Y Tiên Thiểu

Chương 817: Chương 817: Trộm thiên cơ. (2)




Mà Tùy Qua bánh chưng đi, bánh chocola lại, tỏ vẻ ngày sau có đan dược phẩm chất tốt, cũng sẽ ưu tiên giao dịch với Hàn Viêm Minh, mà đây chính là kết quả Hàn Viêm Minh suy nghĩ, kể từ đó song phương cũng tăng thêm tình hữu nghị.

Hàn Viêm Minh sau khi rời khỏi, Tùy Qua tự nhiên cũng không cần mọi người hộ pháp, vì vậy cũng tiếp tục cho Ngưu Duyên Tranh cùng Hàn Côn đi thu thập linh thảo, pháp bảo, đồng thời dặn dò bọn họ gần đây phải cẩn thận, một khi phát hiện có bất cứ thì lập tức chạy trốn, an toàn là đệ nhất.

Khá tốt người tu hành Trúc Cơ Kỳ, cũng có thể ngự kiếm phi hành, cho nên tốc độ bỏ chạy cũng thật nhanh, chỉ cần tính cảnh giác cao, cũng không ai có thể chém giết bọn họ được.

Tùy Qua quay lại khu giao dịch.

Thời điểm này đã qua lúc tan việc, nhưng mà Đường Vũ Khê vẫn chưa về.

Vì vậy Tùy Qua ăn ít đồ, sau đó quay về phòng. Đương nhiên Tùy Qua không có nóng lòng ngủ, hắn cho tinh thần lực tiến vào không gian Hồng Mông thạch sau đó dùng thiên kiếp thần lôi rèn luyện pháp bảo mua được từ chỗ Hàn Viêm Minh, dùng tăng phẩm chất của chúng lên, sau đó lại không sợ người khác làm phiền địa rèn luyện Tinh Nguyên Đan, bởi vì đan dược gần đây tiêu hao quá lớn.

May mắn tài liệu luyện chế Tinh Nguyên Đan cũng không phức tạp, hơn nữa Tùy Qua đã sớm luyện lô hỏa thuần thanh, cho nên luyện chế tốc độ cực nhanh.

Tùy Qua cũng không biết luyện đan bao lâu, sau đó cảm giác được trong phòng có chút động tĩnh, vì vậy hắn đình chỉ luyện đan, tinh thần lực trở lại thân thể, mở to mắt thì nhìn thấy Đường Vũ Khê từ ngoài đi vào phòng, trong ánh mắt hơi mỏi mệt.

Nhìn thấy Tùy Qua, Đường Vũ Khê thu liễm thần sắc mệt mỏi, cười nói:

- Xử lý một chút chuyện nên về muộn.

- Không có việc gì. Ăn cái gì chưa?

Tùy Qua ân cần hỏi thăm.

- Nếm qua.

Đường Vũ Khê cười nói.

- Phải ăn no mới được, bằng không sao chịu nổi anh giày vò!

- Nha đầu ngốc, em cho rằng anh thật sự đói bụng ăn quàng, hoàn toàn không để ý cảm thụ của em sao?

Tùy Qua cười nói:

- Anh biết rõ em buồn ngủ, vậy nghỉ ngơi thật tốt đi. Chúng ta chỉ nằm an tĩnh, sau đó ngắm sao, Ân, chỉ là ngắm sao thuần khiết thôi.

- Anh khống chế nổi sao?

Đường Vũ Khê cười nói.

- Đương nhiên.

Tùy Qua nói ra:

- Anh cũng không phải cầm thú, hoàn toàn không để ý cảm thụ của em sao?

- Thật sao, vậy bây giờ còn khống chế nổi không?

Đường Vũ Kh ưu nhã xoay người, sau đó linh xảo cởi áo ngoài, lộ ra thân hình hoàn mỹ thành thục, thân hình hấp dẫn tới cực điểm, y phục mỏng như cánh ve, làm cho Tùy Qua hoa mắt mê ly.

- Anh... Được rồi, anh thật sự là cầm thú.

Tùy Qua nói ra, bổ nhào qua sau đó kéo nàng lên giường.

Sau một lát phong sinh thủy khởi, hai người không ngừng hít thở dồn dập.

Nhưng là lúc này đầu óc Tùy Qua thanh tĩnh lại, đột nhiên đình chỉ động tác.

Đường Vũ Khê sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới Tùy Qua vào lúc này lại có thể khống chế dục vọng, không cho kiếm vào bao, trong lòng tự nhủ Tùy Qua tên này xem ra có tiến bộ.

Nhưng thời điểm này, Tùy Qua cũng hưng phấn nhìn qua Đường Vũ Khê nói:

- Anh biết phải làm thế nào giúp em đột phá bình cảnh, bước vào Tiên Thiên kỳ rồi!

Đường Vũ Khê nghe xong cũng hưng phấn lên, hiếu kỳ nói:

- Anh có biện pháp nào?

- Trộm thiên cơ!

