạo mà thôi, lại muốn khống chế cao quan như tôi, nắm giữ quốc gia xã tắc, thật là nằm mộng! Anh phải biết rằng, tôi dù không hợp tác với anh, vẫn còn lựa chọn khác. Mặt khác, nơi này dù sao vẫn là Đế Kinh, với thân phận của tôi, nếu anh dám bất lợi với tôi, người của Long Đằng tự nhiên sẽ ra tay đối phó phường hội. Hừ, khi đó các người có thể cùng người của Long Đằng phân chia cao thấp!
Ngu Kế Đô bỗng đứng lên, hắn không nghĩ tới lão đầu tử này lại cuồng vọng hung hăng càn quấy tới bậc này.
Nhất là lão đầu tử chỉ là một người phàm mà thôi. Ở trong mắt Ngu Kế Đô, thật giống như nhìn thấy một con kiến đang diễu võ giương oai trước mặt hắn.
Ngu Kế Đô rất muốn dùng một đầu ngón tay đến nghiền chết lão gia hỏa này, nhưng hắn không làm như vậy. Như ngày trước hắn vốn có thể giết Tùy Qua, nhưng hắn không làm, bởi vì nguyên lão phường hội từng có chỉ thị, hắn phải tuân theo. Tu hành giới không phải dựa vào thân tình, hữu tình hay chính nghĩa duy trì, mà dựa vào lực lượng cùng khuất phục.
- Chu Quốc Bằng!
Ngu Kế Đô đè nén phẫn nộ nói:
- Xem ra ông thật sự sống chán rồi sao? Ông nên biết, nếu không có phường hội ủng hộ ông, ông cũng đã sớm đi gặp diêm vương rồi.
Chu Quốc Bằng thản nhiên đáp:
- Đúng vậy, không có sự ủng hộ của các người, tôi đã sớm đi rồi. Nhưng điều tôi muốn, cũng không phải loại phương thức ngắc ngoải còn sống thế này.
- A?
Ngu Kế Đô ngồi xuống ghế:
- Ông còn muốn như thế nào?
- Tôi muốn một thân thể trẻ tuổi có sức sống. Hoặc là nói thân thể có pháp lực, nếu có thể trường sinh là tốt nhất!
Trong lòng Chu Quốc Bằng tràn ngập dục vọng lẫn dã tâm.
- Trường sinh? Ông?
Ngu Kế Đô lộ rõ vẻ khinh thường, căn bản không muốn che giấu. Hắn nhìn Chu Quốc Bằng, ánh mắt như đang nhìn một đầu trư nói nó muốn thành tiên.
- Có gì không thể?
Chu Quốc Bằng hừ một tiếng:
- Tôi tìm người xem qua tướng số, tính qua mạng, tôi trời sinh đại phú đại quý, mạng cách xa hoa, cho nên mới có thể vị cực nhân thần, nắm sinh tử phú quỷ hàng tỷ người trong tay. Tôi có thiên mệnh trong người, tổ tiên có phong thủy long mạch gia trì, vì sao không thể đắc đạo?
- Cái gì là phong thủy, là mạng cách tất cả đều là nhảm nhí!
Ngu Kế Đô lạnh lùng nói:
- Nếu thầy phong thủy ngưu bức như vậy, sao hắn không tự đem lão cha của mình táng vào trong long mạch, hắn đi làm hoàng đế? Chỉ có người phàm ngu xuẩn mới có thể tự nhận cái gì là thiên mệnh sở quy. Các người ngay cả thiên mệnh là gì cũng không biết, còn nói gì mà thiên mệnh sở quy? Huống chi long mạch không phải không có, nhưng ông cho rằng long mạch là gì? Ân?
Ngu Kế Đô hoàn toàn phẫn nộ, hắn thật không biết Chu Quốc Bằng vì sao có thể lên ngồi địa vị cao, chỉ bằng kiến thức cùng chỉ số thông minh kia sao? Lão già này tựa hồ cũng không có kiến thức cùng chỉ số thông minh gì đáng nói.