- Đừng làm ra vẻ nho nhã như vậy, cái gì là trộm thiên cơ?

Đường Vũ Khê bất mãn nhìn Tùy Qua nói ra.

- Ách... Đơn giản mà nói, chính là ăn gian.

Tùy Qua nói ra.

- Tu hành cũng có thể ăn gian sao?

Đường Vũ Khê không hiểu ra sao.

- Đương nhiên.

Tùy Qua nói ra,

- Đừng quên tu vị của em lúc trước tăng nhanh như vậy, từ loại trình độ nào đó mà nói em đã ăn gian rồi.

- Em ăn gian thế nào?

Đường Vũ Khê giải thích:

- Tu vị của em là do em vất vả tu luyện có được đấy.

Tùy Qua trực tiếp im lặng, sau đó kiên nhẫn giải thích với nàng:

- Đường Vũ Khê đồng học, có tự tin là tốt, nhưng mà vô cùng tự tin là không tốt. Em nghĩ lại xem, tu vị của em tăng lên thật nhanh, em có biết ca ca, ba ba của em công phu hiện tại cũng chưa chắc cao như em không? Bọn họ vì đạt tới một bước này, em biết bọn họ trả giá bao nhiêu cố gắng không?

- Ách... Nghe anh nói như vậy, hình như là thế.

Đường Vũ Khê nói:

- Ca ca từ nhỏ đã tập võ, có danh sư chỉ điểm, nhưng mà luyện rất vất vả, tập võ tu hành dường như không dễ dàng.

- Đương nhiên không dễ dàng.

Tùy Qua nói:

- Sở dĩ em cảm thấy dễ dàng, đó là bởi vì lúc trước anh dùng chân khí đả thông kinh mạch toàn thân của em, cho nên em trong Luyện Khí Kỳ không có gặp bình cảnh gì, hơn nữa em phục dụng nhiều linh dược như vậy, thể chất cũng hơn xa người thường, từ loại trình độ nào đó là em đã ăn gian.

- Được rồi, nghe anh nói như vậy, đúng là như thế.

Đường Vũ Khê có chút buồn bực nói, vốn nàng còn cho rằng đây là kết quả do nàng cố gắng mà thành.

Tùy Qua nhìn ra tâm lý vụn vặt của nàng, an ủi:

- Đương nhiên, Đường Vũ Khê đồng học em có cố gắng là khẳng định. Nhưng mà con đường tu hành, không chỉ riêng cố gắng là được, các loại kỳ ngộ, vận khí cũng không thể thiếu. Ngẫu nhiên cần phải làm cái khác. Trộm thiên cơ chính là ăn gian. Bởi vì con đường tu hành chính là nghịch thiên mà đi, cho nên ăn gian chính là trộm thiên cơ, cũng là mưu lợi với trời.

- Được rồi, em hiểu.

Đường Vũ Khê nói:

- Nhưng mà, Tiên Thiên kỳ cũng không dễ dàng đột phá, đây chính là anh nói. Hơn nữa em biết rõ trong đó khẳng định có nguy hiểm to lớn, nếu không anh nhất định đã sớm cho chúng ta đi thử rồi.

Tùy Qua lại nghe thấy từ "Chúng ta ", nhưng mà hắn làm như không nghe thấy, tiếp tục nói:

- Anh đoán đúng. Tiên Thiên kỳ, kỳ thật chính là cánh cửa bắt đầu tu hành. Rất nhiều người tập võ cả đời cũng không cách nào đẩy cánh cửa này ra. Cho nên mới có cách nói bước vào Tiên Thiên, một bước lên trời. Tấn chức Tiên Thiên kỳ, không chỉ thọ nguyên tăng gấp đôi, hơn nữa cũng không dễ dàng già yếu...

- Sẽ không già yếu?

Đường Vũ Khê dường như thích nghe nhất là chỗ tốt này.

- Là không dễ dàng già yếu.

Tùy Qua sữa chửa nói,

- Nhưng mà về vấn đề xinh đẹp, em có thể yên tâm, không qua bao lâu anh sẽ luyện chế Trúc Nhan Đan rồi.

- Đừng nói cái gì Trú Nhan Đan, em hiện tại thầm nghĩ phải đột phá Tiên Thiên kỳ! Em cảm giác mình bắt đầu già yếu rồi!

Đường Vũ Khê gấp gáp nói.

Tùy Qua đồng học trực tiếp im lặng, nói:

- Em bây giờ đang phong nhã hào hoa, thanh xuân tươi đẹp, có thể nói là thời gian tốt nhất của nhân sinh, bây giờ lại suy nghĩ cái gì già yếu, anh thật sự phục nữ nhân các người.

- Nữ nhân cá người?

Đường Vũ Khê đâm vào đúng chỗ hiểm.

- Nữ nhân đều giống nhau!

Tùy Qua phản ứng cũng rất nhanh.

- Các người đúng là buồn lo vô cớ.

- Đó là bởi vì thời gian tốt nhất của nữ nhân không được mấy năm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.